THẬP NIÊN 70 MẸ KẾ NUÔI DẠY ĐÀN CON


“Không phải mẹ ruột sao? Mẹ kế thì không phải là mẹ hả? Con nghe dì nói này, đến giờ cơm thì con nên ăn cơm có phải hay không?”Đại Bảo gật gật đầu.

“Bây giờ dì là mẹ con, cho con ăn là đúng phải không?”Đại Bảo chần chừ một lát rồi gật gật đầu.

“Vậy được rồi, con đã trưởng thành, dì biết con là đứa trẻ có lý tưởng riêng nhưng trong mọi việc chúng ta phải biết nói chuyện phải trái, sau này nếu khi con không vui, con chỉ biết giận dỗi thì làm sao dì biết con đang giận cái gì? Thậm chí còn tưởng rằng con vốn lúc nào cũng như vậy.

Nếu như con đúng dì sai, dì sẽ xin lỗi con được không?”“Đã hiểu rồi ạ, vậy hôm nay dì có sai không ạ?”“Này đồng chí Đại Bảo, cụ thể mọi chuyện hôm nay dì hoàn toàn đúng, có sai cũng là con sai, hiểu chưa?”“Con ư, sao lại là con sai chứ?” Đại Bảo lúc này đã bình tĩnh lại, trước kia chưa từng có ai dạy cho cậu bé điều gì là đúng là sai, lúc này cậu bé cảm thấy mọi thứ thật mới lạ, lại có cảm giác không nói nên lời.

“Hôm nay con đã làm sai hai việc.

Thứ nhất, con không tôn trọng dì, đối với dì làm mặt lạnh.

Thứ hai, con không tôn trọng chính bản thân con, con ở trong lòng nghĩ lại xem có thật là hôm nay con không muốn ăn mấy món kia không? Nếu con đói lả đi thì phải làm sao bây giờ? Sức khoẻ là của chính con, con cần phải tự biết cách chăm sóc nó.


”“Vậy về sau con sẽ không làm mặt lạnh với dì nữa.

” Đại Bảo nhỏ giọng nói, thật ra đối với lời dạy bảo của mẹ kế, cậu bé chỗ hiểu chỗ không nhưng hôm nay cậu bé thật sự muốn ăn mấy món kia, bây giờ cũng cực kì đói bụng.

“Được rồi, biết sai là tốt rồi, sau này không nên hơi một tí lại giận dỗi, có chuyện gì cũng phải nói rõ với dì và cha con, có biết chưa?”“Con biết rồi ạ.

”Sau khi dạy dỗ xong, Giang Uyển dắt Đại Bảo xuống giường dưới lấy vài thứ rồi đi đến phòng nấu nước ăn, cô sợ Nhị Bảo và Tam Bảo nhìn thấy đồ ăn sẽ quấy, trẻ con ăn nhiều sẽ không tốt.

Chờ Đại Bảo ăn hết nửa cái bánh bao cùng một ly sữa bột thì dẫn cậu trở về.

Khi cô trở về, người đàn ông vẫn chưa lên giường, nhìn cô gái nhỏ cùng con trai vui vẻ dắt tay nhau đi về, anh biết mọi chuyện đã ổn.

Đối với chuyện cô dạy con anh cũng có chút tò mò, nghĩ đến lời cô cùng với anh nói lúc đầu thì ra không phải khoác lác mà cô thật sự có thể dạy dỗ trẻ con.


Con anh anh biết, Đại Bảo có hơi lì lợm, cứng đầu, mặc kệ cậu bé thấy chuyện đó đúng hay sai, cậu bé cũng sẽ không thay đổi, nhưng cô gái nhỏ chỉ kêu ra nói chuyện một lát là đã xong rồi, phải công nhận là cô gái nhỏ này thật lợi hại.

Sau khi dạy dỗ Đại Bảo xong, rất nhanh đã tới giờ ngủ.

Trước khi ngủ, Giang Uyển ôm Tam Bảo đi vệ sinh, sợ trong lúc ngủ cô bé lại đái dầm, với lại giặt tã ướt trên xe lửa cũng không tốt.

Trên xe lửa bây giờ đã an tĩnh hơn rất nhiều, Giang Uyển nhìn nhìn đồng hồ đã là 11 giờ, cô cùng Tam Bảo ngủ ở giường dưới, Đại Bảo cùng Nhị Bảo ngủ giường giữa, một mình người đàn ông ngủ ở giường trên.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người trên xe lửa đã lấy ra lương khô từng người mang theo ăn xong bữa sáng.

Giang Uyển lấy mấy cái bánh bao cuối cùng ra, chia cho mỗi người, Đại Bảo có chút ngượng ngùng nhận lấy bánh bao rồi còn nói “Cảm ơn ạ.

”Cố Trung Quốc bên cạnh thấy cảnh này thì tặc lưỡi, đây là thằng con trai lớn bướng bỉnh liều chết của anh đó sao?Bây giờ đã giải quyết xong bữa sáng nhưng mấy bữa sau cũng chỉ có thể ăn cơm của xe lửa.

Bên ngoài xe lửa vẫn là cảnh sắc độc nhất vô nhị của mùa thu, nơi nào cũng có cây cây núi núi, không thể phân biệt được bây giờ là ở đâu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc