THẬP NIÊN 70: MẸ KẾ SAU KHI THỨC TỈNH



Đời trước Ninh Hương gần như không quay về nhà mẹ đẻ vì bị oan ức, trong mắt người khác cô chính là người chịu khổ chịu khó, quả thực tất cả uất ức cô đều nuốt xuống tự chịu đựng.

Cô không có kinh nghiệm trải qua tình cảnh như bây giờ, chịu uất ức đầu bị thương quay về nhà mẹ đẻ, cha mẹ hoàn toàn không quan tâm cô bị làm sao, chỉ quan tâm người nhà họ Giang có ý kiến với nhà họ.Đúng, sao có thể không quan tâm nhà họ Giang chứ?Bọn họ còn mong đợi Giang Kiến Hải sắp xếp công việc cho Ninh Lan, trải đường cho tương lai Ninh Ba và Ninh Dương mà.Ninh Hương đặt cải cúc đã xào xong lên bàn, không nói chuyện với giọng hờn giận nữa.Đúng, trong lòng cô có oán hận.


Đời trước nhìn Ninh Lan cùng Ninh Ba Ninh Dương mỗi người ai cũng thành tài, nhà mẹ đẻ nhà chồng ai ai cũng có tiền đồ hơn cô, thỉnh thoảng còn lộ vẻ coi thường cô, xem cô là mụ già chỉ biết lau nồi rửa bát làm mấy chuyện nhà cửa, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng xem nhẹ cảm thụ và quan điểm của cô, trong lòng cô liền dần dần nổi lên căm hận.Ninh Kim Sinh không biết cô đang nghĩ gì, tưởng rằng cô nghe lọt tai, sắc mặt nhẹ nhõm xuống tiếp tục nói: “Từ nhỏ con đã là người hiểu chuyện nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng để cha mẹ lo lắng, đã gả cho người rồi thì càng phải tốt hơn.

Bây giờ con chính là vợ xưởng trưởng đó, cả đời không lo ăn mặc còn được người ta kính trọng, sống tốt hơn người khác nhiều? Không cần nghĩ đến những thứ khác, kiên nhẫn dỗ dành mẹ chồng với bà đứa trẻ đó là được.”Ninh Hương vẫn không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ------- vợ xưởng trưởng người người ngưỡng mộ này, đời này khẳng định cô không làm nữa.

Bà mẹ chồng vừa gian xảo vừa cay nghiệt Lý Quế Mai, còn có Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân bà đứa trẻ nghịch ngợm đó, ai muốn dỗ thì cứ đi mà dỗ!Đương nhiên trong lòng Ninh Hương rõ ràng hơn ai hết, Hồ Tú Liên cùng Ninh Kim Sinh có đánh chết cũng sẽ không đồng ý cho cô ly hôn.Chuyện ly hôn này, ở nông thôn trong thời đại này là một chuyện vô cùng khác người, phụ nữ ly hôn sẽ người bị bôi danh không đàng hoàng, sẽ làm mất mặt bản thân và gia đình, sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích sau lưng, không ngẩng đầu lên nổi với hàng xóm láng giềng.Trong giá trị quan của những người xung quanh, phụ nữ kết hôn chính là cả đời.

Cho dù sống tốt hay không tốt, cả đời chỉ theo một người đàn ông.


Làm vú em cho người này cả đời, nối dõi tông đường cho anh ta, chăm sóc cha mẹ già cho anh ta, chết cũng không thể ly hôn.Quan niệm truyền thống đời đời truyền lại, cãi vã nói đạo lý thì sẽ giành được kết quả?Giành không được, vậy nên Ninh Hương lười tốn sức đi cãi nhau.Ninh Kim Sinh thấy cô vẫn không nói chuyện liền hỏi một câu: “Có nghe thấy không?”Ninh Hương đứng bên bếp chảo, lại múc mỡ heo cho vào chảo, nhìn cục mỡ biến thành váng dầu, không hề trả lời Ninh Kim Sinh, một bộ dáng vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn là bộ dáng không nghe thấy.Ninh Kim Sinh vẫn là lần đầu tiên thấy cô như vậy, ông đột nhiên không nhịn nổi nữa, nhấc tay đập mạnh lên bàn, “Bụp” một tiếng, trầm giọng nói: “Ninh A Hương, tai mày bị điếc à? Tao hỏi mày có nghe thấy không!”Hồ Tú Liên với Ninh Lan bị dọa, hai người lại đồng thời run lên một cái.

Hồ Tú Liên nâng mắt nhìn Ninh Hương, đè giọng xuống nhắc nhở cô, “Cha con nói chuyện với con đó.”Ninh Hương đứng bên cạnh chảo nhìn dầu sôi, nhẹ nhàng nín thở.

Một lúc lâu sau cô buông tay vứt xẻng xào trong tay xuống chảo, nhìn Ninh Kim Sinh nói một câu: “Con đã quyết định ly hôn rồi.”Nói xong không đợi Ninh Kim Sinh phát tác lần nữa, cô không lo chuyện xào rau nữa, trực tiếp đi vào ra ngoài, trong miệng còn nhẹ nhàng nói tiếp một cậu: “Con đi tìm A Tam A Tứ về ăn cơm!”Ninh Kim Sinh trừng mắt nhìn bóng lưng Ninh Hương hét lên: “Tao xem mày dám ? Làm phản mà!”Bên đấy Hồ Tú Liên đứng dậy đến bên bếp cầm xẻng xào lên tiếp tục đảo rau, nói với Ninh Kim Sinh: “A Hương gả đến nhà họ Giang thời gian đã hơn nửa năm, trước giờ chưa từng quay về kể khổ lần nào.


Đầu năm chuyện kết hôn vừa xong, Giang Kiến Hải đã đóng gói chạy lấy người, nó một đứa con dâu mới, vừa kết hôn xong đã phải sống cuộc sống góa phụ, ở nhà hầu hạ mẹ chồng với 3 đứa nhỏ hơn nửa năm, trong lòng sao lại không có uất ức? Sợ là uất ức tích lại nhiều mượn chuyện lần này muốn giải tỏa thì sao.

Ông cũng đừng nói nó nữa, để nó ở nhà hai ngày là được.”Ninh Kim Sinh ép cơn giận xuống hít sâu một hơi, nghĩ một lúc lâu cũng không nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc