THẬP NIÊN 70 ỚT THÊ CHƯA LẬP GIA ĐÌNH CÓ KHÔNG GIAN


Bản thân Thẩm Thính Hồng cũng cực kỳ hài lòng với tính cách này của nguyên chủ, như này cũng rất tốt, ít nhất sẽ không bị đám người phiền phức kia bắt nạt.Thẩm Đại Lực có thể tự mình hiểu được, Thẩm Hữu Vi cũng có thể coi là một người sáng suốt, cho dù là thím ba hay Thẩm Thính Hồng đều không phải là người dễ chọc giận.

Chính vì vậy nên ngay cả khi Thẩm Thính Hồng chưa chia canh cho bọn họ thì anh ta cũng không nói gì.Còn nhị phòng thì vui mừng khôn xiết, Ngô Vân không ngừng khen ngợi Thẩm Thính Hồng là đứa trẻ ngoan.Dù tối qua Ngô Vân mới bị Lưu Nguyệt dạy dỗ xong nhưng lúc này cũng rất vui vẻ như thể đã quên tối qua đã xảy ra chuyện gì.Chồng và con trai có tầm nhìn hiểu biết nhưng cũng không có nghĩa là Trương Tố Cầm cũng vậy, huống chi còn có cả một Thẩm Bích Liên nữa.

Hai mẹ con họ đã sớm nhìn chằm chằm món canh cá, hiện tại lại như công dã tràng thì làm sao họ đồng ý được.“Thẩm Thính Hồng, ý cháu là gì đấy, tại sao những người khác đều có nhưng tại sao đại phòng nhà chúng tôi lại không có? Có phải cháu đang khinh thường nhà đại phòng chúng tôi đúng không?” Trương Tố Cầm hét lên.“Đúng đúng đúng, là cháu trướng mắt mấy người đấy, rốt cuộc ai lại thích một người thích cắn trộm sau lưng chứ?” Thẩm Thính Hồng trợn trắng mắt, cũng chẳng có chút khách khí nào.


Mà dù sao thì tính cách của nguyên chủ là người không chịu thiệt về bản thân thì làm sao mà mình phải kiềm chế chứ.“Thẩm Thính Hồng chuyện trước đây không phải do chị cố ý.” Sắc mặt Thẩm Bích Liên rất không vui, cô ta còn cảm thấy Thẩm Thính Hồng chuyện bé xé ra to, rõ ràng chuyện cũng chẳng có vấn đề gì mà một hai cứ phải lằng nhằng mãi.“Chị có cố ý hay không thì các đứa nhỏ trong thôn đã thấy rõ, nếu muốn biết thì cứ gọi bọn nhỏ đến hỏi xem.

Dù sao thì Thẩm Bích Liên để tôi nói cho chị biết, từ nay về sau chị đừng hòng kiếm được lợi từ gia đình của chúng tôi, còn chuyện kia tôi không để yên đâu đấy.”Bây giờ đang là vụ thu hoạch mùa hè, cũng là thời điểm việc đồng áng tương đối bận rộn.

Lưu Nguyệt nói chờ chuyện này con gái nhà mình khỏe lại rồi tính sau nên các cậu trong nhà Lưu Nguyệt đành nhẫn nhịn, nếu không thì gia đình họ Thẩm bên này đã sớm gà bay chó sủa rồi.Hiển nhiên Thẩm Bích Liên và Trương Tố Cầm cũng đã nghĩ đến chuyện này, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, cũng không dám tác oai tác quái nữa.Ông nội Thẩm và bà nội Thẩm đã ăn hết canh cá mà Thẩm Thính Hồng chia cho họ, ngoài ra hai người họ còn có thêm một con cá khiến hai ông bà rất vừa lòng.

Nên cho dù Thẩm Thính Hồng nói chuyện khó nghe trước mặt hai ông bà như vậy thì họ cũng không nói gì thêm.Đương nhiên, lý do cũng bởi vì Thẩm Thính Hồng nói rất đúng mà hai ông bà cũng coi như tương đối công bằng.


Nếu như chuyện này Thẩm Thính Hồng không đúng thì chắc chắn họ sẽ ra mặt nói chuyện.Mà đương nhiên mấy người Lưu Nguyệt không muốn Thẩm Thính Hồng chia đồ ăn ra nhưng đã chia hết rồi nên họ không thể nói thêm gì nữa.

Chỉ đành giữ nguyên canh ở trong bát không nhúc nhích, để cho Thẩm Thính Hồng ăn.“Ba, mẹ và hai anh, mọi người ăn đi, con chỉ muốn ăn chút canh thôi.

Hai ngày này con không được ăn quá nhiều đồ ăn có dầu mỡ nên nếu để con ăn hết đống này cũng không tài nào ăn nổi đâu ạ.”Lưu Nguyệt đành phải rầu rĩ mà ăn hết canh, đương nhiên bà hiểu rõ tính cách của Thẩm Thính Hồng, giống như bát canh trứng đêm qua vậy.

Tuy rằng lần này sau khi tỉnh, con gái đã hiểu chuyện hơn rất nhiều nhưng Lưu Nguyệt vẫn đau lòng con gái vô cùng, bà ước gì cả đời này Thẩm Thính Hồng sẽ không lớn lên nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc