THẬP NIÊN 70 NỮ CƯỜNG NHÂN


Khoa cơ sở hạ tầng các đồng nghiệp cũ xa lánh cô, xem cô như không khí.

Cô cũng giống như vậy, xem đám người này như cặn bã, mỗi ngày độc lai độc vãng, tự giải trí.Dương Quân Tô càng như vậy, đám Ngô Kiếm Sử Đại Đồng liền càng tức ngực.

Đến cuối cùng, người bị cô lập bị xa lánh không tức giận, người khởi xướng cô lập ngược lại tức giận đến không chịu được.


Dương Quân Tô nhìn bọn họ tức giận, tâm tình liền tốt hơn.

Nhìn bọn họ từng người tức giận đến như con cá nóc, cô có một loại xúc động muốn cầm cá nóc lau giày.Dương Quân Tô cũng không vội tìm kiếm con đường phá vỡ thế cục này, dù sao người giãy giụa ở trong cục cũng không phải nàng.

Trước cứ làm phật ý tầm vài ngày, nên ăn một chút nên uống một chút nên làm người tức giận thì cứ làm, thời cơ đã đến, thế cục tự nhiên sẽ phá vỡ.Trong nháy mắt, đã đến buổi chiều thứ bảy, niên đại này là không có hai ngày cuối tuần, đi làm đến buổi chiều thứ bảy, có họp thì sẽ họp, không có thì có thể tan làm sớm.Dương Quân Tô tan làm sớm.Trên đường, cô gặp được một đám người bắt cá trẻ tuổi, Dương Quân Tô tiến lên uyển chuyển nghe ngóng, nhìn thấy đối phương có ý muốn bán cá, trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng lấy giá năm hào một cân thống nhất mua bán, tổng cộng mua ba cân cá trích.Cô đi chưa được mấy bước, liền gặp em gái thứ tư Dương Đình Đình tan học trở về, Dương Đình Đình đứng từ xa gọi cô: "Chị ba chị ba."Dương Quân Tô đánh giá cô em gái này, Dương Đình Đình năm nay mười lăm tuổi, vóc dáng rất cao, đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn qua rất có sức sống.Dương Đình Đình vừa nhìn thấy cá trích, hai mắt sáng lên: "Tốt quá, hôm nay có cá ăn."Nói xong cô ấy nhận lấy túi lưới, lanh lợi đi ở phía trước.Dương Đình Đình trên đường đi líu ríu nói không ngừng, Dương Quân Tô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.Trên đường đi đều rất vui vẻ, nhưng vừa đến cửa nhà, Dương Đình Đình liền tự giác thu lại nụ cười, dáng vẻ cẩn thận dè dặt.

Dương Quân Tô thấy cũng khó chịu.Diệp Hương Vân vừa nhìn thấy con cá trong tay cô con gái thứ tư, sắc mặt liền thay đổi, cao giọng hỏi: "Cá ở đâu ra? Tiểu Tô con lại tiêu tiền lung tung có phải không? Mẹ đã nói rồi, tiền không thể để con giữ được..."Dương Quân Tô phiền não trong lòng, lập tức cắt ngang lời bà: "Cá con đã mua, mẹ có lải nhải cũng không trả được, nếu mẹ không muốn làm thì đi sang một bên, hai đứa con tự làm.


Con đi làm cả ngày, trở về mẹ liền nói không ngừng, có phiền hay không vậy."Giọng điệu này không khác gì Dương Lợi Dân, Diệp Hương Vân nghe lời trách móc quen thuộc này lập tức im lặng theo thói quen, nhận lấy cá trích, lẩm bẩm đi làm cá.Dương Quân Tô: "..." Người này chính là mắc bệnh thích bị ngược, bạn nói chuyện dễ nghe với họ thì không được, nhất định phải quát họ mới được.Không bao lâu sau, Dương Phán cũng trở về, cô ấy mang từ nhà ăn về màn thầu và một khối đậu hũ giữa trưa còn thừa lại.Diệp Hương Vân cầm đậu hũ làm cá trích hầm đậu hũ, Dương Phán đi xào đĩa rau xanh.

Trình độ nấu cơm của Dương Phán cao hơn Diệp Hương Vân một chút, cũng chỉ là hơi cao một chút mà thôi.

Dương Quân Tô thử tự làm, kết quả vừa vào bếp lò liền bị Diệp Hương Vân đẩy ra, nguyên nhân là chê cô bỏ dầu quá nhiều.Diệp Hương Vân cảnh cáo cô: "Về sau con đừng nấu cơm."Nói xong, bà lại mặt ủ mày chau nói: "Để con làm, con lãng phí dầu muối; không cho con làm, về sau con sẽ không biết nấu cơm, đến nhà chồng phải làm sao bây giờ?"Dương Quân Tô liếc mắt nhìn bầu trời, ngay trong nháy mắt này, cô đưa ra quyết định: Nếu như về sau muốn kết hôn thì phải tìm một người chồng hiền lành ít nói.*Diệp Hương Vân không biết quyết định của Dương Quân Tô, bằng không khẳng định bà lại nói dông dài và đả kích một phen.Nhờ phúc của Dương Quân Tô, nhà họ Dương rốt cục cũng cải thiện cơm nước được một bữa.Lúc mua cá về, Diệp Hương Vân lải nhải không ngừng, chờ làm xong, bà lại phấn chấn đi đưa canh cá cho nhà họ Ngưu và nhà họ Ngô.Thói quen nơi này của bọn họ là, hàng xóm nhà ai làm đồ ăn ngon sẽ phân cho hàng xóm một bát, có qua có lại.

Bình thường nhà họ Ngưu và nhà họ Ngô đã cho nhà bà không ít, nhà họ Dương sống quá túng thiếu, số lần đáp lại không nhiều.


Diệp Hương Vân bưng canh cá đến hai nhà, tâm tình vô cùng vui vẻ, cảm thấy rất có mặt mũi.

Hai vợ chồng về điểm này vẫn rất có tướng phu thê..


Bình luận

Truyện đang đọc