Thím Ba Trần rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết nên mở miệng nói thế nào về chuyện này, nhưng Trần Ngưng đã nhận ra, lúc này bà cũng chỉ đành thẳng thắn nói ra:“Tiểu Ngưng, lúc nãy khi thím đi đến nhà trưởng thôn, vợ trưởng thôn nói muốn giới thiệu đối tượng cho cháu.
Đối phương làm việc ở kho lương, điều kiện gia đình rất tốt, dáng người cao ráo, diện mạo cũng không tồi.
Ba mẹ người ta cũng mong con trai mình sớm ngày lập gia đình, nhà và đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Nếu mối hôn sự này thành công, cháu có thể lên thành phố cùng với người ta, bọn họ sẽ sắp xếp công việc cho cháu.
Như vậy… cháu có muốn đi gặp người ta một lần không?”Bà nhận ra rằng sau khi nghe những lời này, trên gương mặt Trần Ngưng cũng không xuất hiện bất kỳ biểu cảm vui vẻ nào.Trong lòng La Khiết không khỏi cảm thấy bất an, cũng không biết đứa cháu gái này suy nghĩ như thế nào.Trong đầu Trần Ngưng lập tức hiện lên hình ảnh người đàn ông tên Ngũ Kiến Thiết mà mình gặp vào lúc sáng.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ta chính là cảnh Ngũ Kiến Thiết hai tay đút túi, dáng vẻ hờ hững, không đếm xỉa gì đến Chúc Anh ở nhà họ Chúc.Quả thật khiến người ta cảm thấy rất ác cảm.“Thím Ba, thím nói với mẹ của Chúc Á Nam là tạm thời cháu không có ý định xem mắt, thay cháu cảm ơn ý tốt của bà ấy.”Thím Ba Trần đã sớm dự đoán được kết quả sẽ như thế này, chẳng qua bà không ngờ Trần Ngưng lại từ chối một cách quả quyết như vậy.Nhưng đối với nhà bọn họ mà nói, điều kiện như vậy thật sự là rất tốt, sẽ rất đáng tiếc nếu bỏ lỡ mối hôn sự này.Vì vậy, thím Ba Trần bèn nói:“Tiểu Ngưng, cháu có muốn gặp mặt xem thử một chút không, làm quen đôi chút đã rồi hẵng đưa ra quyết định…”Trần Ngưng nói thẳng:“Không cần đâu ạ, sáng mai thím hãy nói rõ với trưởng thôn luôn đi ạ, tránh để người ta chiều mai lại tới đây.”Thím Ba Trần không còn cách nào khác đành phải trở về phòng, cả đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm đã vội vàng đến nhà trưởng thôn để giải quyết chuyện này.Tất nhiên, không thể thiếu nói một đống lời hay ý đẹp, tránh không làm tổn hại đến mối quan hệ với gia đình trưởng thôn.Vợ trưởng thôn cảm thấy mất hết mặt mũi, không vui lẩm bẩm:“Tôi cũng chỉ có ý tốt muốn giúp đỡ, giới thiệu cho Trần Ngưng một người tốt.
Chẳng qua người có điều kiện tốt như vậy con bé cũng không vừa ý, vậy rốt cuộc nó muốn tìm người như thế nào? Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau nó cũng đừng có hối hận!”Thím Ba Trần cảm thấy khó xử vô cùng, không biết nên nói gì cho phải.Trưởng thôn ở bên cạnh nghe thấy thế, bèn mắng:“Bà nói chuyện kiểu gì đấy? Bây giờ vấn đề tự do hôn nhân đang được đề cao, cần phải có sự đồng ý từ cả hai bên mới được.
Nếu con bé đã không muốn gặp mặt, chúng ta cũng không thể ép buộc nó! Sao tư tưởng giác ngộ của bà lại kém như vậy hả?”Sau đó, ông khách sáo nói với thím Ba Trần:“Thím Trần, đừng để những lời của bà ấy ở trong lòng, cứ coi như đêm qua chúng ta chưa nói gì cả.”Thím Ba Trần thở phào nhẹ nhõm, trừ khi không còn cách nào khác, nếu không bà cũng không muốn đắc tội với gia đình trưởng thôn.Sau khi trở về nhà, bà nói lại chuyện này với Trần Ngưng rồi ra đồng làm việc..