THẬP NIÊN 80 NHẬT KÍ PHẤN ĐẤU CỦA NINH VÂN TỊCH


Sau việc đó Mạnh Thần Hạo hồi tưởng lại một màn này, trong lòng đều là tràn đầy cảm khái vạn lần.

Lúc này, cô cùng bọn nhỏ đi vào nhà anh, một tay nắm lấy tay em trai của anh một tay nắm lấy tay của em gái anh.

Khoảnh khắc cô chuẩn bị bước vào nhà anh, Mạnh Thần Hạo đột nhiên nhớ tới, hoàn cảnh trong nhà anh chắc chắn sẽ là một k1ch thích lớn đối với những người phụ nữ muốn lấy anh.

Vì vậy, lòng anh không muốn điều đó xảy, ngay khoảnh khắc cô bước chân vào ngưỡng cửa nhà thì đã quá muộn.

“Chuyện này, cô giáo Ninh…” Mạnh Thần Hạo vội vã đuổi theo trước, nhưng em trai cùng em gái anh đã mở cánh cửa nhà họ.

Ngay lập tức, Ninh Vân Tịch có thể thấy rõ tình hình của nhà họ Mạnh.

Thành thật mà nói, nó tốt hơn một chút so với cô nghĩ.

Căn nhà quả thực rất nhỏ, hồi đó chưa có nhà to, cả nhà ngủ chung một giường là chuyện bình thường.

Đây chính xác là hoàn cảnh của gia đình nhà họ Mạnh.

Bọn trẻ đều ngủ trên gác xép, mỗi đứa không có phòng riêng, chúng có một chiếc giường, chính xác thì gọi là trải chăn đệm nằm đất.

Chỉ có một phòng ngủ chính và một phòng khách ở tầng dưới, phòng khách nhỏ đến mức cả gia đình hầu như không thể ngồi ăn uống cùng.


Phòng bếp và phòng vệ sinh âm u chật hẹp.

Lũ trẻ học tập thì phải làm sao đây.

Giống như Ninh Vân Tịch khi còn bé, dời bàn ghế ra cửa, giống như dựng quầy bán đồ ăn trên đường, làm bài tập trước sự chứng kiến của người qua đường.

Khi đang đứng trong phòng khách, cô nghe thấy tiếng th ở dốc nhẹ của người đàn ông.

Quay đầu lại, cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa, một đôi mắt đen láy dường như đang ngắm súng bắn tỉa nhắm vào mọi nhất cử nhất động của cô.

“Anh ơi.

” Tiểu Tứ cùng Tiểu Ngũ khó hiểu nhìn anh trai của mình lúc đối mặt với người phụ nữ này khắp mặt đều là biểu hiện khác thường.

Mạnh Thần Hạo, hít một hơi để bình tĩnh lại: "Cô giáo Ninh, mời ngồi.

"Ninh Vân Tịch nghe thấy anh gọi cô là cô giáo Ninh, không biết vì sao mặt lại đỏ lên.

Mạnh Thần Hạo nhấc một chiếc ghế dài và đặt nó bên cạnh bàn, và nói với Tiểu Tứ: "Đi lấy cho cô giáo của em một cốc nước.

"Mạnh Thần Tuấn quay người đi vào bếp lấy nước.


Ninh Vân Tịch thấy bọn họ khách sáo như vậy càng thêm ngượng ngùng, vội vàng nói: "Đừng bận tâm.

" Cô ngượng ngùng quay đầu lại, nhìn thấy bím tóc rối của Mạnh Thần Chanh, đi tới nói: "Để em chải tóc cho em ấy.

"“Hả?” Một người đàn ông và một đứa bé trai kinh ngạc kêu lên.

Cô bé Mạnh Thần Chanh đầy nghi ngờ: "Chị có thể chải tóc và tết tóc cho em sao?"Trước khi lấy lược cô hỏi cô bé: “Ai chải tóc cho em vậy?” Ninh Vân Tịch tự tay chải mái tóc rối bù của cô bé.

“Bình thường là chị ba của em.

” Cô bé Mạnh Thần Chanh nói: “Sáng nay chị ba phải lên lớp, cuối cùng anh trai đã tết tóc cho em.

”Có nghĩa là, cho dù cô gái kia lúc trước có chải tóc cho cô bé gọn gàng đến đâu, thì cũng không thể chịu được sự thô bạo của người sau cuối cùng biến mái tóc xinh đẹp của cô bé thành một mái tóc dựng ngược.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng em gái anh nói, Ninh Vân Tịch không tự chủ mà khóe miệng cong lên.

Mạnh Thần Hạo có thể đoán được cô đang nghĩ gì khi nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của cô, anh chỉ có thể dùng một tay vén tóc.

"Anh của em tóc ngắn, nên không biết chải tóc cho em như thế nào, tóc của anh ấy thì được chải khá ổn.

" Ninh Vân Tịch liếc nhìn tình trạng khó khăn của anh, nói.

Mạnh Thần Hạo sợ cô cho rằng anh không sạch sẽ, nhưng trên thực tế, người trong quân đội làm sao có thể không sạch sẽ được.

Nơi ăn ở, vệ sinh cá nhân của bộ đội được kiểm tra hàng ngày.

.


Bình luận

Truyện đang đọc