[THẬP NIÊN 80] ĐƯA HỆ THỐNG MÊ TIỀN VỀ NĂM 80

Người bán đùi gà ở bên cạnh cũng sắp khóc, mình bỏ tiền mua tay nghề bí truyền của Lão Phương Tử và đã nấu bảy tám năm mà vẫn không ngon bằng Tiền Giai Ninh xem sách dạy nấu ăn, còn có công lý nữa hay không.

Nuốt những giọt nước mắt cay đắng xuống, anh ta bất chấp nguy hiểm bị mất mặt hỏi: “Sách dạy nấu ăn gì thế? Có phải công thức bí truyền được mua từ con cháu của ngự trù không?”

Tiền Giai Ninh đưa lương bì cho khách hàng, sau đó cô lại lấy ra một cái mới và băm thành năm khúc: “Không phải, đó là sách hàng thanh lý mà tôi dùng một hào để mua ở nhà sách của chúng ta, nếu anh muốn mua thì phải nhanh lên, mấy ngày nay tôi đã nói cho rất nhiều người biết, tối hôm qua lúc đi ngang qua đó tôi nhìn thấy nó đã tăng giá lên đến hai hào, mà cũng không còn dư lại mấy quyển.”

Người bán đùi gà nghe xong thì lo lắng, anh ta nhìn thấy các công nhân viên chức tan làm ở gần đây cũng xếp hàng mua lương bì, đùi gà của anh ta cũng không có ai hỏi han.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở trước sạp của Tiền Giai Ninh, anh ta dứt khoát không bán đùi gà nữa, sau khi thu dọn đồ đạc thì anh ta trực tiếp đạp xe ba bánh chuẩn bị đi mua sách dạy nấu ăn, nếu anh ta có thể cướp được một quyển thì có lẽ anh ta sẽ trở nên giàu có.

Vốn dĩ người xếp hàng mua lương bì không quan tâm người bán đùi gà đi đâu, chuyện mà bọn họ quan tâm bây giờ đó là nếu Tiền Giai Ninh đi học thì cô có bày sạp nữa hay không.

Tiền Giai Ninh dùng cánh tay lau mồ hôi, chỉ vào Lý Uyển Trân- người đang giúp đỡ bên cạnh mình: “Đây là mẹ tôi, sau khi tôi nhập học thì mẹ tôi sẽ bày sạp, mọi người hãy nhận đúng người và đừng tìm nhầm.”

Nhìn vẻ mặt tràn đầy mông lung của Lý Uyển Trân, các khách hàng hơi không yên tâm: “Tiểu Mễ à, mẹ cô nấu ăn có ngon không? Chúng tôi muốn ăn vị mà cô nấu.”

Tiền Giai Ninh mỉm cười: “Cô yên tâm, những món sau này mà mẹ cháu bán đều được cháu nêm nếm ở nhà, đảm bảo sẽ không để cho cô thất vọng.”

Sau khi nghe vậy, có khách hàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng có người cảm thấy cho dù do cô nêm nếm nhưng để người khác nấu thì cũng sẽ tạo ra sự khác biệt, nên bọn họ tập trung chú ý vào những gì Tiền Giai Ninh đã nói về chuyện mở cửa hàng: “Vậy khi nào cháu mở cửa hàng? Và cháu bán gì thế?”

“Có đủ món kho và rau xào.” Tiền Giai Ninh nói: “Dự định mở cửa hàng ở cổng nhà của cháu, có lẽ ở đó sẽ không lớn, nên số người tiếp đón cũng có hạn, hơn nữa có thể giá cả cũng sẽ đắt hơn quán cơm ở bên ngoài.”

Nghe vậy, Lý Uyển Trân lại bắt đầu run rẩy, sao con gái lại thành thật như vậy, cái gì cũng nói ra ngoài, cô đã nói giá của cô đắt, thì người ta còn có thể đi ăn sao? Đây không phải là ngu ngốc sao!

“Giá cả sẽ đắt hơn à…” Một người đàn ông trung niên nghe vậy thì do dự một lát, ngay khi Lý Uyển Trân nặng lòng cảm thấy có lẽ khi cô mở cửa tiệm thì sẽ không có nhiều khách hàng, thì bà lập tức nhìn thấy người đàn ông trung niên kia bỗng nhiên mỉm cười vui mừng hớn hở: “Đắt hơn một chút cũng tốt, nếu quá rẻ thì nhất định chúng tôi ở xa sẽ không cướp được vị trí. Tiểu Mễ lúc cháu khai trương tiệm cơm thì cháu nhất định phải lên tiếng đấy, tôi đang muốn mời mấy ông chủ ăn cơm nhưng vẫn chưa tìm được chỗ tốt, quả thực là có rất ít tiệm cơm ngon ở trong thành phố của chúng ta.”

Một ông bác ở phía sau cũng gật đầu: “Đắt thì đắt thôi, dù sao thì đồ bán ở quầy hàng của cháu cũng không rẻ, tôi đã sống một đời và cũng sắp già rồi nên tôi thích ăn những món hơn hơn, cháu yên tâm tôi nhất định sẽ đi ăn.”

Một ông cụ ở bên cạnh cũng thét to: “Chờ đến ngày cháu khai trương thì nhất định ông sẽ đi cổ vũ, à, cháu biết xào rau chứ?”

Lý Uyển Trân nghe xong thì trợn mắt hốc mồm, ngay cả con gái của tôi có biết xào rau hay không mà ông cũng không biết, nhưng ông lại gân giọng hò hét cổ vũ, tấm lòng của ông thật sự quá lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc