THẬT LÒNG YÊU EM

Lăng Diệc Cảnh ôm Dương Tử Hân đến bên chiếc xe, anh xoay ngửa bàn tay cô ra, sau đó vung tay đánh. Anh dùng sức đánh mạnh vào lòng bàn tay để cô cảm nhận rõ cơn đau nhưng không quá nghiêm trọng. Dương Tử Hân không ngờ anh lại đánh vào tay mình, cô lập tức thu tay lại, im lặng nhìn anh đề phòng, dường như không đoán được vì sao anh làm thế. Lông mày cô giương cao, mặt ngẩng lên, mắt chớp chớp nhìn về phía anh.

“ Lần sau em còn cùng người khác chạy lung tung nữa không?”. Anh muốn giáo huấn cô, dạy cô không thể tùy tiện chạy theo người khác, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?”.

Dương Tử Hân mở to mắt nhìn anh vài giây, phát hiện anh không hề để ý nhìn cô. Vì thế, cô thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay, bộ dạng làm như bị anh đánh rất đau. Anh không nói câu gì, không nghĩ đến phản ứng của cô, thậm chí còn đánh cô nữa, hừ hừ.

Lăng Diệc Cảnh lắc đầu, nhét cô vào trong xe, xong mới ngồi vào vị trí lái.

Lúc ở trên xe, anh vẫn nhắc lại vấn đề: “ Sau này không được tùy tiện đi theo người khác, biết chưa?”.

Dương Tử Hân nghịch ngón tay, phát hiện móng tay hình như để quá dài nên cô không ngừng nghiên cứu. Lăng Diệc Cảnh nhận ra cô không hề để tâm đến lời nói của mình, vì thế, anh tay trái lái xe, tay còn lại kéo tay cô.

Dương Tử Hân lúc này mới nghi hoặc nhìn về phía anh, ánh mắt như dò hỏi anh muốn làm gì, nếu không thì đừng làm phiền cô chơi đùa, bởi lúc này cô đang chơi rất say sưa. Móng tay cô rất dài, trên ban công có vài bông hoa, hay là dán những bông hoa đó lên móng tay, nếu dán lên, nhất định trông sẽ rất được. Hình như lần trước anh có dẫn cô ra ngoài, cô nhìn thấy mấy cô gái xinh xắn, móng tay dán trông rất đẹp.

“ Sau này, đừng theo người khác chạy lung tung, biết chưa?”. Anh kiên nhẫn lặp lại lần nữa, cô không cho anh một câu trả lời, anh sẽ cảm thấy không thoải mái, vì thế…mà lại nhắc nhở.

Dương Tử Hân vẫn nhìn anh, tựa như không hiểu câu nói đơn giản này. Cô nhăn trán nhìn anh, không biết có phải nhìn như vậy rất thú vị hay không.

“ Trả lời anh đi”.

Dương Tử Hân lúc này mới cúi đầu: “ Vâng, không được chạy lung tung”. Khuôn mặt cô trở nên oan ức, miệng vô thức bĩu ra: “ Em muốn đi chơi, em không muốn ở nhà”.

Cô thích đi ra ngoài với Nhậm Tuyết Hề. Bởi vì Nhậm Tuyết Hề đã dẫn cô đến những nơi bọn cô chưa từng đến. Tất cả những nơi đó đều khiến cô cảm thấy lạ kỳ và muốn chơi đùa.

Lăng Diệc Cảnh hơi sửng sốt, hạ thấp giọng: “ Em muốn chơi gì?’.

Cô mỉm cười sung sướng, nhào thẳng về phía anh, rất nhanh hôn một cái lên mặt anh. Cô giơ chân, liên tục khoa chân múa tay: “ Đôi giày…đôi giày có bánh xe…có thể chạy rất nhanh”.

“ Giày trượt?”. Anh thử thăm dò.

Dương Tử Hân ra sức gật đầu, cô cảm thấy chơi thứ đó rất thú vị, có thể trượt tự do với tốc độ rất nhanh.

Trong mắt Lăng Diệc Cảnh không một chút vui vẻ. Anh tin mấy năm qua cô chưa từng nhìn thấy giày trượt, giờ bỗng nhiên nhắc tới, nhất định là do Nhậm Tuyết Hề dẫn cô đi xem và cô đã nhớ lại. Nếu Nhậm Tuyết Hề dẫn cô đi xem thêm vài lần nữa, phải chăng cô thực sự sẽ có ấn tượng với những thứ trước mặt?

Anh hỏi xong không nói thêm gì nữa. Dương Tử Hân bắt đầu sốt ruột, cô kéo tay anh lắc không ngừng, giống như một đứa trẻ, thông qua hành động này vòi cha mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích.

“ Được rồi, mua, mua cho em”. Anh hứa hẹn.

Lúc này, Dương Tử Hân mới nhìn anh cười ha ha, trông rất hài lòng.

Hôm sau, Lăng Diệc Cảnh chủ động gọi điện cho Nhậm Tuyết Hề, muốn nói chuyện cầu hòa với cô ta. Không cần Lăng Diệc Cảnh nói thêm, Nhậm Tuyết Hề đã biết vì sao anh tìm mình, chủ yếu là để nói về chuyện của Dương Tử Hân. Ngày trước, Nhậm Tuyết Hề và Lăng Diệc Cảnh tiếp xúc không nhiều lắm, cô ta coi Lăng Diệc Cảnh chỉ là anh trai của Diệp Thư Tuấn, không có gì hơn.

Những lúc vô tình gặp nhau, phần lớn bọn họ chỉ chào một tiếng, thậm chí cơ hội để nói vài câu cũng không có. Có lẽ do ấn tượng đã lâu không thể thay đổi, khiến cô ta cảm thấy Lăng Diệc Cảnh là loại người sống trong bóng tối, ít nói, cả ngày không biết anh nghĩ gì. Còn Diệp Thư Tuấn và anh ta là hai người ở hai thế giới khác nhau. Suy nghĩ này đã ăn sâu bén rễ nên trong tiềm thức Lăng Diệc Cảnh luôn là một kẻ xấu xa.

Quán cà phê không đông người, cũng rất yên tĩnh, Nhậm Tuyết Hề đợi một lúc lâu Lăng Diệc Cảnh mới xuất hiện. Bọn họ hẹn vào giữa trưa, Nhậm Tuyết Hề đoán Lăng Diệc Cảnh đã dành giờ ăn trưa cho cô ta.

Vẻ mặt anh hờ hững, thần sắc lạnh nhạt, Lăng Diệc Cảnh vẫn giống như trong ấn tượng của cô ta.

“ Sau này, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa”. Đó là câu nói đầu tiên sau khi Lăng Diệc Cảnh ngồi xuống.

Nếu trước ngày hôm qua, anh nói những lời này, nhất định cô ta sẽ cãi nhau với anh, thậm chí còn châm chọc anh. Làm như vậy quả thực chỉ là lừa mình dối người, chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt Dương Tử Hân thì Dương Tử Hân sẽ không khôi phục ư? Chắc chắn Dương Tử Hân sẽ khôi phục, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng hiện tại, sắc mặt của Nhậm Tuyết Hề vẫn bình tĩnh, không có ý giải quyết bằng cách cãi vã với Lăng Diệc Cảnh.

“ Chừng nào tôi còn không xuất hiện, anh nghĩ cô ấy sẽ không tỉnh lại?”. Nhậm Tuyết Hề lắc đầu, làm người đứng ở góc độ của Lăng Diệc Cảnh để tự hỏi. Anh làm như vậy là lo Lăng Diệc Cảnh sẽ nhớ lại mọi thứ, cũng sợ hãi Dương Tử Hân sẽ rời anh mà đi. Rốt cuộc, anh còn để tâm đến Dương Tử Hân như thế nào?

Khi Dương Tử Hân còn bình thường, có rất nhiều nam sinh thích cô ấy. Giờ cô ấy biến thành thế này, vẫn có người yêu thương cô ấy. Nhậm Tuyết Hề không hiểu nhưng cũng không suy nghĩ quá sâu.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô ta, nói: “ Cô ấy khôi phục hay không khôi phục được, đều là chuyện của cô ấy, xin cô đừng can thiệp vào, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người cô ấy”.

Nhậm Tuyết Hề mỉm cười: “ Sau này tôi sẽ không can thiệp, nhưng tôi rất tò mò, sẽ có ngày cô ấy tỉnh lại. Nếu cô ấy thật sự có thể hồi phục, cô ấy sẽ lựa chọn bỏ đi hay vẫn ở lại bên cạnh anh? Tôi thật sự rất tò mò đấy”.

“ Dừng sự hiếu kỳ của cô lại đi, điều đó không mang ích lợi gì cho cô hết. Tất nhiên, cô sẽ không có cơ hội để gặp cô ấy”. Lăng Diệc Cảnh đứng lên: “ Thời gian có hạn, tôi đi trước”.

“ Đi thong thả”. Nhậm Tuyết Hề vẫn ngồi một chỗ: “ Anh, anh thực sự thích Dương Tử Hân sao?”.

Cô ta chỉ cảm thấy bước chân của anh hơi dừng lại, nhưng anh không trả lời vấn đề này của cô ta.

Thực sự rất quan tâm, rất để ý mới như vậy, Nhậm Tuyết Hề tự đưa ra cho mình một đáp án. Cô ta lôi di động ra, lục tìm số điện thoại của Diệp Thư Tuấn từ nhiều năm trước, số máy ban đầu đã tắt biến thành vô ích, cô ta luyến tiếc không xóa đi. Hiện tại, cô ta rất xúc động muốn gọi điện, muốn nói cho Diệp Thư Tuấn trên thiên đường biết, Dương Tử Hân giờ đã có người chăm sóc, người đàn ông này có thể ở bên Dương Tử Hân cả đời. Nếu Diệp Thư Tuấn có thể nghe thấy, anh sẽ chúc phúc hay oán hận?

Chắc chắn sẽ chúc phúc? Nhậm Tuyết Hề nghĩ vậy, với tính cách của Diệp Thư Tuấn, nhất định anh sẽ hy vọng Dương Tử Hân được hạnh phúc, cho dù cái giá phải trả là cô ấy sẽ quên anh.

Lăng Diệc Cảnh mua cho Dương Tử Hân một đôi giày trượt, Dương Tử Hân vô cùng thích đôi giày này, thay giày xong không chịu cởi ra nữa. Nhất là khi Lăng Diệc Cảnh bảo cô sau khi xuống công viên phía dưới hãy thay giày trượt nhưng cô tỏ ý mặc kệ, kiên quyết không đồng ý. Anh không còn cách nào khác, đành để cô đi trong nhà, sau đó đỡ cô ra.

Đối với việc để cô trượt băng, ngay từ đầu anh đã tỏ ra lo lắng nhưng chính cô sau khi nóng lòng muốn thử liền có thể trượt một cách tự nhiên mà không cần hướng dẫn. Dáng dấp cô rất thành thạo, một lần nữa khiến anh rơi vào trạng thái tâm lý kỳ lạ. Anh có thể khẳng định, đây là một trong thú vui của cô trong quá khứ, bởi hiện tại cô chơi rất khá. Giống như bức tranh khiêu vũ, cô có thể làm được và biểu hiện rất tốt. Những thứ này, đều thuộc về Dương Tử Hân của ngày trước.

Dường như anh đang tìm ranh giới của Dương Tử Hân trước kia và Dương Tử Hân của hiện tại. Dương Tử Hân trước kia thuộc về Diệp Thư Tuấn, còn Dương Tử Hân của hiện tại thuộc về Lăng Diệc Cảnh anh. Tất cả đều tồn tại một tầng nhận thức, anh sợ cô sẽ hồi phục, và điều đó có ý nghĩa, Dương Tử Hân sẽ không còn là cô, sẽ không thuộc về Lăng Diệc Cảnh anh.

Lăng Diệc Cảnh và dì Uông đứng bên cạnh nhìn Dương Tử Hân trượt bên này, trượt bên kia. Sau lần dì Uông để Nhậm Tuyết Hề dẫn Dương Tử Hân đi, Lăng Diệc Cảnh đã bình tĩnh lại, còn dì Uông bị dọa một phen, cũng không dám …không nghe lời Lăng Diệc Cảnh nữa. Bây giờ, dì Uông dành hết thời gian để trông coi Dương Tử Hân vì sợ sẽ chọc giận đến Lăng Diệc Cảnh.

Dương Tử Hân lướt nhanh qua, phía trước cô là một thân cây. Trong khi mọi người nghĩ cô sẽ bị va vào thì cô đi tới ôm lấy cái cây đó, hơn nữa, ánh mắt còn nhìn lướt qua những người xung quanh. Dường như cô cố ý làm động tác này, cố tình để người ta nghĩ rằng cô sẽ bị va phải nhưng cô thì không bị làm sao.

Ánh mắt cô chứa đựng vẻ tinh quái, vô cùng linh động.

Lăng Diệc Cảnh đang định tiến lên kéo cô lại liền dừng bước, đứng im nhìn cô.

Dương Tử Hân lúc này lại tiếp tục trượt.

Rất đông trẻ em vây xung quanh xem cô trượt, biểu hiện hết sức hâm mộ. Dương Tử Hân nhìn thấy thế, liền không trượt như trước nữa, động tác tay chân vô tình bắt đầu di chuyển. Cô giống như một con bướm nhảy múa, giang rộng đôi cánh bay lượn.

Và cô cũng tự cảm nhận, những gì cô đang làm bây giờ giống như hôm đó Nhậm Tuyết Hề hình dung về cô. Trong quá khứ, cô cũng đã trượt như vậy trên sân, còn có Diệp Thư Tuấn đứng bên.

Diệp Thư Tuấn, cái tên này một lần nữa lại chui vào trong đầu cô. Cô vô thức quay sang nhìn Lăng Diệc Cảnh, chân không cử động, theo quán tính, cô ngã nhào trên mặt đất.

Lăng Diệc Cảnh lập tức chạy đến, nâng cô dậy.

“ Có đau không”. Anh lo lắng hỏi cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh, vừa rồi tiếng hét xung quanh khiến cô thoáng bị giật mình. Mọi người trở nên im lặng, đám người xung quanh bắt đầu lên tiếng, nói có lẽ cô không bị thương, không bị sao hết.

Cô chớp mắt mấy cái, chỉ vào đầu gối, có hơi đau một chút.

Lăng Diệc Cảnh lập tức không do dự, ôm cô đến bên chiếc ghế đá, để cô ngồi xuống. Anh ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận vén ống quần cô lên.

Dương Tử Hân theo dõi sắc mặt anh, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ lỗ chân lông trên mặt anh, hơn nữa vẻ mặt anh thật sự rất chuyên tâm. Cô chăm chú nhìn anh, thậm chí quên cả đau, nhìn anh không rời.

Anh vén ống quần cô lên, phát hiện đầu gối bị xước lột cả da, đỏ bừng một mảng. Điều này khiến anh vừa đau lòng vừa sốt ruột, vội vã bảo dì Uông đi mua thuốc.

Anh hướng miệng vết thương khẽ thổi, động tác dịu dàng đến vô cùng.

Cô cảm thấy hơi ngứa, còn cười khanh khách, sau đó mới nói vào tai anh: “ Em… thích anh”.

Lăng Diệc Cảnh ngẩng phắt đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô, một nụ cười tươi rói. Nhưng lồng ngực anh như bị va đập, giống như sung sướng xong không thể tin nổi niềm sung sướng đó.

“ Anh…”. Anh không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới nhìn vào đầu gối cô: “ Còn đau không?”.

Cô gật gật đầu.

Khi dì Uông trở về, anh thật cẩn thận bôi thuốc cho cô. Dương Tử Hân vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc và dường như rất hài lòng về động tác của anh, không nhớ gì đến chuyện đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc