THẮT LƯNG HOA

Ngụy Tuần trở về nhà vào một buổi chạng vạng.

Bác giúp việc đã nấu xong bữa tối cho Lí Mộ. Cô đang lơ đễnh ăn cơm thì anh bước vào mang theo hơi lạnh và mùi rượu nồng nặc. Trông thấy cô, ánh mắt anh trở nên ấm áp, tuy đã uống khá nhiều rượu nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.

Cô nhăn mày, mùi rượu trên người anh bốc lên khiến cô bực bội.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Bác giúp việc định đi lấy bát đũa cho anh, anh vội xua tay từ chối: “Không cần đâu dì Trương, cháu ăn rồi ạ.”

Đương nhiên là người uống rượu thì phải ăn gì đó rồi. Cô chọc mạnh đầu đũa vào đáy bát, giọng nói trong đầu lập tức biến mất tăm.

Nhiều ngày anh không gặp cô, trong lòng cảm thấy nhớ nhung, nhưng anh vừa bước vào sắc mặt cô liền sa sầm. Thế là, anh không dám chọc giận cô, chỉ yên lặng nhìn cô ăn cơm. Cô ăn rất ít, chẳng mấy chốc đã buông đũa xuống. Anh lo lắng hỏi: “Sao em chỉ ăn có từng đó, trong người khó chịu ở đâu à?”

Anh không kìm được mà nắm lấy tay cô. Cô lạnh lùng hất tay anh ra: “Nhìn thấy anh là no rồi.”

Sao cô cứ canh cánh với việc anh có ăn uống tử tế không chứ? Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn véo cho mình hai cái.

“Tiểu Mộ à…”

Cô hầm hầm đứng dậy, anh lập tức đứng lên theo, động tác quá vội vàng khiến mắt anh tối sầm, liền ngồi trở lại trên ghế. Cô hoảng hốt đỡ lấy anh, nôn nóng hỏi: “Anh sao vậy?”

Anh lắc đầu, vẻ mặt không giấu được niềm hạnh phúc: “Anh không sao, uống chút rượu nên hơi chóng mặt thôi.”

Lí Mộ nghe thấy thế, vẻ quan tâm lo lắng tức thì chuyển thành lạnh nhạt.

“Uống cho chết luôn đi.”

Nụ cười trên môi anh càng trêu ngươi cô hơn. Lí Mộ vội hất cánh tay anh ra, giận đùng đùng bỏ đi.

Anh không đuổi theo cô nữa mà dõi mắt nhìn bóng lưng cô, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, cơn đau dạ dày dường như cũng chẳng đáng là gì.

Tiểu Mộ của anh vẫn quan tâm đ ến anh.

Lí Mộ trốn trong phòng, không chịu ra ngoài. Ngụy Tuần gõ cửa, cô cũng không mở.

Cô bực mình, muốn bịt hai tai lại, mặc kệ mọi chuyện bên ngoài, nhưng khi nghe thấy tiếng xe ô tô, cô vẫn lén nấp sau cửa sổ để nhìn ra ngoài. Trông thấy bác sĩ Triệu được tài xe cung kính mời xuống xe, trái tim cô rối bời, bồn chồn khủng khiếp.

Cô đứng dựa vào cửa hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, bèn mở cửa ra mà không buồn nghĩ ngợi nhiều. Cửa phòng Ngụy Tuần đang mở, bên trong có mấy người bác Trương, tài xế, và bác sĩ Triệu mà cô vừa nhìn thấy. Tuy nhiên, cô không bước vào, chỉ đứng sau bức tường ở cửa, nghe thấy bên trong nói: “Về sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa nhé. Anh còn không biết tình trạng cái dạ dày của mình sao, đừng hành hạ nó nữa.”

“Tôi biết rồi, bác sĩ Triệu. Sau này tôi sẽ chú ý.”

Cô lặng lẽ trở về phòng trước khi họ đi ra. Không ai biết là cô đã đứng ngoài đó, chỉ có Ngụy Tuần nhìn thấy một góc áo chưa kịp giấu đi ở cửa.

Anh mỉm cười.

Anh biết rằng mình đã đặt cược đúng.

Đêm khuya thanh vắng, căn biệt thự tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Lí Mộ vẫn chưa ngủ, cứ mở trừng trừng hai mắt trong bóng đêm. Một âm thanh rất nhỏ vang lên ở cửa, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.

Trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được anh đang từ từ đi đến gần, bàn tay cô để trong chăn liền nắm chặt lại, cơ thể bỗng căng cứng.

Chiếc giường khẽ lún xuống, Ngụy Tuần ngồi lặng lẽ bên giường một hồi lâu rồi đứng lên. Cô nghe thấy tiếng anh đi được hai bước thì dừng lại, hơi thở nặng nhọc của anh rõ mồn một trong màn đêm tĩnh mịch.

Lí Mộ vén chăn ngồi dậy, thấy anh đang ngồi xổm cách đó hai mét. Cô chẳng buồn xỏ dép, lật đật chạy đến bên anh: “Ngụy Tuần!”

Vừa mới đến gần, anh thình lình đứng lên ôm chầm lấy cô, vẻ mặt hoảng sợ của cô bỗng cứng ngắc, quên cả việc giãy giụa. Trong đêm đen, đôi mắt anh lóe sáng, anh áp trán vào trán cô, trầm giọng nói: “Muộn thế này mà còn chưa ngủ, đang nghĩ vẩn vơ gì à?”

Khả năng giả vờ ngủ của cô cũng vụng về như lúc cô cố tình gây sự vậy, lông mi rung rung, đôi môi mím lại, chẳng cần nhìn cũng thấy được sự căng thẳng của cô.

Lí Mộ thực sự tức không để đâu cho hết, cô cố nén nước mắt, gằn giọng nói: “Biến!”

Cô vừa giận dữ vừa bướng bỉnh trừng mắt nhìn anh.

Trái tim chợt mềm nhũn, anh không kìm lòng được nữa mà hôn nhẹ lên giọt nước mắt trên khóe mi cô, rồi dần dần hôn xuống theo dòng nước mắt. Cô cắn khóe môi, khiến anh cố hết sức kiềm chế mới không hôn lên cánh môi cô. Cuối cùng, anh hôn lên trán cô một cái: “Em đừng giận mà, anh chỉ đến nói với em là anh không sao cả. Anh uống thuốc rồi, sẽ nhanh chóng ổn thôi. Em đừng lo lắng.”

Lúc nãy cô điếng người, bây giờ vừa mới lấy lại được chút sức đã đẩy anh ra: “Ai lo cho anh chứ, anh đừng có mà tưởng bở.”

Những lời này kết hợp với đôi mắt đỏ hoe của cô quả thực không có sức thuyết phục. Anh khẽ cười một tiếng, còn hùa theo: “Ừ, là anh tưởng bở.”

Cô trở lại giường nằm xuống, đưa lưng về phía anh. Anh ngồi bên giường, nhẹ giọng giải thích: “Anh không cố ý uống rượu đâu, thực sự là vì công việc nên mới phải uống. Em yên tâm, sau này anh sẽ không uống nữa.”

Cô ngó lơ anh, anh lại nói tiếp: “Chuyện của công ty đã giải quyết xong, em không cần phải lo lắng cho anh nữa. Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ có tí phiền phức mà thôi. Dự án đấu thầu vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi…”

Anh lảm nhảm mãi không thôi. Cô nóng nảy bịt tai không muốn nghe, sau đó mang theo tâm trạng tức giận và cáu kỉnh mà thiếp đi trong giọng nói của anh.

Ngụy Tuần hôn lên gò má đang say ngủ của cô, khẽ thở dài một tiếng: “Em mềm lòng như thế không tốt đâu.”

Song, anh nhất định phải lợi dụng điều này để giữ cô không rời khỏi anh.

Thời gian trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã gần đến ngày giao hẹn của họ.

Ngụy Tuần rất tốt với Lí Mộ, anh quan tâm săn sóc cô từng li từng tí, khiến trái tim cô càng ngày càng nôn nao, hi vọng nhanh chóng đến ngày 20.

Đôi khi thấy anh quá phiền phức, cô sẽ đến quán bar của Tiết Bán Mộng. Mỗi lần gặp cô, cô ấy đều thấy tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.

Trong quán bar ồn ào, Tiết Bán Mộng rảnh rỗi ngồi trong góc nói chuyện phiếm với cô. Hôm nay, vẻ mặt Lí Mộ nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ còn hai ngày nữa là cô có thể cắt đứt với quá khứ, sống cuộc sống yên bình của mình như mong muốn.

Cô đến để chào tạm biệt Tiết Bán Mộng. Sau khi li hôn, cô sẽ trở lại Tùng An, chắc sau này sẽ rất ít đến thành phố C.

Hai người đã uống chút rượu. Tiết Bán Mộng nói: “Tiểu Mộ à, thật ra chị có quen Ngụy Tuần.”

Lí Mộ ngẩn người trong giây lát.

“Anh ấy là bạn thân của chồng cũ của chị. Bọn chị biết nhau từ nhỏ, cũng coi như là quen nhau đã lâu. Trước khi quen em, anh ấy đã gọi điện cho chị và nói rằng nếu có một cô gái tên Lí Mộ đến xin việc thì nhất định phải nhận cô ấy vào làm.”

Trên đời này chẳng có gì là tốt một cách vô duyên vô cứ ngay từ đầu, nhưng sau khi hiểu rõ về cô, cô ấy lại rất thích cô. Thật ra, Tiết Bán Mộng không phải là người dễ gần, cô ấy đã từng đánh mất tất cả những điều quan trọng nhất vì sự kiêu ngạo và ích kỷ của mình, quãng đời còn lại của cô ấy sẽ sống trong sự tưởng nhớ và hối hận khôn nguôi.

“Nói về chồng cũ của chị thì anh ấy rất giống Ngụy Tuần ở một số phương diện, chẳng hạn như sẽ rất ít thể hiện cảm xúc của mình. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chẳng trách hai người họ lại chơi thân với nhau như vậy. Em bảo có đúng không?”

Lí Mộ không biết nên nói gì vào lúc này, chỉ cảm thấy có phần tức giận và kinh ngạc.

Đôi mắt Tiết Bán Mộng đượm buồn khi nhắc đến chồng cũ của mình: “Chồng cũ của chị tốt với chị lắm, trên đời này không có ai đối xử với chị tốt hơn anh ấy.”

Hai người quen nhau từ thuở niên thiếu hồn nhiên và yêu nhau say đắm. Tiết Bán Mộng tính tình phóng khoáng, mê âm nhạc, trong khi anh ấy sống nội tâm và thích cô ấy.

“Anh ấy trông thì hiền lành đường hoàng, nhưng thật ra lại lừa chị kết hôn sớm đấy. Hồi đó, chị cũng trạc tuổi em bây giờ. Chị rất thích anh ấy, anh ấy cũng rất yêu chị. Sau khi cưới, bọn chị sống rất hạnh phúc. Thế nhưng, cả hai đều còn trẻ, chưa trải qua mưa gió của cuộc đời nên không biết trân trọng nhau.”

Có lẽ “không biết trân trọng” là bệnh chung của mọi người, để rồi mất đi mới hối không kịp.

“Không lâu sau khi kết hôn, chị mang thai. Đứa bé đến quá đột ngột, chị không muốn có nó. Khi đó, chị và bạn bè đã thành lập một ban nhạc đi biểu diễn khắp nơi. Bọn chị đang nổi, lại rất được yêu thích. Nếu chị sinh con thì ban nhạc sẽ phải tạm dừng, mà chị lại không muốn như vậy. Có điều, chồng cũ của chị lại rất thích trẻ con, anh ấy mong chị sẽ sinh đứa bé này, còn nói rằng con của bọn chị chắc chắn sẽ là đứa trẻ đáng yêu nhất. Anh ấy quá tốt với chị, chưa bao giờ nổi nóng với chị. Nhưng chị lại giấu anh ấy phá bỏ đứa bé, và cứ tưởng rằng đây là điều mình muốn, cơ mà lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, chị đã hối hận.”

Lí Mộ nhìn Tiết Bán Mộng với ánh mắt ngỡ ngàng.

“Anh ấy buồn lắm, còn nói rằng có thể chấp nhận được việc chị không muốn có con, nhưng không thể chấp nhận được việc chị lừa dối anh ấy. Anh ấy hận chị, chị cũng hận chính mình. Về sau bọn chị li hôn. Sau khi li hôn, anh ấy ra nước ngoài, không trở về nữa. Hôm anh ấy đi, chị ra sân bay van xin anh ấy ở lại, nhưng anh ấy không cách nào tha thứ được cho chị. Chị đành trơ mắt nhìn anh ấy rời đi, rồi tiếp tục hoạt động âm nhạc của mình. Sau đó, ban nhạc vẫn tan rã vì ai cũng già đi, sức trẻ đã cạn dần theo thời gian. Điều duy nhất cứ tăng dần theo thời gian là sự ân hận, dằn vặt của chị. Chị căm hận chính mình, chỉ vì nhất thời xốc nổi mà đã làm tổn thương đến anh ấy, đánh mất anh ấy. Chị vẫn tìm anh ấy suốt nhưng không tìm thấy. Mãi về sau, Ngụy Tuần mới cho chị biết là anh ấy bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng và mất trong bệnh viện sau khi ra nước ngoài được hai năm. Trước khi chết, anh ấy nói rằng anh ấy rất hối hận. Thế gian vô thường, anh ấy nói là anh ấy cứ tưởng mình có thể oán giận chị cả đời, nếu biết trước sẽ có ngày này, anh ấy nên tha thứ cho chị sớm hơn, để có thể bên chị thêm hai năm nữa.”

Những lời nói đó càng khiến Tiết Bán Mộng không thể tha thứ cho mình. Cho đến tận giây phút cuối đời, chồng cũ của cô ấy vẫn còn bận lòng về cô ấy.

“Tiểu Mộ, không phải chị muốn giấu em việc chị quen Ngụy Tuần đâu, chẳng qua là mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với em. Chị biết Ngụy Tuần đã lâu nên phần nào hiểu được anh ấy. Anh ấy vẫn luôn yêu em đấy. Chị cũng thấy được là em còn thích anh ấy. Hai năm nay, hai người các em đều sống chẳng dễ dàng gì. Chuyện trước kia đã không thể thay đổi, lỗi lầm của anh ấy không thể tha thứ, nhưng nếu hai người còn quan tâm đ ến nhau thì đừng sống trong quá khứ nữa.”

Tiết Bán Mộng cho rằng mất đi một đứa con thì họ sẽ còn có đứa con thứ hai. Chồng cũ của cô ấy thì cho rằng vẫn còn rất nhiều thời gian để quên được cô ấy, hoặc tha thứ cho cô ấy. Mọi người luôn sống trong thế giới của mình mà xem nhẹ sự mong manh của sinh mệnh.

Lí Mộ nhìn vào đôi mắt đau thương của Tiết Bán Mộng, lại cảm thấy vô cùng rối rắm.

“Chị Mộng, chị…”

“Không cần phải an ủi chị, chuyện đã qua rồi. Chị chỉ biết rằng nếu còn có cơ hội, cho dù biết mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, chị cũng nhất quyết không để anh ấy rời xa chị. Tiểu Mộ à, em tốt bụng là thế, chị hi vọng là em sẽ có được hạnh phúc.”

Bình luận

Truyện đang đọc