THẬP NIÊN: ĐẠI TẠP VIỆN TIỂU MỸ NHÂN

Vì sao Vương Phú Hữu rõ mấy chuyện này như vậy?

Việc này là nhờ cha của là Hùng Thiên Thụ.

Cha Hùng là chủ quản của bộ phận kiểm tra chất lượng quần áo của xưởng Trần thị, vì công việc nên tiếp xúc với Vương Phú Hữu rất nhiều, quan hệ của hai người tương đối không tệ.

Lúc trước nhà họ Hùng vì nịnh bợ Diệp Mỹ Dung nên mượn cớ Hùng Thiên Thụ và chuyện Trần Dã mà đến nhà họ Lâm làm loạn, kết quả không chỉ đá cái ván sắt, còn nịnh nợ Diệp Mỹ Dung nhưng lại không thành. Trần Đông Bình ném đi 30% cổ phần, trong lòng buồn bực không chỗ trút giận nên toàn trút giận lên người nhà họ Hùng, không xử bọn họ nhưng lại phế đi chức chủ quản của cha Hùng, để ông ta đến kho hàng làm việc.

Cha Hùng dĩ nhiên không cam lòng.

Ông ta biết ảnh hưởng của Quách Tự Văn với phía Trần thị, cho nên trái lo phải nghĩ, ông ta chạy tới tìm Vương Phú Hữu, muốn thông qua anh ta để xem có cách cứu vãn hay không.

Đương nhiên chưa chắc ông ta không có chút ý đồ khác, ví dụ như bên Vương Phú Hữu có cách khác hay không, có cơ hội trực tiếp nhảy sang phía Quách Tự Văn làm việc không.

Đồng thời bên Trần thị xảy ra nhiều chuyện như vậy, Vương Phú Hữu là tai mắt của Quách Tự Văn ở Tân An cũng phải biết nhiều nội tình hơn.

Hai người ăn nhịp với nhau, vài chén rượu xuống bụng, Vương Phú Hữu biết rõ ràng chuyện nhà họ Trần.

Quách Tự Văn nghe Vương Phú Hữu nói, sắc mặt càng nghe càng nặng nề, đến cuối cùng quả thực như mây đen giăng đầy.

Ông ấy nói: “Đến chỗ Trần thị điều tra tài liệu, sổ sách mua sắm và tiêu thụ mấy năm nay đều điều tra hết.”

Ông ấy chỉ có 15% cổ phần, nhưng cũng là cổ đông lớn, trước kia ông ấy chưa bao giờ nhúng tay là một chuyện, nhưng nếu ông ấy muốn xem, phía Trần thị quả thật không có tư cách từ chối.

Ông ấy là ai, Trần Đông Bình cho cô gái nhà họ Lâm 30% cổ phần nhanh gọn như vậy, ông ấy lập tức biết Trần Đông Bình này sợ là muốn giở trò gì với nhà máy.

Tối nay lúc Lương Triệu Thành về đến nhà, Lâm Khê đang gọi điện thoại trên lầu.

Là điện thoại của Hạ Hướng Viễn.

Hạ Hướng Viễn gọi đến hỏi kết quả chuyện Lâm Khê bàn với Quách Tự Văn.

Lần này Hạ Hướng Viễn giúp cô một chuyện rất lớn, Lâm Khê không phải người không biết tốt xấu, thẳng thắn thành khẩn nói: “Ông ấy đang suy xét, dù sao đây cũng là chuyện làm ăn, chắc chắn là ông ấy phải điều tra rõ ràng mới có thể đưa ra quyết định, nhưng mà có thể suy xét cũng đã rất tốt rồi.”

Dù sao thì cũng chỉ là hơn hai triệu, đối với Hoà Cơ mà nói chỉ là một con số lẻ mà thôi.

Nếu bọn họ định đưa nhiều dây chuyền sản xuất tới nội địa, vậy khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hạ Hướng Viễn ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Anh có hơi hối hận rồi, anh nên mua số cổ phần đó.”

“Những thứ đó không thích hợp với anh.”

Lâm Khê nói: “Tình hình hiện tại vẫn nên từng bước một gây dựng nhà máy của mình tương đối ổn định đi đã, tốn nhiều tiền mua 30% cổ phần như vậy, còn không khống chế cổ phần được sẽ gây ra một đống phiền toái, sức lực của anh có thể làm rất nhiều chuyện.”

“Anh có thể tìm Quách Tự Văn hợp tác.”

Hạ Hướng Viễn nói: “Nếu ông ấy có thể đồng ý mua cổ phần của em, vậy chính là muốn một nguồn cung ổn định. Nếu anh mua, tất nhiên anh cũng có thể thuyết phục ông ấy hợp tác với anh, ủng hộ anh lấy nhà máy từ tay Trần Đông Bình.”

Sẽ khó khăn một trận.

Nhưng có lẽ sẽ có được kết quả không tưởng.

Anh ấy sống thêm một đời, nếu chỉ là vì tiền, có thể có rất nhiều đường tắt để đi, nhưng vậy thì thế nào?

Có đi lối tắt hay không, anh ấy đều sẽ có tiền tài không đếm hết.

Đời trước anh ấy cũng từng có, giờ đã không thể khiến tim anh ấy đập nhanh hơn chút nào.

Anh ấy đồng ý thử làm việc phiền toái nhưng có khả năng đem đến một chút thứ mới mẻ.

“Nếu muốn hợp tác thì có rất nhiều cơ hội khác, không cần phải tốn nhiều tiền mua cái quầy hàng phiền phức như vậy.”

Lâm Khê cười nói: “Nhưng nếu giờ anh đi tìm ông ấy, đồng ý hợp tác với ông ấy, không chừng sẽ khiến ông ấy quyết định mua cổ phần nhanh hơn.”

Hai người nói chuyện một hồi lâu.

Hạ Hướng Viễn phát hiện, bỏ qua quá khứ, hai người lại có thể nói chuyện rất thoải mái. Anh ấy đã rất lâu không có một ai khiến anh ấy cảm thấy có thể nói chuyện được như vậy, cho dù chỉ là nói mấy câu, tâm tình cũng sẽ vui vẻ hẳn.

Còn Lâm Khê hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.

Lương Triệu Thành đi từ dưới lầu lên, đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy Lâm Khê ngồi quỳ ở sô pha, dựa vào bàn, mãi cho đến khi cúp điện thoại cũng không chú ý thấy anh đã đi lên.

Ban đầu anh cũng không biết cô đang nói chuyện với ai, vốn dĩ muốn đi xuống, nghe cô đang nói về chuyện cổ phần thì bước chân liền dừng lại. Chờ khi nghe được nhiều hơn, đại khái đoán ra đối phương là ai, lại nhìn mặt cô rõ ràng mang theo nụ cười tự nhiên thoải mái của cô liền có chút khó chịu.

“Chuyện bán cổ phần thuận lợi chứ?”

Lâm Khê cúp điện thoại, Lương Triệu Thành mới đi qua hỏi cô.

Lâm Khê đột nhiên nghe thấy tiếng thì ngẩn người, quay đầu thấy anh đột nhiên xuất hiện thì sự kinh nngạc trong mắt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng cô rất nhanh lại cười, nói: “Ừm, chắc là xem như thuận lợi.”

Anh đi đến trước bàn rót một ly nước, uống một ngụm rồi nói: “Có gì cần giúp đỡ không?”

Chuyện nhà họ Trần xử lý như thế nào, muốn làm cái gì, ứng phó cả nhà kia thế nào vẫn luôn là ý của cô.

Từ lúc hai người bắt đầu ở chung, anh đã không can thiệp gì đến chuyện của cô.

Ban đầu là không quan tâm, không chú ý.

Hiện tại đột nhiên anh phát hiện mình hoàn toàn không hiểu cô, mà lời nói việc làm của cô luôn ngoài dự đoán của người khác, anh mới có ý thức mà quan sát cô.

Mà nếu cô cần giúp đỡ, khẳng định sẽ nói với anh.

Nhưng mà hiện tại hình như có chút hối hận.

“Không cần.”

Cô nhìn anh ra sức đến nỗi vô cùng mệt mỏi, đưa tay kéo anh đến sô pha ngồi xuống, ôm cổ anh, xoay người ngồi lên người anh, nhìn anh nói: “Ông thương nhân Hồng Kông luôn hợp tác cùng Trần thị kia d.a.o động rồi, dù sao cũng chỉ là tốn hơn hai triệu là có thể trực tiếp lấy được toàn bộ nhà máy. Đối với bọn họ mà nói quả thực là chuyện tốt đưa tới cửa, em nghĩ đến dáng vẻ tức muốn hộc m.á.u của Trần Đông Bình là vui vẻ. Anh Lương, có phải em rất thông minh không?”

Đương nhiên cô biết chẳng qua mình có được ký ức của đời sau nên mới có thể đưa ra phán đoán chính xác, nhưng cũng không cản trở cô khoe khoang.

Đâu chỉ là thông minh.

Lương Triệu Thành sờ sờ mặt cô, nói: “Cầm hai triệu làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Em cũng không có hứng thú gì với chuyện làm ăn.”

Lâm Khê không có hứng thú lớn với việc này, nói: “Mua cho Tiểu Dã mấy toà nhà hoặc là mấy nhà lầu, chờ thằng bé lớn thì đưa cho nó, nhưng mà anh có thể giúp em dạy dỗ nó không, em thật sự không giỏi dạy trẻ con. Về lý mà nói em cũng biết chắc nó cũng có vấn đề, nhưng trong mắt em, em chỉ cảm thấy thằng bé cái gì cũng tốt, đã không dạy được nó, cũng không nỡ nói gì nói.”

“Được, vậy con chúng ta thì sao?”

Anh nhìn cô, đột nhiên nói: “Biết dạy thế nào chứ?”

“Chuyện đó đương nhiên không thành vấn đề.”

Lâm Khê cười nói: “Chỉ là lúc nghiêm khắc thì vẫn cần anh, nếu là con trai thì phải nghiêm khắc một chút, nhưng sợ là em nghiêm khắc không được, tuy rằng tính cách của anh rất đáng ghét nhưng quả thật cũng rất hữu dụng.”

Lâm Khê nghĩ nếu sinh ra đứa con trai giống như anh thì cũng rất thú vị, nhưng nhiều thứ thật sự phải cần anh dạy thì mới tốt.

Cô nghĩ đến việc này, nhịn không được bật cười.

Lương Triệu Thành nhìn cô cười cong mắt, má lúm đồng tiền nho nhỏ theo khóe miệng cong cong.

Tim anh như tan chảy, những việc không vui lúc đầu lập tức đều tan đi hết, không còn thấy bóng dáng.

Anh nắm lấy vai cô, đè cô lại, hôn miệng cô, tay lại trượt xuống, đè eo cô lại, ấn cô vào lòng mình, cúi đầu hỏi: “Rất đáng ghét sao? Rất đáng ghét vậy thì em thích cái gì?”

Râu của anh đ.â.m lên mặt cô vừa ngứa vừa đau, Lâm Khê nghiêng đầu, cười xùy ra tiếng, sau đó chống trước n.g.ự.c anh, ngẩng đầu thấp giọng nói một câu gì đó bên tai anh, cái tay đè trên eo cô của Lương Triệu Thành thiếu chút bóp gãy eo cô.

Bình luận

Truyện đang đọc