THẬP PHẦN VỪA Ý NGƯƠI


Giang Hoài trấn ngày thường vẫn luôn là địa điểm thu hút nhiều khách du lịch, tới ngày 01-05 chắc chắn sẽ đông như mắc cửi.

Nơi đó bây giờ tuy không còn yên tĩnh thanh bình nữa nhưng cảnh sắc vẫn rất đẹp, tính ra thì cũng được xem là một địa điểm đáng để tham quan.

Hứa Niệm suy nghĩ một lát hỏi: "Định đi mấy ngày vậy ạ?"
"Ba ngày," Cố Dung nói, "Nếu em có việc bận thì tôi và em có thể về sớm hơn, dù sao cũng không xa mấy."
"Cũng được, sắp tới em cũng không có việc gì quan trọng."
Tính tình Hứa Niệm luôn biết lo xa, bài thi giữa kỳ nàng đã ôn tập từ lâu rồi, cuối tuần cũng không cần đi dạy kèm nữa, chung quy lại là không có việc gì để làm.

Tầm thời điểm này những năm trước nàng sẽ đi kiếm việc làm thêm, lương ngày lễ lúc nào cũng cao hơn ngày thường, chỉ cần làm ba ngày cũng đủ để nàng sinh hoạt cả tháng.

Nhưng năm nay nàng lại thay đổi quyết định, nàng muốn đi nghỉ ngơi thả lỏng cùng mọi người.
Cố Dung nhìn thấy trứng vịt muối trên thớt, đậy nắp nồi quay sang hỏi: "Em mua à?"
"Phụ huynh học sinh cho ạ, đặc sản của N thị." Hứa Niệm vừa nói vừa chuẩn bị lột vỏ bày ra bàn ăn.
Cố Dung gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục đặt sự chú ý của mình lên nồi canh trên bếp, hai người ai làm việc nấy phối hợp hết sức hài hòa.

Lột vỏ xong lại tiếp tục rửa rau, Hứa Niệm phụ trách xào, nàng suy xét đến việc Cố Dung muốn duy trì vóc dáng nên lúc xào tận lực giảm thiểu lượng muối lẫn dầu.
Cố Dung nấu xong bưng nồi canh ra bàn, tự mình múc một bát nhỏ đặt xuống bên cạnh.

Trầm Vãn nghe mùi sắp được ăn bèn nhanh chóng gấp sách vở hưng phấn bay thẳng xuống bếp, cúi người ngửi ngửi cảm thán: "Thơm quá đi, trù nghệ của dì nhỏ ngày càng lợi hại nha, để con bới cơm cho mọi người."
Nàng rất tự giác nói xong liền cầm bát lên bới cơm cho vào, bới xong có lẽ cảm thấy vẫn chưa đủ thành ý bèn lấy muỗng ấn mạnh làm cơm xẹp xuống rồi cho thêm một vá cơm đầy lên trên, sau đó đặt xuống trước mặt Cố Dung.

Cố Dung buồn cười cản nàng lại: "Được rồi tự bới tự ăn đi, dì chỉ ăn canh thôi không ăn cơm."
"Sao mà được, dì gầy như cây cột í, dù sao hiện tại cũng không cần đi diễn ăn nhiều một chút cũng có ảnh hưởng gì đâu." Trầm Vãn nói một hơi đồng thời cho ra đời ba bát cơm đầy ú ụ.

Hứa Niệm nhìn thấy bát cơm cũng bật cười, tự giác cầm lấy bát của mình lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Cố Dung.

Ba người bắt đầu bữa ăn, Trầm Vãn lóc cha lóc chóc lúc nào ăn cơm cũng nói liên mồm, Cố Dung hôm nay không thèm nhắc nhở nàng nữa.

Ăn được nửa bữa Hứa Niệm muốn ăn canh, vừa định đứng lên lấy lại phát hiện một bát canh không biết từ lúc nào đã được đặt xuống trước mặt mình.
Nàng thoáng giật mình nhìn xung quanh bàn một chút, bát canh này đúng thật là của mình, nhưng mà ai lấy giúp và lấy từ khi nào? Hứa Niệm mang theo thắc mắc nho nhỏ tiếp tục ăn.
"À đúng rồi," Trầm Vãn ngẩng đầu, "01-05 cậu muốn đi Giang Hoài trấn chơi không hay ở nhà học bài?"
Hứa Niệm nói: "Không học, định là sẽ đi."
"Nói chứ ngày lễ tốt nhất là dẹp chuyện học hành qua một bên đi, ra ngoài đi chơi đây đó vui biết bao nhiêu.

Hôm đó chị Ninh với nhiều người khác cũng đến nữa, kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi chỉ cần xách balo và đi thôi.

Về đấy mình dẫn cậu đi tham quan, quê mình nhiều chỗ chơi lắm nha, còn có suối nước nóng nữa, đến lúc đó chơi mệt rồi xuống ngâm nước là cuộc đời thăng hoa luôn."
Cố Dung nâng mắt vươn đũa gắp ít rau xanh, cơm trong chén vẫn chưa vơi đi hạt nào, cô phân vân rối rắm một hồi mới ăn một miếng nhỏ tượng trưng.

Hứa Niệm thu hết những cử chỉ đó vào trong mắt, vẫn không lên tiếng tiếp tục ăn phần của mình.

Nàng nhanh chóng ăn hết cơm trong chén rồi đẩy tới trước mặt Cố Dung nhỏ giọng nói: "Sớt qua cho em một ít đi, đừng bỏ phí."
Trầm Vãn nghe câu nói của Hứa Niệm theo phản xạ đưa tầm mắt về phía hai người đối diện, nhìn thấy dì nhỏ của mình thật sự không chịu ăn cơm, lẩm bẩm nói: "Ăn như vậy no sao được, dì phải chú ý ăn uống đầy đủ chứ," rồi cũng đẩy chén mình qua, "Sớt qua cho con nữa."
Cố Dung đẩy chén Trầm Vãn về lại chỗ cũ nhưng vẫn chia hơn nửa bát cơm qua cho Hứa Niệm: "Dì biết mà."
Trầm Vãn không thèm để ý nữa, lấy lại chén của mình bới thêm cơm tiếp tục ăn.

Hứa Niệm vẫn như cũ không nói gì nhiều.

Ăn uống xong dọn dẹp sạch sẽ nàng đem một quả táo sang bên phòng lớn, lúc đó Cố Dung đang sửa soạn đồ đạc gì đó, gấp quần áo bỏ vào vali.

"Dì định đi đâu sao ạ?" Hứa Niệm tò mò nghĩ rằng cô sắp đi công tác.
"Dù sao cũng không có việc gì làm nên sửa soạn hành lý trước."
"Còn tận sáu ngày nữa mới tới ngày lễ mà." Thật sự còn rất sớm.
"Hai ngày sau tôi có việc bận, chắc là sẽ đi ra ngoài vài ngày."
"Bận gì vậy ạ?" Hứa Niệm hỏi, hỏi xong mới nhận ra mình nhiều chuyện, lúng ta lúng túng đặt quả táo xuống chiếc bàn gần đó.
"Có lịch trình chụp hình đã sắp xếp từ trước rồi, đối tác vốn là bạn bè cũ nên coi như là giúp đỡ một chút, dù sao cũng không tiện từ chối." Cố Dung giải thích, nói xong cũng dừng một chút dường như nhận ra mình nói có hơi nhiều, thật ra thì không cần phải giải thích rõ ràng đến vậy.
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Hứa Niệm đi qua mở cửa sổ, lúc xoay người lại bỗng bất ngờ nhìn thấy bộ bikini được treo trong phòng.

Bộ áo tắm ba mảnh vừa nhìn là biết mặc lên người sẽ cực kỳ gợi cảm, gợi cảm đến mức Hứa Niệm đột nhiên thấy hơi tức giận.

Cái người phụ nữ tên Cố Dung này ở phương diện nào cũng vô cùng bảo thủ, về chuyện học hành hay yêu đương gì cũng cực kỳ cứng nhắc thậm chí còn có hơi cổ hủ nữa.

Nhưng riêng về quần áo trang điểm thì hoàn toàn ngược lại, cô lúc nào cũng không chút keo kiệt mà phô lên dáng người hoàn mỹ của mình, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy bộ áo tắm kia có vấn đề, thật sự có vấn đề, cực kỳ có vấn đề.
Hứa Niệm lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng đi suối nước nóng lần nào, nàng cũng không biết lúc đó nên mặc quần áo gì nhưng có lẽ bây giờ đã biết rồi.
"Em có áo tắm không?" Cố Dung đồng thời cũng nghĩ đến điều này.
Hứa Niệm ngập ngừng vài giây, không được tự nhiên trả lời: "Dạ có..."
"Đến lúc đó nhớ mang theo."
"Dạ." Hứa Niệm nói, thấy cô vừa bận bịu vừa phải tiếp chuyện với mình nàng cảm thấy không thoải mái lắm, "Em qua phòng bên xem Vãn Vãn một chút, sẵn tiện giảng bài giúp cậu ấy." Nói xong liền lập tức đi ra ngoài.
Cố Dung đưa mắt nhìn ra cửa chỉ thấy bóng dáng của nàng vội vàng biến mất.
Không hiểu vì sao thời gian buổi chiều thường trôi qua nhanh hơn những thời điểm khác trong ngày, mới giải được hai đề thi thử mà đã đến hoàng hôn rồi.

Khu phố ở Lão Thành Khu nhiều cây xanh không khí trong lành, Trầm Vãn nhìn về phía chân trời đỏ tía như lửa kia nghĩ thầm hèn gì dì nhỏ của mình chịu thuê nhà chỗ này.


Ở đây thanh tịnh lại thoải mái, nếu như chỉ có nhu cầu ở vài tháng thì chỗ này so ra còn tốt hơn bên Tân Khu.

Người dân G thị đa số đều có ấn tượng về Lão Thành Khu là một nơi bần cùng và hỗn độn.

Kinh tế ở đây phát triển không kịp những khu khác là thật, nhưng chậm cũng có cái hay của chậm, nơi này không bộn bề tấp nập như trung tâm thành phố nhưng bù lại mang đến cho con người cảm giác tự do tự tại, làm cho con người cảm nhận được rằng mình thật sự đang sống.

Nếu điều kiện kinh tế của bản thân đã đủ rồi, không còn nhu cầu chạy theo đồng tiền nữa thì về đây sống trải nghiệm phố phường sinh hoạt, hưởng thụ ngày tháng bình dị trôi qua cũng là một cái hay.
Một con chim én thình lình cất cánh bay từ cành cây sang bệ cửa sổ, Trầm Vãn tròn xoe mắt nhìn theo chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm: "Hứa Niệm đâu?"
Cố Dung đang đứng ở cửa, trong tay cầm theo hai ly nước trái cây.
"Đi mua đồ ăn rồi ạ, mới vừa đi cách đây hai phút." Trầm Vãn nhận lấy ly nước, thích thú nhìn sang mấy con chim én: "Lão Thành Khu tính ra còn tốt hơn bên khu nhà của con, ở Tân Khu mà thấy được bóng con chim nào mới lạ đó, bên này không khí tốt quá đi, tuy rằng giao thông không thuận tiện như bù lại rất an tĩnh, rất thích hợp để học bài."
Cố Dung nhỏ giọng nói "Ừ", thuận tay dọn dẹp lại mặt bàn lộn xộn.
"Con dự định sẽ thi lên thạc sĩ, chờ cuối năm dì dọn đi rồi con sẽ về đây thuê, đến lúc đó sẽ học hành ăn ở chung với A Niệm đeo bám cậu ấy không rời." Nàng nói đồng thời nhìn nhìn xung quanh, càng nhìn càng thêm vừa lòng, càng thêm cảm thán ý tưởng này quả thật không tồi chút nào.
Cố Dung nhíu mày: "Đừng nghĩ xa quá, coi chừng làm khó Hứa Niệm."
"Làm gì có chứ, phòng này vốn là không ai hỏi thuê hết á, đến lúc đó dì đi rồi chắc chắn sẽ rất khó tìm khách thuê khác." Trầm Vãn phản bác, uống ngụm nước trái cây nói tiếp, "A Niệm còn muốn học cao lên nữa, tuy rằng học giỏi có tiền thưởng này nọ nhưng có tài chính vững chắc vẫn an toàn hơn.

Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, chăm chỉ đọc sách học hành không chừng về sau có thể làm công trình nghiên cứu khoa học."
Quan hệ của Trầm Vãn và Hứa Niệm rất tốt, đa số thời gian đều dính nhau thành ra việc hiểu biết về Hứa Niệm không phải là vấn đề đối với Trầm Vãn, nàng cũng biết kha khá về kế hoạch tương lai của Hứa Niệm.

Cố Dung im lặng một lúc lâu, sắp xếp gọn gàng lại đống đề cương đặt xuống trước mặt đứa cháu: "Thi giữa kỳ xong đi rồi tính, muốn thi lên thạc sĩ thì nên về nhà bàn bạc lại với ba mẹ thử xem họ nghĩ thế nào."
Vừa nghe nhắc đến ba mình Trầm Vãn lập tức gục mặt xuống bàn: "Hỏi thì có tác dụng gì chứ, ba chắc chắn sẽ muốn con xuất ngoại đi du học."
Cố Dung không phản ứng lại câu nói của nàng, dọn dẹp xong xoay người đi về phía kệ sách của Hứa Niệm, cô chỉ định nhìn thoáng qua thôi nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cuốn tạp chí trên tầng cao nhất có chút quen mắt.

Đưa tay lấy xuống lật lật vài trang xem thử, xem đến trang thứ mười hai trong phút chốc khựng người lại.
Ảnh chụp hơi ố vàng kẹp ở giữa trang tạp chí tiết lộ về mốc thời gian mà nó ra đời, lại còn được kẹp ở trang thứ mười hai.

Trên trang tạp chí là hình chụp họa báo của Cố Dung và một ít nội dung được trình bày bằng chữ cũng liên quan đến cô, đây là tạp chí xuất bản hồi năm ngoái phỏng vấn về nghề nghiệp và cuộc đời của Cố Dung.
Cô quay đầu nhìn Trầm Vãn đang vùi đầu đọc sách rồi trả cuốn tạp chí về lại chỗ cũ.
Mua đồ ăn không tốn quá nhiều thời gian, Hứa Niệm ra ngoài nửa giờ đã xách về một túi đồ lớn chất đầy thực phẩm.


Nàng cũng suy xét đến sở thích của Trầm Vãn nên đặc biệt mua về hai ký tôm, thời gian gần đây sản phẩm buôn bán trong nước đều được phía trên yêu cầu giảm giá nên cũng không tính là quá đắt.
Cố Dung nhìn thấy đống tôm kia có lẽ nghĩ tới cái gì liền nhíu mày, nhìn xuống chân của Hứa Niệm mày càng nhíu chặt hơn nữa.

Hứa Niệm còn tưởng rằng tâm tình cô không tốt nên cũng chẳng để ý nhiều, chỉ chốc lát sau bỗng nghe người nọ kêu mình đi ra ngoài.
Nàng khó hiểu, thả đồ xuống bàn rồi đi ra phòng khách.
"Ngồi xuống đây," Cố Dung trầm giọng chỉ vào ghế sofa, "Cởi giày ra."
Hứa Niệm không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời cô nói.

Trên bàn trà có đặt bông gòn và cồn sát khuẩn, Cố Dung bỗng nhiên cầm lấy mắt cá chân Hứa Niệm, Hứa Niệm kinh hãi, sắc đỏ dần lan từ gương mặt thanh tú sang đến tận vành tai nho nhỏ.

Cả người nàng không có điểm tựa, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ mà dùng sức thoát ra.
"Đừng nhúc nhích."
Cẳng chân bên trái truyền đến một trận lạnh lẽo kèm theo đau đớn khiến Hứa Niệm xuýt xoa.

Đứa bé này mới ra ngoài có chút xíu không biết đi đứng kiểu gì mà bị trầy da rồi, cũng may là chỉ trầy một khoảng nhỏ.

Hứa Niệm cảm thấy xây xác nhẹ như vậy không cần thiết phải xử lý kỹ càng làm chi, nàng mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Bởi vì hành động ban chiều của Cố Dung mà Hứa Niệm nôn nao thao thức cả đêm.

Con người chính là như vậy, được quan tâm một chút thôi là đã cảm thấy tâm tình nhộn nhạo rồi, đằng này còn được người mình thích ân cần xử lý vết thương, chỉ một hành động nhỏ xíu xiu của người nọ cũng đủ để ruột gan đầu óc Hứa Niệm lộn tùng phèo hết cả lên.
Lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn không ngủ được, Hứa Niệm xích người vào giữa giường một chút, trong chốc lát lại xoay người nằm nghiêng, chốc chốc lại nằm thẳng lại.

Nhiệt độ ngoài trời hai mươi mấy độ không phải quá lạnh, hai người trên giường đều mặc đồ ngủ mát mẻ, nhích tới nhích lui như vậy khó tránh sẽ tiếp xúc cơ thể với nhau.

Cố Dung tiếp tục bị nàng làm cho không ngủ nổi, thấp giọng cảnh cáo: "Hứa Niệm, nằm yên ngủ đi..."
Thanh âm của cô, có chút áp lực, có chút khàn khàn..


Bình luận

Truyện đang đọc