THẬP NIÊN QUÂN HÔN: CÔ VỢ NHỎ CỦA THỦ TRƯỞNG TRỌNG SINH RỒI

Suy cho cùng, Malatang không phải món ăn cầu kỳ, cũng chẳng đòi hỏi tay nghề quá cao. Chỉ cần biết cách pha trộn gia vị, có một đầu bếp là có thể vận hành được quán. Thậm chí, nhiều người chỉ cần tự nấu vài lần tại nhà là có thể làm được bảy tám phần giống như ngoài tiệm, dù hương vị có thể kém hơn so với quán của Khương Ngư.

Những năm gần đây, giá rau củ không quá đắt đỏ. Một số người còn đến các vùng quê thu mua trực tiếp, giảm bớt chi phí. Huống hồ, trời ngày càng lạnh, việc mở quán Malatang lại càng thu hút khách.

Tuy nhiên, Khương Ngư không vì có người mở quán cạnh tranh mà tức giận. Suy cho cùng, Malatang đâu phải do cô phát minh ra, cũng không phải là món ăn độc quyền của riêng cô. Cô ăn thịt, người khác cũng có thể uống chén canh. Cô luôn nghĩ, có tiền thì cùng nhau kiếm, chỉ cần không có ai giở trò xấu hay đến gây sự là được.

Trong bữa cơm, Hoắc Diên Xuyên gắp một miếng cá cho Khương Ngư, còn cẩn thận tách hết xương. Bên cạnh, A Ly tròn mắt nhìn anh.

Hoắc Diên Xuyên bật cười, đành gắp thêm một miếng cá đặt vào bát của cậu bé. Lúc này, A Ly mới hài lòng, vui vẻ tự ăn.

"Sao vậy?"

Nhận thấy sắc mặt Khương Ngư có gì đó lạ lạ, Hoắc Diên Xuyên khẽ nhíu mày.

Khương Ngư kể lại chuyện Tống Danh Thành đã nói với cô.

"Chủ yếu là em không hiểu biết nhiều về Trung y, sợ mình làm không tốt."

Hoắc Diên Xuyên trầm ngâm. Với anh, chuyện truyền thừa hay không cũng không quá quan trọng. Điều duy nhất anh quan tâm là Khương Ngư có được sống vui vẻ hay không. Nhưng anh hiểu cô là người có chủ kiến, chuyện này có làm hay không vẫn phải do cô quyết định.

"Vậy em nghĩ sao? Em có muốn làm không?

Thật lòng mà nói, anh không hy vọng em nhận lấy trách nhiệm này. Nó sẽ rất vất vả. Nhưng anh biết rõ em là người thế nào. Nếu em muốn làm, anh cũng không phản đối. Dù thế nào, anh vẫn luôn ủng hộ em."

Những lời này của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư vô cùng cảm động.

Sau bữa cơm, cô tựa vào người anh, giọng nhẹ nhàng:

"Cảm ơn anh. Em sẽ suy nghĩ thật kỹ. Nhưng nếu em thực sự quyết định làm, A Ly sẽ cần anh chăm sóc nhiều hơn."

Hoắc Diên Xuyên ôm cô vào lòng, ánh mắt kiên định:

"Khương Ngư, em không cần nói cảm ơn với anh. Giữa chúng ta không cần những lời đó. Và A Ly cũng là con trai anh, chăm sóc con là trách nhiệm của cả hai chúng ta. Nuôi dạy con cái chưa bao giờ là chuyện của một người."

Khương Ngư hơi sững người. Trước giờ cô chưa từng nghĩ Hoắc Diên Xuyên lại suy nghĩ thấu đáo đến vậy. Nhưng cũng chính vì thế mà cô càng yên tâm hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc