THẬP NIÊN 70 TIẾN SĨ ĐẠI LÃO ĐOÀN SỦNG HÀNG NGÀY


Nhóm dịch: Thất Liên HoaThầy của anh ấy tên Phùng Thiên Đông, là một lão Đông y.

Trước khi tới đại đội nhà họ Lăng, ông ấy điều hành một phòng khám được truyền lại từ tổ tiên của mình trong thành phố cổ hàng ngàn năm ở Tây Nam.

Cũng không biết là gặp phải kẻ nào hãm hại, y quán bị đập bỏ, bản thân cũng bị đưa tới đại đội nhà họ Lăng tiến hành cải tạo.

Con trai và con dâu đưa cháu vượt đại dương và ra nước ngoài với sự giúp đỡ của những người họ đã cứu trong quá khứ.Bây giờ, những người khác trong chuồng bò đều có thể trở về, chỉ còn lại một mình ông ấy, anh ấy khó tránh khỏi có chút lo lắng.Ngày nào Lăng Cẩn cũng tới chỗ thầy mình để thăm chừng.

Khi những người trong chuồng bò dần dần rời đi, trở về nơi ban đầu của họ.


Tuy thầy ở trước mặt anh ấy luôn tỏ vẻ không quan tâm cho lắm, nhưng Lăng Cẩn có thể cảm nhận được sự hiu quạnh của ông ấy.

Đặc biệt là vào ngày người áp chót rời đi, anh ấy dẫn theo Lăng Nguyệt đưa cá đã nấu chín cho thầy.

Khi tới chỗ chuồng bò, bên trong yên ắng, một mình thầy của anh ấy nằm ngây người trên chiếc giường rơm, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên vậy.Lăng Cẩn bưng bát, chần chừ trước cửa không biết nên an ủi thầy thế nào, Phùng Thiên Đông đã phát hiện anh ấy.

Ông ấy chậm rãi ngồi dậy trên giường, gương mặt nở nụ cười tươi, giấu suy nghĩ vào lòng: “Cẩn Nhi và bé con tới rồi à, đem đến cho thầy cái gì thế?”“Thầy à, đây là cá do thím ba làm, thầy đã ăn cơm chiều chưa?” Lăng Cẩn đặt cá lên chiếc bàn duy nhất trong chuồng bò.Thầy chắc chắn vẫn chưa ăn, lúc anh ấy đứng ở cửa thì phát hiện bếp lò giản dị bên ngoài chuồng bò không hề có đốm lửa nào.“Ông nội Phùng, bác ba gái nấu ăn ngon lắm đó.” Lăng Nguyệt dễ thương nhìn sang Phùng Thiên Đông, khiến trong lòng ông ấy cảm thấy trìu mến, lúc cháu của mình rời đi cũng bằng Lăng Nguyệt thế này.“Chà chà, cảm ơn bé con.”“Cẩn Nhi, chút nữa thầy sẽ nấu, mấy đứa đã ăn chưa, hay là thầy nấu chút cháo ngũ cốc rồi chúng ta cùng ăn?”“Thầy à, ông bà nội vẫn còn ở trong nhà chờ tụi con ăn cơm, thầy tranh thủ cá vẫn còn nóng, mau chóng nấu cho ngon, con và bé con trở về trước đây.”“Thầy sẽ nấu, tụi con mau về đi.” Phùng Thiên Đông đứng dậy, dáng vẻ chuẩn bị đi nấu món cá.“Vậy thưa thầy, tụi con về ạ.” Lăng Cẩn dẫn Lăng Nguyệt quay người đi ra ngoài.Lúc sắp đi tới cửa, Lăng Cẩn không khỏi quay đầu nói với Phùng Thiên Đông: “Thầy, thầy chắc chắc cũng có thể trở về, chỉ là chậm một chút mà thôi.


Thầy xem những người khác đều đang ở Bắc Kinh, hoặc là ở thành phố gần Bắc Kinh, chẳng hạn như Nam Lăng, tp Biển, sớm muộn cũng sẽ tới lượt tp Lý.”“Cẩn Nhi, con là một đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng, trong lòng của thầy đã có tính toán, hai đứa mau về ăn cơm đi.” Phùng Thiên Đông xua xua tay, Lăng Cẩn dẫn Lăng Nguyệt đi ra ngoài.Ông ấy đi ra ngoài cửa, đốt lửa và nấu cháo ngũ cốc.

Sau khi nấu xong thì ăn chung với món cá mà Lăng Cẩn đem tới.

Món cá đúng là ăn rất ngon, mình cũng không uổng công khi nhận đứa học trò này.Nói ra thì, tuy ông ấy rất nhớ đứa con trai duy nhất của mình, nhưng con trai mình thật sự không có thiên phú gì về Đông y.

Cộng thêm có vợ bên cạnh lại cưng chiều, cho nên con trai ông ấy chỉ học được một ít.

Lúc mình gặp rủi ro thì nhận được một học trò có thiên phú, có thể đúng là ý trời mà.

Y thuật của nhà họ Phùng cũng không đến mức thất truyền từ người mình..


Bình luận

Truyện đang đọc