THẬP NIÊN 70 TIỂU KIỀU TỨC


Nhóm dịch: Phù Du“Khoan đi đã, Yêu Muội Nhi về rồi.

” Thẩm Kiến Quốc thấy vợ muốn đuổi tới nhà Thẩm Kiến Nghiệp, ông làm bí thư chi bộ một thôn chắc chắn không thể đánh tới cửa, nhưng mà thù này là nhớ kỹ, vốn dĩ muốn để vợ tùy ý qua đánh, còn định kêu con trai qua phụ, kết quả vừa đi ra thì nhìn thấy con gái hai và con gái út đã về.

Chỉ là hai người đều xám xịt, cũng không biết là mệt mỏi hay là chuyện không thành.

Thẩm Ngọc Cảnh mở cửa chạy ra trước, chỉ là thấy rõ hốc mắt em gái hồng hồng, chuyện gì cũng không hỏi, mau chóng gỡ mũ rơm của mình che nắng cho em gái, “Tiểu Ngũ, anh che nắng cho em.

”Thẩm Bảo Trân đẩy xe đạp đi phía trước.

Lúc này đúng là lúc tan tầm, cạnh nhà họ Thẩm gia đã đứng vài người, có người xem náo nhiệt, có người thiệt tình quan tâm tình hình xem mắt của Thẩm Uyển Chi.

Nhưng mà cha mẹ người ta cha mẹ còn chưa mở miệng, tất nhiên người ngoài cũng không hỏi nhiều.


Chờ ba đứa nhỏ vào sân, Chúc Xuân Nhu mới khẩn trương hỏi, “Yêu Muội Nhi, tình hình sao rồi?”Người ngoài sân cũng dựng lỗ tai nghe.

Thẩm Uyển Chi nhớ lại chuyện xảy ra trên trấn, nhưng vì không để cha mẹ lo lắng vẫn là cười nói, “Chưa thấy được người ta.

”“Là sao?”“Mẹ, người nhà họ Tiêu chạy lên trên trấn nói với người ta là con định cho Tiêu Văn Thao, người ta tới mặt cũng không chịu tới gặp.

” Lúc đó Thẩm Uyển Chi từng nghĩ nếu không thì trực tiếp đi báo cáo đi, cái niên đại này báo cáo là hữu dụng nhất, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc thế lực nhà họ Tiêu trong sách cũng không phải đơn giản đi báo cáo là được, đầu tiên Tiêu Văn Thao là chủ nhiệm Hội Uỷ, ở cái Hội Uỷ này là bộ môn có tác dụng quyết định, tuy rằng là xưởng bộ, nhưng Hội Uỷ ở huyện thành cùng một ruột với hắn.

“Cái gì?” Chúc Xuân Nhu nghe xong lời này thiếu chút nữa té xỉu, mau chóng chống đòn gánh xuống đất ổn định thân thể.

Thẩm Bảo Trân cũng lắc đầu, “Ngày hôm qua con đi hẹn hai nhà gặp mặt vẫn bình thường, buổi chiều chắc là người nhà họ Tiêu gia đã tới cửa, dựa theo lời người giới thiệu nói lại, đoán chừng Tiêu Văn Thao còn uy hiếp bọn họ, cho nên người ta đến mặt cũng không dám gặp.

” Cô nói xong lại dừng một chút, mặt trắng bệch tiếp tục nói, “Trấn Bạch Sa bây giờ có lẽ cũng chưa có người dám xem mắt với em gái, cũng không biết cái nhà họ Tiêu này làm kiểu gì, con đi tìm vài bà mai, người ta đều xua tay.

”“Ông đây lập tức đi làm thịt tên cặn bã kia.

” Thẩm Ngọc Cảnh giận trong ra ngoài, nắm tay siết chặt, một bộ đáng muốn tìm Tiêu Văn Thao liều mạng.

Đây là uy hiếp ngày đó của Tiêu Văn Thao, hắn nói người hắn coi trọng không có người dám đoạt.

Không giống với người nhà họ Thẩm phẫn nộ ngập trời, người bên ngoài tiếc hận có, nghen ghét cũng có, cái mạng gì vậy nè, sao lại được người có điều kiện tốt như vậy coi trọng chứ, vậy mà còn không vui là sao?Lúc này Chúc Xuân Nhu và Thẩm Kiến Quốc nhìn con gái út, trong lòng chỉ cảm thấy ứ đổ.

Nguyên nhân tất cả mọi chuyện đều do Trương Thúy Anh gây ra, Chúc Xuân Nhu nắm đòn gánh, “Tôi phải đi tìm cái đồ táng tận lương tâm kia liều mạng, vậy mà dám làm hại con gái tôi như vậy, tôi đánh chết bà ta rồi đi tìm cái tên họ Tiêu kia, Chúc Xuân Nhu tôi chỉ cần còn một hơi, sẽ không để yên nhìn người ta bắt nạt con tôi như vậy.

” Chúc Xuân Nhu vừa nói, vừa ởmột bên rớt nước mắt.


Nói xong đã chạy ra ngoài.

“Tiểu Cảnh, con cũng qua đi, không thể nháo ra mạng người được.

” Lời này của Thẩm Kiến Quốc là nhắc nhở con trai, chỉ cần không nháo ra mạng người, chỉ cần đánh, cái chức bí thư chi bộ này của ông cũng không làm, thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ bọn họ.

Thẩm Uyển Chi muốn lại khuyên mẹ, cùng lắm thì cả đời không kết hôn, cô không tin Tiêu Văn Thao thật sự dám tới cửa lôi cô đi, như vậy đến lúc đó thì dù cá chết lưới rách, cũng không thể để hắn được tốt.

Nhưng bây giờ cô cũng không muốn để cha mẹ mạo hiểm, chị ba anh rể ba của mình đi làm ở xưởng dệt bông ở huyện thành, trong lòng có vướng bận thì dễ dàng bị vướng chân.

“Cha, vẫn nên khuyên mẹ về đi, chúng ta lại nghĩ cách.

” Đừng để chuyện còn chưa giải quyết xong, đã gây ra chuyện lớn, cô không muốn thấy cha mẹ vì cô mà như vậy.

Thẩm Kiến Quốc vừa muốn cự tuyệt, ông còn đi qua đánh luôn đó.


Lúc này bà Lưu cũng từ cửa thôn chạy tới, lão thái thái lớn tuổi, chân cẳng vẫn còn tính là nhanh nhẹn, nhưng chịu không nổi mệt, tới sân rồi không đứng thẳng eo nổi, Thẩm Bảo Trân mau chóng tới đỡ người, “Lão tổ, bà mau ngồi xuống xả hơi đi.

”Bà Lưu xua xua tay, “Kiến Quốc à, đừng sầu, bà tìm được nhà tốt cho Yêu Muội Nhi rồi, hắn ấy nha, tuyệt đối sẽ không sợ họ Tiêu kia, nhưng mà thân phận của hắn thân phận, nhất định phải cưới người có gia đình trong sạch, các ngươi làm cha mẹ cũng không thể xúc động mắc sai lầm, như vậy mới thật là hại Yêu Muội Nhi đó.

” Con trai lớn của bà Lưu mấy năm trước bị thương ở dãy núi, lúc ấy cháu trai vừa mới đi bộ đội không lâu, trong thôn cũng chưa có người giúp đỡ gì.

Chỉ có Thẩm Kiến Quốc lâu lâu đều giúp bà đưa con trai đi khám bệnh, vừa cõng vừa đỡ, anh em ruột cũng chưa để bụng như vậy.

Bà biết đây là bởi vì bà đã cho Chúc Xuân Nhu hai quả trứng gà lúc ở cữ.

Nhưng làm người chính là như vậy, ơn nghĩa ngươi qua ta lại, hiện tại Yêu Muội Nhi gặp chuyện, người làm lão tổ như bà cũng nên giúp đỡ, cũng không thể nhìn cái loại đồ tồi này huỷ hoại một đứa bé tốt được.

Tác giả có chuyện nói:Bởi vì là hướng tình cảm gia đình hàng ngày, cho nên nam chính xuất hiện có hơi chậm một chút, nhưng mà cũng chỉ có mấy chương gần đây, rốt cuộc vẫn thích sau kết hôn hàng ngày nuôi con hơn!!!!Còn có, nam chính 25 tuổi làm đoàn trưởng, tôi cố ý đi hỏi, bây giờ thì khó, nhưng trước đó là có, thập niên 70 từng có phó đoàn trưởng 26 tuổi, tiểu thuyết mà, có hơi nâng cao chút thôi!!! Đừng để ý quá!!.


Bình luận

Truyện đang đọc