Bây giờ còn một học kỳ thôi là tốt nghiệp rồi, đột nhiên muốn học tiếng Anh, tình huống gì thế?Thầy Lưu đã sớm đoán trước được phản ứng của nhóm học sinh, gõ gõ bục giảng, giải thích: “Bắt đầu từ năm nay, thi đại học sẽ thêm một môn tiếng Anh nữa.
Vì không để các em thua ở ngay vạch xuất phát, trường học đặc biệt mời vài vị giáo viên tiếng Anh.
Có điều lực lượng giáo viên có hạn, ngoại trừ bên cấp 3, cũng chỉ có lớp 9 chúng ta bắt đầu dạy tiết tiếng Anh, hy vọng các em có thể quý trọng cơ hội học tập không dễ dàng gì này.”Thầy Lưu nói mấy lời thấm thía, nhưng ngoại trừ học sinh có quyết tâm thi đại học, những người khác căn bản không quan tâm cơ hội này hiếm có thế nào.Thậm chí so với tiết tiếng Anh, trái lại mọi người có hứng thú lớn hơn với giáo viên tiếng Anh mới đến này.“Thầy Vương có phải có hơi hướng nội không? Tớ thấy thầy ấy đứng ở trên bục giảng rất ngượng ngùng, cũng không dám nhìn chúng ta.”“Hình như có hơi hơi, có điều thầy ấy trông cũng khá đẹp đấy, đặc biệt là khi cười, khóe miệng còn có má lúm đồng tiền.”Thầy Lưu và thầy Vương vừa rời đi, trong lớp học lập tức nổ tung.Trong tiếng bàn luận xôn xao, chỉ có Tạ Miêu vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh trước sau như một, cúi đầu viết lên vở cái gì đó.Lý Lạp Mai có hơi tò mò, chờ cô viết xong, hỏi cô: “Tạ Miêu cậu làm gì thế?”Tạ Miêu: “Viết thêm một môn học lên kế hoạch học thêm của mấy đứa trẻ gấu nhà tớ.”Ừm, học ngoại ngữ phải học từ bé, ba đứa nhóc lớn nhà cô cũng miễn cưỡng có thể tính là bé con.Nhìn thầy Vương ngượng ngùng, nhưng lại là một người có tài hiếm có.Không giống những giáo viên khác dùng tiếng Trung để ghi chú phát âm tiếng anh, chỉ học sinh học vẹt để nhớ, thầy ấy dạy phiên âm và chữ cái trước.
Hơn nữa khẩu âm cũng tương đối chuẩn, cũng không xen lẫn tiếng địa phương khiến người nghe khó chịu.Tạ Miêu có hơi ngoài ý muốn, sau này mới nghe nói nhà thầy Vương này ở trong thành phố, mấy năm trước làm thanh niên tri thức lên núi xuống làng, lúc này nhập đội* một hợp tác xã thuộc trấn Kiến Thiết.*Thanh niên tri thức tham gia các phong trào vô sản hóa.Nếu không phải sợ thầy ấy về quê hương, dạy không được bao lâu, trường học đã sớm cho thầy ấy dạy tiếng Anh lớp 11 rồi.Có điều bất kể là thế nào, giáo viên có năng lực, đối với Tạ Miêu mà nói cũng là chuyện tốt.Ít nhất cô không cần che giấu trình độ tiếng Anh của mình quá.Tạ Miêu đọc lướt qua mấy bản từ đơn đã chép xong trong tay, cầm bút đỏ vòng mấy lỗi sai trong đó.“Vương Đại Lực và Kiến Quân viết đúng toàn bộ 10 từ đơn, Lạp Mai sai hai từ, Kiến Trung…”Cô ngẩng đầu im lặng liếc nhìn em trai nhà mình, “Không phải môn Toán em học cũng tạm được sao? Sao từ đơn lại sai nhiều như vậy?”Bởi vì đốc thúc mấy em trai học tập, trên cơ bản mỗi ngày sau khi cơm trưa xong đều rút ra chút thời gian dạy bọn họ viết chính tả.
Một ba năm Ngữ văn, hai tư sáu tiếng Anh.Vừa bắt đầu tham gia viết chính tả chỉ có ba anh em nhà họ Tạ và Vương Đại Lực, sau này thấy tiếng Anh và Ngữ văn của bọn họ đều có tiến bộ, một vài bạn học giờ nghỉ trưa không về nhà cũng gia nhập vào đội, chỉ là ngượng ngùng không làm phiền Tạ Miêu giúp bạn họ chữa.Chuyện này được thầy Vương trong lúc vô tình phát hiện, còn từng khen ngợi Tạ Miêu với lớp khác, khiến Tạ Miêu trở nên hơi hơi nổi tiếng.Tạ Kiến Trung không phải lần đầu tiên bị điểm danh phê bình.Nghe Tạ Miêu hỏi như vậy, cậu ấy không nhịn được nhỏ giọng làu bàu: “Tiếng Anh không đạt chuẩn, chứng minh em yêu nước, có được không? Em không hiểu nổi, chúng ta là người Trung Quốc, học tiếng nước ngoài làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi hả?”“Ít viện cớ cho mình đi.” Tạ Miêu dán bản viết chính tả lên mặt cậu ấy, “Mấy từ viết sai về chép lại 10 lần.
Lần sau lại sai như cũ thì chép 20 lần, lại tiếp chép 40 lần, cứ thế mà suy ra.”Tạ Kiến Trung nhẩm tính, nếu cùng một từ mà sai 5-6 lần, chắc mình mệt chết mịa luôn, lập tức sốc nặng, đàng hoàng hơn.Chờ Tạ Miêu và mấy đứa em đi ra ngoài, Ngô Thục Cầm mới nhìn bốn phía, lấy ghi chép từ đơn lúc trước vụng trộm chép lại ra chữa.Chữa xong, cô ấy cẩn thận gấp giấy lại bỏ vào trong túi, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra lấy cầu lông gà chuẩn bị ra ngoài đá.Kết quả có mấy nữ sinh lớp khác đang thò đầu ngó vào cửa lớp 2, thấy cô lập tức hỏi: “Ngô Thục Cầm, vừa rồi có phải Tạ Miêu lớp cậu ở trong lớp kiểm tra chép từ đơn không? Tớ nghe thầy Vương nói, mỗi buổi trưa cậu ấy đều ở trong lớp tổ chức viết chính tả.”.