THẬP THẾ ĐỢI QUÂN AN

Cửu Khuyết không để ý lắm, sờ lên cái đầu nhỏ của nó, đổ rượu vào chén giơ lên với ta: "cô nương uống một chén chứ? Rượu cực phẩm Thiên Tiên, ở chỗ khác không có đâu."

Ta nhìn hắn, lắc đầu:"Ta không uống rượu, Thần Quân tìm ta có việc gì không?"

"thật ra thì cũng không có gì, chỉ muốn nói với ngươi một vài chuyện của thái tử Trọng Lam của chúng ta thôi." hắn nâng má cười nói, ngón tay vuốt ve lớp lông trắng mịn màng của chuột bạch Thái Bạch Tinh Quân kia, không biết có phải là do cảm giác của ta hay không, con chuột bạch nhỏ cũng chỉ to bằng nửa bàn tay của Cửu Khuyết thôi, hắn sờ một chút, nó run rẩy một chút, muốn chạy trốn lại cố gắng chịu đựng, Cửu Khuyết cũng nhận thấy sự sợ hãi của nó nên càng cảm thấy vui vẻ, " Hoàng quyến Thiên Cung sự tình phức tạp, rất nhiều chuyện cũng không thể nắm trong tay được, thái tử gia tuy là thái tử gia, nhưng người cũng có nỗi khổ tâm của mình. Nếu như hắn có làm cái gì không thích đáng, ngươi cũng đừng để ý."

Ta ngẩn người, vị thần tiên này là có ý gì?

hắn nhìn ta trên dưới một lần, ánh mắt ấy chính là một thần tiên dò xét phàm nhân, ta quay mặt nhìn về phía hồ, nghe hắn nói tiếp: "Thay một thân y phục khác thì vẫn còn nhìn được, trước đó toàn thân chỉ một màu đen chi chi nha nha rất giống chim sẻ nhỏ, khi đó ta còn nghĩ thầm thái tử gia thế nào khẩu vị lại nặng như vậy. Bây giờ tinh tế nhìn lại..." hắn dừng một chút, cánh tay gác ở trên bàn trà, uể oải rót thêm chén rượu, cười hì hì, " Ánh mắt của điện hạ cũng không tệ lắm."

Ta cúi đầu nhìn tay mình, ngón giữa cầm một chiếc khăn lụa, siết chặt chút, " Nếu Thần Quân có lời nào muốn nói, đại khái có thể nói ra. Nếu như chỉ là chuyện của điện hạ..." Ta mím mím môi, "Ta chờ hắn xong việc sẽ từ biệt, ta sẽ trở về âm giới, nếu bị người khác nhìn thấy thì lại không tốt."

"không tốt? Ngươi sợ người khác bàn ra tán vào chuyện riêng của thái tử điện hạ sao?"

Ta chậm chậm nói tiếp, bên bờ đóa hoa Bồ Đề nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ tạo thành từng gợn sóng nhẹ nhàng, bông hoa màu trắng bay bay trong gió. "Rất nhanh thôi hắn sẽ thành thân, nếu trước khi đại hôn Chiêu Cẩm công chúa phát hiện có nữ tử khác ở Trọng Hoa cung, đối với thanh danh của thái tử chắc chắn sẽ không tốt."

Bàn tay đang vuốt ve chuột của Cửu Khuyết dừng lại, ngước mắt cười cười, "Ngươi lại tự đề cao chính mình."

Ta xiết chặt khăn, chỉ nghe hắn nói tiếp: "Cũng chỉ là một nữ tử phàm nhân, có thể nhấc lên tranh chấp gì ở Thiên Cung đây?"

hắn nói xong, lại có chút trào phúng, ta không biết nên đáp lại thế nào, trước mặt là Thần Quân trên trời, ta ở âm phủ bảy trăm năm qua điều hiểu nhất là thần tiên quan trọng nhất là tôn ti trật tự, nói cái gì vượt quá khuôn phép thì hắn nổi giận có lẽ sẽ trách tội đến trên đầu cha. Huống hồ hắn nói không sai, lúc đầu ta vốn chẳng là cái gì cả.

Mỗi lần nghĩ tới đây trong ngực ta liền đau, ta cái gì cũng không phải, bây giờ có thể gặp lại Thương âm đều là phúc của ta, ta còn yêu cầu điều gì nữa?

Người ta thích vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ với ta.

Nghĩ vậy nên ta lập tức đứng dậy hành lễ với Cửu Khuyết, ngước mắt thấp giọng nói với hắn, "Làm phiền Thần Quân đưa ta một đoạn đường về Phong Đô, ta sẽ không ở nơi này nữa, Trọng Hoa cung càng sạch sẽ, thỉnh thần quân thay ta gửi lời thăm hỏi tới thái tử điện hạ."

Cửu Khuyết vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, "Ngươi muốn đi cũng có thể, vậy ngươi trở về Phong Đô, đã có dự định muốn làm gì chưa?"

Ta quay người muốn rời đi, "Cái này cũng không có quan hệ gì với Thần Quân, nếu như Thần Quân nguyện ý, bây giờ tiễn ta về nhà đi, ta cám ơn Thần Quân trước. Nếu ngài không nguyện ý giúp việc này, khi nào thái tử điện hạ xong việc, ta cầu hắn thì cũng không khác gì nhau."

đi mấy bước ra khỏi đình, Phù Nhi thấy ta trợn to mắt, lại đi theo phía sau ta.

"cô nương chậm đã."

Cửu Khuyết lại gọi ta, ta vốn không nguyện để ý tới, nghĩ nghĩ lại dừng lại, hắn chậm rãi ung dung đi đến trước mặt ta, ánh mắt sáng ngời, tay cầm bình rượu, chuột bạch núp ở cổ áo hắn ngẩng đầu nhìn ta.

" Lời tiểu thần còn chưa nói hết đã đi như vậy, Thái Bạch tinh quân hứa hẹn loại trừ thần khí trên người ngươi như thế nào? không phải cô nương vẫn mong muốn được đầu thai chuyển thế sao?"

Ta lúc này mới ngẩng đầu lên, kinh ngạc, Cửu Khuyết gãi đầu chuột bạch, cười cười, ý trêu tức trong mắt giảm đi, "Mẫu Đơn cô nương ngươi cũng đã biết, việc ngươi ở chỗ này đã truyền khắp ba mươi sáu ngày, chúng thần tiên đều biết sự kiện tụ hồn đèn tám trăm năm trước, thần tiên sống ngàn vạn năm, tuổi tác thái tử gia mặc dù xem như còn nhỏ, nhưng tính tình vẫn rất ổn trọng hiền hoà, duy chỉ có đối với chuyện này lại quật cường làm bên trên tức giận Cửu Trọng Thiên vô cùng, về sau có làm ra một chút chuyện hoang đường như vậy. Bây giờ Ngọc Hoàng đại đế xóa ký ức của thái tử, thực sự chuyện đã phát sinh rồi nên cũng không thể thay đổi được. Thực ra hắn vẫn một mực truy cứu quá khứ của ngươi cùng hắn trước đó thôi."Luatinh-Cungquanghang.com

Ta nghẹn ở cổ họng, nửa ngày mới đắng chát mở miệng, "Ta không biết Thần Quân muốn nói cái gì."

"Thần khí là một chuyện, nếu như ngươi nói ra, chắc chắn thái tử gia không muốn loại trừ, nên ta tới nhờ Thái Bạch tinh quân làm một chuyện, sau này nếu như ngươi muốn về âm phủ làm một âm sai nho nhỏ như vậy, hoặc là đầu thai làm người từ đây vô duyên với thái tử gia, vậy thì ngày mười ba tới ao quỳnh hoa tìm ta, ta sẽ thay ngươi xóa thần khí. Chỉ là cô nương ngươi đã nghĩ kỹ chưa, lúc trước ở âm phủ thái tử gia chú ý tới ngươi chính là bởi vì trên người ngươi có thần tức ngàn năm của hắn, như vậy mới long trời lở đất tra ra một phen chuyện cũ của mình."

Ta vẫn im lặng nghe không lên tiếng,chỉ là bàn tay cầm khăn nắm chặt thành đoàn.

"Nguyên nhân chính là việc này mới gây mất bình tĩnh, thật đáng thương những tiên sư tiên bá kia", hắn tiếp tục đùa chuột bạch, thở dài, "Cũng bởi vì có thần tức này ngươi mới có thể an ổn ở lại Thiên Cung không bị hồn phi phách tán, không có thần tức hộ thể, ngươi không thể cùng hắn dây dưa." nói xong liền vung tay áo nhanh chân rời đi, đi đến một nửa, lại quay đầu cười cười, "Ở trên trời ngây người lâu như thế thân thể đều không nhanh nhẹn. Ngươi đã đến, cuối cùng cũng thấy một đồ vật thú vị."

Ta đứng tại chỗ nhìn chăm chú hắn đi xa, có chút xuất thần, tận đến khi Phù Nhi gọi một tiếng "Nương nương" mới thôi, cười với nàng một cái, "Chúng ta trở về thôi."

Vừa bước vào trong điện liền mơ hồ nghe thấy Phù Nhi bất mãn lẩm bẩm một câu, "Hôm nay sao nhiều người tới tìm điện hạ như vậy?"

Ta ngẩng đầu, một nữ tử váy dài hoa phục ngồi một bên, thị nữ cung kính bưng nước trà lên, mới có một chút thời gian không thấy Chiêu Cẩm công chúa, da trắng môi đỏ thật sự là mỹ lệ, nhưng mà thiếp thân nha hoàn bên cạnh vị kia ta lại biết, ở Phong Đô chọc giận trấn Hồn thú Phi Cúc.

Chỗ Chiêu Cẩm công chúa ngồi xuống lộ ra một bức bình phong mười sáu tấm ở phía sau chạm trổ mười sáu cành tịnh đế liên đang đua nở, nhìn quý khí vô cùng, con ngươi Đan Phượng khẽ giơ lên, miễn cưỡng nhìn ta một chút, lại khinh thường nhấp một ngụm trà. Phi Cúc đứng ở bên cạnh ngược lại là đổi sắc mặt, cau hàng lông mày nhỏ nhắn cất giọng nói: "Nơi này là tẩm cung của Thái tử điện hạ, há lại là nơi một hạ nhân âm tào địa phủ như ngươi có thể làm bẩn? Chớ làm cho công chúa điện hạ của chúng ta nhiễm xúi quẩy, còn không mau đi ra ngoài…."

nói được một nửa, ánh mắt nhìn vào hoa văn hồ điệp yên vân thêu trên váy ta đang mặc, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, nên khi nói chuyện giọng điệu càng thêm lanh lảnh, đi thẳng đến trước cửa hất cằm lên trừng ta: "Là ai để ngươi mặc bộ y phục này? Cái này rõ ràng là y phục của công chúa. Làm càn, còn không mau cởi ra!"

Lời nói giọng điệu của Phi Cúc có thể nói là rất có khí thế của nhân vật phản diện Hoàng hậu nương nương, ta nhấc mắt lên, Chiêu Cẩm công chúa vẫn chậm rãi uống trà như cũ.

"Hừm, lời này của Phi Cúc tỷ tỷ không đúng rồi, tại sao Trọng Hoa cung này nương nương không thể vào, hôm qua nương nương vẫn là qua đêm ở tẩm cung của điện hạ, váy hồ điệp này cũng là chính miệng điện hạ nói để cho nương nương mặc. Nếu Phi Cúc tỷ tỷ không tin thì muốn thế nào đây? Đến lúc đó điện hạ trở về lại trách tội Phù Nhi." Phù Nhi tiến lên một bước thẳng lưng nói, gật gù đắc ý đôi mắt mở thật to.

"Ngươi…" Đôi mắt Phi Cúc trợn tròn, ngực phập phồng nâng lên hạ xuống, quay đầu căm phẫn nhìn về phía Chiêu Cẩm công chúa, "Công chúa ngài nghe một chút xem, thật sự là ngược đời. một âm sai nho nhỏ dưới địa phủ cũng có thể khi dễ nô tỳ, ngay cả một cung tỳ cũng có thể làm càn thành dạng này. Đây chính là không cho công chúa mặt mũi chứ còn là gì nữa?"

Trong lòng ta suy nghĩ nên làm thế nào, tám trăm năm làm bông hoa cũng không biết làm gì đã chọc cô nương người ta rồi. Như người ta vẫn nói, đấu tranh giữa nữ nhân là đáng sợ nhất.

Nam nhân vốn không hề lằng nhằng phức tạp như nữ nhân. Nếu như hắn muốn sủng một ai đó thì cũng sẽ cưng chiều hết mức. Nhưng mà điều này có ý nghĩa gì đâu, chỗ này vốn không phải là nơi ta nên ở lại. Luatinh- Cungquanghang.com

Chiêu Cẩm công chúa ngồi an tĩnh trong điện mở miệng, ánh mắt sắc lạnh như Tuệ Nhân công chúa ở kiếp trước, nàng khẽ cười một chút, "Ta nhớ ngươi tên là Mẫu Đơn phải không, ngươi qua đây."

Ta xách váy lên, hành lễ phúc thân.

Chiêu Cẩm công chúa liếc mắt nhìn ta, cuối cùng phun ra ba chữ, "Diệp Thanh hoa." Ngừng một lát, ngón tay sơn màu đỏ ánh kim thổi thổi tách trà bằng sứ trắng, nàng như có điều suy nghĩ cười nói, "thật ra chuyện cũng không có gì, điện hạ vốn có sở thích này. Ở nhân gian chơi lâu, hợp ý một người thì một thời gian sau cũng sẽ quên thôi."

Tay ta chỉ run lên, nắm thành quyền.

Nàng tiếp tục tinh tế nói, chưa gả đã rất có phong phạm Thái Tử Phi: "Ban đầu là hắn không tốt, cho tới bây giờ bản cung cũng không để ý lắm, nhưng thấy cô nương cứ khăng khăng đòi hỏi một danh phận như vậy, bản cung cũng nguyện ý. Nhưng Thiên Đế bệ hạ cùng nhóm tiên sư tiên bá kia cũng không cho phép, bây giờ chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô nương."

nói thật là dễ nghe, còn xin lỗi.

Thấy ta không lên tiếng, Chiêu Cẩm môi đỏ nở nụ cười, "Chỉ bất quá ngươi lại còn không chết, thật đáng tiếc. Mà đã không chết, vì sao không bảo vệ mình cho tốt, hết lần này tới lần khác không rời đi, lại còn lợi dụng bản cung bò lên trên giường của điện hạ?"

Trong lòng ta thít lại, ngay sau đó nghe Chiêu Cẩm công chúa lành lạnh nhìn Phù Nhi đứng ở cửa đối diện nói với thị vệ: "Mang nha hoàn này xuống, không biết lớn nhỏ, vả miệng."

Mặt Phù Nhi tái đi, miễn cưỡng đứng thẳng người, ta đưa tay ngăn lại, "Chậm rãi." Nghĩ thầm nếu thật là Thương âm bắt toàn bộ cung tỳ gọi ta... Như vậy, vậy lời ta nói chắc hẳn bọn hắn sẽ nghe. Ta khẽ nói: "Tất cả các ngươi lui xuống đi."

Thị vệ ngừng lại, thấy Chiêu Cẩm công chúa chỉ nhìn ta chăm chú không lên tiếng, liền lui xuống thật.

Chờ cung nhân đi ra ta thả lỏng bả vai mỉm cười, nhìn Chiêu Cẩm nói: "Chiêu Cẩm công chúa chính là nghĩa nữ của đế quân Cửu Trọng Thiên, khuynh quốc khuynh thành trên vạn người, cũng không cần để ý tới một âm sai nho nhỏ như ta đâu nhỉ? Thần tiên ngàn vạn năm đều thanh cao, còn nữ tử chúng ta đều bình thường hèn mọn bụi bặm, nói không chừng ngày mai thái tử điện hạ liền quên thôi, ngài nói có đúng hay không?" nói đến chỗ này thì ta lại càng thêm nhu hòa, từng câu từng chữ đều rõ ràng, ánh mắt nhìn chăm chú Chiêu Cẩm, "Thêm nữa, chẳng lẽ công chúa chỉ nghĩ bò lên giường của thái tử điện hạ thôi à, sao ngài không nghĩ là bò lên trên?"

"Lớn mật!"

một bàn tay Phi Cúc quạt tới, ta nắm chặt tay, vẫn nhìn xem sắc mặt ảm đạm của công chúa, nàng đã đứng lên từ chỗ ngồi, ta cười nói: " Nha hoàn này của công chúa ngược lại cực kỳ trung thành hộ chủ, kích động như thế, sẽ không phải thật là không bò lên trên đấy chứ? Huống hồ, giữa ta với thái tử điện hạ đã là chuyện tám trăm năm trước rồi, công chúa ngài đều nói không cần để ý, cần gì phải nói móc ta một âm sai nho nhỏ đây. Năm đó hắn đùa bỡn ta đã không cần rồi, bây giờ ta cần gì phải bò lên giường của hắn, công chúa hiếm lạ, nhưng ta thì không đâu."

Sắc mặt Chiêu Cẩm công chúa vốn không tốt, một đôi mắt sắc bén âm lãnh, đột nhiên thần sắc biến đổi, cong đôi mắt, khẽ kêu một tiếng ngã trên mặt đất, dáng vẻ mảnh mai động lòng người, yêu kiều như một con sơn ca ướt cánh.

Ta còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Chiêu Cẩm công chúa ngước đôi mắt đẫm lệ, há đôi môi đỏ tươi thê lương nói với ta: "Tỷ tỷ làm gì vậy, muội muội nói chính là lời thật lòng, muội muội cũng nguyện gọi một tiếng tỷ tỷ. Thái tử điện hạ một ngày trăm công ngàn việc tỷ muội chúng ta nên cùng nhau chăm sóc ngài mới phải... Muội muội nguyện ý làm nhỏ, tỷ tỷ đừng đuổi muội đi như vậy. Dù sao nơi này... Nơi này cũng là Trọng Hoa cung của điện hạ."

Những lời này của nàng mới bi thảm khổ sở, làm cho người ta đau lòng biết mấy. Sau lưng yên tĩnh, ta chợt cảm thấy lạnh, trong lòng vang lên một tiếng quay đầu, quả nhiên, nam tử mặc hắc bào đứng ở cửa không phải Thương âm thì là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc