THẬP NIÊN 80: SỐNG LẠI LÀM BÉ CƯNG



Editor: BơTrần Xảo Cầm vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, không nghĩ tới, Dư Noãn Noãn thế nhưng vẫn là cái tiểu tham tiền.

Hứa Thục Hoa lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, duỗi tay đi theo Dư Noãn Noãn đòi tiền, “Noãn Bảo ngoan, đem tiền đưa cho bà nội, bà nội mua bánh bích quy cho cháu ăn có được hay không?”Đừng nhìn tay Dư Noãn Noãn nhỏ, nhưng nắm đồ lại rất chặt.

Hứa Thục Hoa lại không dám dùng sức quá lớn, sợ làm bị thương đến Dư Noãn Noãn, vậy nên không có đem tiền lấy lại.

Sau một lúc cũng không đòi lại được, Hứa Thục Hoa cũng liền từ bỏ, nghiêng đầu nhìn người bán hàng nói, “Tôi lại lấy cho cô mấy tờ khác!”Nói xong, Hứa Thục Hoa lại muốn bỏ tiền ra, nhưng Dư Noãn Noãn lại nhào tới.


Lần này Trần Xảo Cầm vẫn luôn chú ý tới Dư Noãn Noãn, không chờ cô nghiêng người, liền chặt chẽ mà ôm lấy cô, “Mẹ, Noãn Bảo đây là làm sao?”Không biết nói Dư Noãn Noãn: Đương nhiên là không muốn tốn tiền mua bánh bích quy mài răng!Cái gì mà bánh bích quy mài răng, cũng bởi vì là mới vừa phổ biến không tới hai năm, mới có thể bán đắt như vậy.

Nói đến nói đi, còn không phải chỉ dùng để ăn thôi hay sao?Muốn mài răng, vì cái gì một hai phải mua bánh bích quy? Ăn màn thầu nó không ngon hơn hay sao?Hứa Thục Hoa nhìn chằm chằm Dư Noãn Noãn một lúc, tiến đến trước mặt Dư Noãn Noãn, nhỏ giọng hỏi, “Noãn Bảo, có phải cháu không thích bánh bích quy mài răng đúng không?”Hứa Thục Hoa thế nhưng lại hiểu ý tứ của cô?!Dư Noãn Noãn cao hứng cực kỳ, hướng về phía Hứa Thục Hoa lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Nhìn đến nụ cười này, Hứa Thục Hoa xem như hiểu rõ ý tứ Dư Noãn Noãn, “Được! Nếu Noãn Bảo không thích, vậy chúng ta không mua nữa.

”Sau quầy người bán hàng còn đang chờ nhận tiền nghe được lời này, đôi mắt cũng bị làm cho trợn tròn.

Đầu tiên là bị kinh ngạc, sau là bị tức giận.

“Lúc thì nói mua lúc thì lại nói không mua, sao lại có nhiều chuyện như vậy? Tôi xem ra đây là vốn dĩ luyến tiếc tiền đi? Luyến tiếc thì nói là luyến tiếc, cũng sẽ không ai nói gì mấy người, một hai phải dùng trẻ con làm cái cớ, nó thì biết cái gì hả?”Hứa Thục Hoa nghe vậy, quay đầu nhìn về phía người bán hàng, tươi cười trên mặt đã biến mất không thấy, ánh mắt sắc bén làm cho người bán hàng không dám nhìn thẳng.

“Sao? Trung tâm bách hóa này là do cô mở hả? Tôi cầm tiền tới đây, muốn mua thì mua, không muốn mua thì tôi sẽ không mua, cô còn muốn ép mua cường bán hả? Đi đi đi, mau gọi giám đốc của mấy người tới đây, trái lại tôi muốn hỏi một chút, nơi này của mấy người có phải có loại quy củ này hay không?”Vừa nghe Hứa Thục Hoa muốn gọi giám đốc, sắc mặt người bán hàng càng khó coi, muốn mắng lại, nhưng lại không dám, ngay lúc cô còn đang do do dự dự, Hứa Thục Hoa đã đem tiền cất vào trong túi, từ trong lòng ngực Trần Xảo Cầm tiếp nhận Noãn Bảo, ôm Noãn Bảo hướng tới quầy khác đi.


Lưu lại người bán hàng một mình đứng ở phía sau quầy, khó chịu giống như trong cổ họng bị mắc xương, nhổ không ra, mà cũng nuốt không trôi.

Sắc mặt đó, thật là muốn có bao nhiêu khó coi, liền có bấy nhiêu khó coi.

Hứa Thục Hoa sau khi ôm Dư Noãn Noãn đi xa, đã đem người bán hàng kia quên đến trên chín tầng mây, bà đang hứng thú bừng bừng mang theo Dư Noãn Noãn đi từng quầy một xem.

Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải là đã từng đi trung tâm bách hóa, nhưng khi đó đi đều là có mục đích, sau khi mua xong đồ thì đi, cũng không dám ở lại một chút.

Như lần này, nhàn nhã ở trung tâm bách hóa đi dạo, đây thật đúng là lần đầu tiên.


Dư Noãn Noãn nhìn cái gì cũng đều rất có hứng thú, nhưng chỉ cần là đồ vật không thực dụng, cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp ngăn cản Hứa Thục Hoa trả tiền.

Lúc từ trung tâm bách hóa rời đi, bọn họ cũng chỉ mua một ít kẹo trái cây cùng hai cân bánh xốp hạch đào.

Dư Noãn Noãn cảm thấy cái này không tính lãng phí, đây là cho bàn ăn người trong nhà thêm phong phú.

.


Bình luận

Truyện đang đọc