THẬP NIÊN 80 TRỌNG SINH TRƯỚC KHI ĐỔI HÔN


Diệp Mạn bình tĩnh đưa tay ra: “Trói đi, là muốn trói hai tay, hay là trói cả người? Đúng rồi, có muốn bịt miệng con lại luôn không, nếu không thì con cũng không chắc khi các người đưa con ra ngoài, con sẽ nói những điều vô nghĩa gì.

”“Tam Ni, em điên thật rồi!” Diệp Đại Ni nhăn mặt, bối rối nhìn em gái, mẹ đã điên lắm rồi, em gái sao cũng điên luôn vậy.

Diệp Nhi Ni khịt mũi: “Em ấy đã điên rồi mới dám làm những chuyện thái quá như vậy.

Em mang dây đến rồi, chúng ta phải mau trói em ấy lại.

”Mao Xảo Vân cầm lấy sợi dây, có hơi do dự, nghĩ đến chuyện xảy ra vào hai năm gần đây, vào năm ngoái một nam thanh niên ở nhà máy bông vì cưỡng hiếp một đồng nghiệp nữ đã bắt vì tội côn đồ, nghe nói là bị giam mười năm.


Với tình huống của Bảo Hoa nhà bà ta, nếu nhà họ Cốc đến đồn cảnh sát trình báo đúng sự thật thì sẽ hủy hoại cuộc đời của con bà ta.

Bà ta mang thai bảy, tám đứa con, cuối cùng mới sinh ra một đứa con trai để kế thừa tài sản, nếu đứa con trai đó có mệnh hệ gì, hai vợ chồng bọn họ sau này biết phải làm sao đây?Nghĩ đến đây, tim bà ta chùng xuống, dùng dây thừng trói chặt tay Diệp Mạn: “Tam Ni, đừng trách mẹ, nếu có trách thì trách con không nghe lời.

Là chị gái, con không giúp gì được cho em trai mình thì thôi, còn đứng đó nhìn nó đau khổ, sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như vậy…”Diệp Mạn buồn cười, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, biết có lỗi với con gái, vì để bản thân không cảm thấy tội lỗi lại đổ lỗi cho con gái mình.

Diệp Mạn ngoan ngoãn để họ trói mình lại, trên đường đi không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Phản ứng như vậy hoàn toàn trái ngược với sự phản kháng quyết liệt trước đó, Mao Xảo Vân ngạc nhiên nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Sau khi suy nghĩ, bà ta lấy một mảnh vải, bịt miệng Diệp Mạn.

“Mẹ…” Diệp Đại Ni phản đối hét lên.

Mao Xảo Vân không nhìn cô mà đẩy Diệp Mạn lên: “Người của nhà họ Cốc đến rồi, mở cửa cho họ đi!”Diệp Đại Ni liếc về phía cửa, có chút do dự: “Mẹ, tất cả khách đã đến rồi!”“Ôi, chị cả, Tam Ni làm ầm ĩ như vậy làm cho chúng ta mất hết mặt mũi, quan trọng nhất là phải kết thúc hôn lễ để không chọc giận nhà họ Cốc.

” Diệp Nhị Ni bước tới mở cửa.

Mao Xảo Vân cúi đầu, đi phía trước, bỏ qua ánh mắt dò hỏi của người thân bạn bè, kéo Diệp Mạn ra ngoài.


Dù cố tình che dấu nhưng Diệp Mạn cao hơn bà nửa cái đầu nên căn bản không thể che giấu được gì cả, ngay sau đó các vị khách phát hiện Diệp Mạn đang bị trói bằng sợi dây, miệng thì đang bị bịt kín bằng một miếng vải.

Mọi người náo động.

Mặc dù việc cha mẹ sắp xếp hôn nhân không phải là hiếm, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy cách cha mẹ bắt con gái mình kết hôn thế này.

Một số người trong bọn họ tụ tập lại và thì thầm, trong khi những người khác nhìn chằm chằm vào hai mẹ con.

Mao Xảo Vân không muốn ngẩng đầu lên để thấy mọi người nói về gia đình mình như thế nào, lần này thể diện nhà bọn họ bị mất hết, bây giờ bà ta không thèm quan tâm nữa, vội vàng kéo Diệp Mạn ra ngoài.

Diệp Quốc Minh dẫn nhà họ Cốc vào, nhìn thấy cảnh này, mắt ông lóe lên, cũng không nói nhiều thêm nữa: “Tiếp đón mọi người không được chu đáo, trong nhà hơi nhỏ, không đủ chỗ ngồi, để tôi kêu mẹ Tam Ni dẫn con bé ra ngoài, mọi người cũng mau dẫn con bé về nhà thôi!”Nhà họ Cốc nhìn bộ dạng của Diệp Mạn là biết cô không tình nguyện kết hôn, tuy rằng không vừa ý, nhưng bộ dạng của Cốc Kiến Thành như vậy, cô gái nào chịu gả cho anh ta?Vì vậy bọn họ cũng làm ngơ trước cảnh tượng trước mắt, nở nụ cười giả tạo: “Được rồi, chú đừng khách sáo quá, vậy để chúng tôi đưa chị dâu về.


”Bộ dạng của Cốc Kiến Thành thật sự rất đáng sợ, vì vậy để anh em nhà họ Cốc đến rước dâu.

Mao Xảo Vân giao con gái cho gia đình phía nhà trai, lúc này bà ta mới an tâm, nhưng lại giả vờ tỏ vẻ không nỡ, nhẹ giọng nói: “Tam Ni, con đừng trách mẹ!”Diệp Mạn không thèm nhìn bà ta, ngoan ngoãn đi theo nhà họ Cốc.

Nhưng khi họ vừa đến cầu thang, bên dưới đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó, hai cảnh sát mặc cảnh phục chạy tới, theo sau là hai người đàn ông trung niên đang thở hổn hển.

Hai người cảnh sát nhìn thấy bộ dạng của Diệp Mạn, lập tức nhíu mày, bọn họ nhận được tin báo có một vụ mua bán người trong tòa nhà sản xuất giày da, lúc đầu còn không tin, không ngờ lại là sự thật.

Hai người lập tức bước tới, lấy còng tay ra: “Có người báo tin ở đây có vụ mua bán người, mời mọi người đi với chúng tôi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc