[THẬP NIÊN 70] NÀNG DÂU MAY MẮN

Bên ngoài cửa, cửa lớn vốn mở rộng, Qúy Thục Hiền xuất phát từ lễ phép, không ngang nhiên xông vào, vẫn đứng gõ cửa. Nhìn thấy Lương Thế Thông bước từ trong sân ra, cô gọi một tiếng: “Đồng chí Lương.”

Lúc nhìn thấy Qúy Thục Hiền, ánh mắt Lương Thế Thông dường như đã có thay đổi trong thoáng chốc, chỉ là rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, anh nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Ừ, có việc gì sao?”

“Đồng chí Lương, anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút được không?” Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lương Thế Thông, trưng cầu ý kiến của anh.

“Được.” Lương Thế Thông nói xong, không để Qúy Thục Hiền trực tiếp vào nhà anh, mà nhìn về phía rừng cây nhỏ ở cuối thôn.

Lúc này trời đã tối đen, cuối thôn không có người đi lại, trong rừng cây càng không có người đi. Hai người bọn họ im lặng đi qua đó, gần như có thể nghe được rõ tiếng chim và côn trùng kêu.

Đứng trong rừng cây nhỏ, Qúy Thục Hiền ổn định cảm xúc một chút mới nhìn về phía Lương Thế Thông nói: “Đồng chí Lương, tôi gọi điện thoại cho cha tôi, nói chuyện chúng ta sắp cưới.”

Trên bầu trời đã xuất hiện mặt trăng, trong rừng cây tối tăm, tay Lương Thế Thông nắm chặt, anh ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Thục Hiền ở đối diện.

Làn da trắng và đôi mắt to, trông rất đẹp, không giống các cô gái trong làng.

“Ừm, cô xác định chứ, người họ Lương sau khi cưới sẽ không được phép ly hôn.”

Lương Thế Thông nhìn về phía Qúy Thục Hiền, đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của Qúy Thục Hiền.

“Xác định, chỉ là tôi hy vọng chúng ta kết hôn phải làm hết quá trình nên làm, bà mối cầu hôn, lễ Nạp Cát, tổ chức hôn lễ, những quy trình này có thể làm đơn giản một chút, nhưng phải làm.”

Từ xưa đến nay, kết hôn là một chuyện rất quan trọng, đặc biệt đối với con gái mà nói, lấy chồng là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong đời. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ làm con gái phải có tam môi lục sính mới có thể kết hôn, ở nơi này điều kiện có hạn, không thể đủ tam môi lục sính, nhưng những quy trình mà cô nói trên đều phải làm một lần. Trong tay cô có một ít tiền của nguyên chủ mang tới, đến lúc đó có thể chuẩn bị đơn giản cho bản thân chút đồ cưới.

“Ừm, cô còn yêu cầu gì nữa không?” Lương Thế Thông cúi đầu nhìn Qúy Thục Hiền, lẳng lặng chờ cô trả lời.

Qúy Thục Hiền còn có yêu cầu gì nữa? Cô hy vọng có thể nhanh chóng tổ chức lễ cưới, ít phải nghe một vài lời đồn trong thôn.

“Có thể nhanh chóng kết hôn không? Anh cũng thấy đấy, trong thôn có rất nhiều lời đồn về chúng ta, hơn nữa còn có một vài hạng người xấu xa nhìn chằm chằm vào tôi, tôi muốn nhanh chóng kết hôn.”

Nhanh chóng kết hôn, Lương Thế Thông im lặng suy nghĩ vài giây, anh lại nhìn về phía Qúy Thục Hiền: “Nếu như cô muốn, có thể.”

“Được, vậy anh nhanh chóng tìm người đến viện Tri Thanh cầu hôn đi, hy vọng hôn lễ cũng nhanh chóng được tổ chức, về phần sính lễ thì bên tôi không có yêu cầu gì, cứ làm như bình thường thôi, trong nhà có thứ gì lấy ra được thì cứ dùng là được.”

Sính lễ là thứ cần phải có, điều kiện gia đình không tốt, có thể nhận được ít sính lễ, nhưng phải có. Sính lễ là vật tượng trưng cho sự coi trọng của nhà trai đối với nhà gái, hơn nữa phải có sính lễ, thì cô mới có thể lấy ra của hồi môn tương ứng được.

“Được.”

Nhận được câu trả lời của Lương Thế Thông, Qúy Thục Hiền đang muốn nói chuyện tiếp, chợt nghe trong rừng cây nhỏ có tiếng nói truyền tới: “Lần sau đừng tới nơi này nữa, lần trước thiếu chút nữa đã bị người ta nhìn thấy.”

“Trời đã tối rồi, ai mà rảnh rỗi tới nơi này chứ?” Một giọng nam mà Qúy Thục Hiền cảm thấy có chút quen thuộc trả lời.

Tiếng nói chuyện của hai người ngày càng nhỏ, có tiếng sột soạt truyền tới, hình như là tiếng cởi quần áo.

Buổi tối đến rừng cây nhỏ, còn là một nam một nữ, dù cho hai đời Qúy Thục Hiền đều được xem là độc thân một mình, nhưng kiếp trước cũng sống đến hơn sáu mươi tuổi, những thứ nên hiểu cô vẫn hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc