Con gái ai mà không thích được người theo đuổi, chí ít cũng phải chiếm được một vị trí trong lòng cô gái kia đã.
Kết quả, anh ta nắm tàn thuốc đi, đứng thật lâu.
Thằng nhóc Khang Phi ngu ngốc này còn đứng ngơ ngác ở cửa, chỉ là sắc mặt thối thối, mày nhíu chặt lại.
Đúng là ngu xuẩn.
Trương Bằng kéo anh ta qua một bên, hỏi: “Sao không đi vào? Không phải cậu thích cô gái kia à? Đi nói rõ với người ta đi nha.
”Khang Phi hơi lắc đầu: “Quá nhanh.
Bọn em mới quen nhau được một buổi, sao cô ấy có thể thích em được?”Trương Bằng: “…”Anh ta thật không tài nào hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi thời nay.
“Thời này không phải đều là vậy ư? Tôi với chị dâu cậu cũng lần đầu gặp mặt, ngay sau buổi xem mắt đã quyết định cưới.
”“Quyết định xong lại hẹn thêm vài lần, chẳng phải có thể bàn chuyện cưới xin rồi sao? Vậy còn nhanh?”Mày Trương Bằng nhíu chặt lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ và không thể tin tưởng.
Anh ta nhìn Hàn Cánh đang đứng bên cạnh, tựa như đang tìm người tán đồng: “Anh Cánh, khi đó anh kết hôn cũng vậy đúng không? Gặp mặt một lần đã xin kết hôn.
”Hàn Cánh rất ít khi quan tâm tới vấn đề này, nhưng nhìn Khang Phi vẻ mặt thành thật trước mắt, lại nghĩ tới cặp mắt hoa đào sạch sẽ đáng yêu của thiếu nữ ban sáng.
Hai người đều còn nhỏ.
Vẻ mặt anh khá lạnh nhạt: “Chuyện tình cảm, thật thà một chút cũng tốt.
”Dù là với cô gái kia hay là với mình đều rất tốt.
Trương Bằng nghe Hàn Cánh trả lời như vậy mới chậm chạp nhớ tới chuyện Anh Cánh bị cắm sừng năm ngoái.
Sỉ nhục nghẹn uất như vậy, lại bị anh ta nhắc tới, nghe cứ như mình đang đâm vào chỗ đau của Anh Cánh.
Trương Bằng đưa tay tự vả miệng mình, vội vàng áp lên, áy náy xin lỗi: “Anh Cánh, em chỉ miệng nhanh hơn não, em không có ý đó.
”Hàn Cánh cũng không để ý nhiều như mọi người tưởng, cũng không cảm thấy đó là chuyện nghẹn uất hay nhục nhã gì.
Chỉ là hai người không thể sống chung với nhau nữa thôi.
Đối mặt với đoạn hôn nhân trước, điều anh nghĩ tới đầu tiên là ngẫm lại và cảm ơn.
Cảm ơn vì bọn họ từng có một cô con gái hoạt bát đáng yêu.
Đây là người duy nhất có huyết mạch tương liên với anh, là trách nhiệm ngọt ngào của anh.
Dưới cái nhìn của Hàn Cánh, Khang Phi và Mạnh Ninh đều còn nhỏ, anh không để ý tới những thứ này, cũng không có thời gian để ý.
Nhưng nhìn Khang Phi đứng ở cửa, trở nên không được tự nhiên, không muốn đi vào mà muốn trở về căn tin, anh lại cảm thấy hơi buồn cười.
Trương Bằng chửi ầm lên, chỉ hận không thể xách tên nhóc rụt rè này nhét về cục cảnh sát.
.