[THẤT NGŨ] NGƯỜI XƯA

Mưa phùn như tơ, nhuộm núi thêm xanh, nhuộn nước thêm trong.

Phong cảnh Giang Nam luôn phảng phất nét phùn, như mơ như ảo, không cách nào nhìn rõ được.

Triển Chiêu ghì ngựa, một cảm giác mông lung hoảng hốt lan vào trong cơ thể, cố hương nhiều lần xuất hiện trong mơ, giờ thật hiển hiện trước mặt, bỗng dưng có chút xa lạ.

“Mèo con.” Bạch Ngọc Đường thúc ngựa đuổi lên, cười nói. “Gần về tới nhà nên lo sợ à?”

Là như thế này sao? Giang Nam trong ký ức mưa bụi tung bay, từng câu chuyện cũ dần hiển hiện rõ ràng, từng cái từng cái lướt qua trước mắt: kia trúc xanh che ngói đỏ, kia suối xanh cùng cầu đá, cố hương, thật gần, thật gần.

Nơi này chính là nơi lưu trữ ký ức tuổi thơ và niên thiếu đấy. Sau này lớn lên, gia nhập giang hồ, nhận chí hiệp nghĩa, xông pha vang dội thành danh Nam hiệp. Để rồi trong lúc vô tình cứu Bao đại nhân, bị lời của ông ấy đánh thức, từ đó rời nhà vào kinh, cũng đã ba năm chưa từng trở lại.

Bạch Ngọc Đường bỗng dưng vươn tay cầm lấy ống tay áo của anh, sờ sờ. “Mèo con hôm nay đã là quan tứ phẩm, so với Huyện thái gia nơi này còn cao hơn ba phẩm, có thể xem như áo gấm về làng. Thế tại sao còn ăn mặc mộc mạc đến vậy? Cậu xem, tay áo sờn đến thế này rồi nè.”

Triển Chiêu vẫn mặc bộ TSm vải thô màu xanh thường ngày, vạt áo cơ hồ đã bạc trắng, nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy chỉ nhìn cậu một cái, nói. “Triển mỗ là một kẻ vũ phu, làm sao sánh được với Bạch Ngũ gia? Chẳng qua là tới nơi thâm sơn cùng cốc này, người nhà quê không nhận ra được tô lụa thượng đẳng của Bạch Ngũ gia, chỉ sợ giống như áo gấm đi đêm mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường cười ha ha. “Quê hương của mèo con, cho dù có là thâm sơn cùng cốc, trong mắt Ngũ gia vẫn là bàn ngọc tiên cảnh! Ai da, không được. Nếu nhà của mèo con là bàn ngọc tiên cảnh, vậy mèo con chẳng phải là thần tiên hạ phàm? Ngũ gia vốn chẳng biết, đừng tránh người lạnh nhạt!”

Triển Chiêu chỉ biết dở khóc dở cười, dẫu sao, cũng nhờ bị trêu chọc như vậy mà trái tim đập loạn và cảm giác bất an khi nãy vơi đi không ít.

Bạch Ngọc Đường không thể che dấu đắc ý trong lòng, cười híp cả đôi mắt gian xảo. Mặc dù đã quen biết được ba năm, sóng vai cùng tiến cùng lui không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này cùng mèo con hồi hương trong dịp vu lan quả thực ý nghĩa khác hẳn.

Thúc ngựa đi chậm rãi, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ở bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng ôn tình mãn dật. Còn nhớ tết nguyên tiêu năm đó, lần đầu tiên gặp gỡ, đèn đuốc sặc sỡ tỏa sáng xuống phong tư lỗi lạc của người kia. Trộm tam bảo, náo Đông Kinh, chỉ vì hấp dẫn ánh mắt nhàn nhạt của người nọ, không phải sao? Đánh đánh đấu đấu, dây dây dưa dưa, thật ra thì mong muốn thực sự, chẳng qua cũng chỉ là được làm bạn một kiếp này.

Mưa phùn vốn đã như có như không, đến lúc hoàng hôn, bầu trời cũng le lói từng dải sáng mờ. xa xa có thể thấy bóng hình của dãy núi cao, thôn quách tụ tập, có nông dân đang đuổi dê bò từ trên núi chậm rãi đi xuống, như một bức tranh phong cảnh hài hòa vậy. “Bước chân không ngừng, trời đất đổi thay,” những câu này ở đây dường như mất đi tác dụng.

Triển gia ngụ tại đầu đông của thôn, lão bộc Triển Trung đã sớm đứng sẵn ở cửa chờ, thấy hai người Triển Bạch tới vội vàng ra đón. Chỉ kịp kêu một tiếng “Thiếu gia!” đã khóc không ngừng được.

Triển Chiên cũng xúc động, nhìn Triển Trung tóc xanh chen tóc bạc càng ngày càng nhiều, đau xót nói. “Triển bá, mấy năm nay khổ cực cho bá rồi.”

Triển Trung vội nói. “Thiếu gia sao lại nói vậy? Thực ra mấy năm nay thiếu gia một mình ở nơi kinh thành mới thật để lão nô nhớ mong.” Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở sau lưng Triển Chiêu, chần chờ nói. “Vị này là?”

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, nói. “Triển bá, đây là Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ hiệp, một người bạn tốt của cháu ở kinh thành.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, tiến lên làm lễ ra mắt, nói. “Triển bá.”

Triển Trung vội nói không dám, cầm lấy cương ngựa dắt đi, dẫn đường hai người vào.

Trạch viện của Triển gia rất rộng, nhìn sơ cũng đoán được là gia đình thế gia. Bạch Ngọc Đường từng nghe mèo con nói qua, Triển gia vốn cũng là vọng tộc võ gia, nhưng mấy đời gần đây nhân số dần giảm xuống, cũng không có nhiều chí tiến thân. Đến đời của Triển Chiêu thì chỉ còn mình anh. Cha mẹ Triển Chiêu mất sớm, từ sau khi vào kinh, trong nhà Triển gia chỉ còn một mình lão bộc Triển Trung trông coi. Trong sân có vài gốc cây vông, phía góc tường trồng hỗn hợp nhiều loại cây để ăn hàng ngày như cà tím, đậu que, dưa leo… không một ngóc ngách nào bị lãng phí. Thậm chí từng khoảng trống nhỏ đều được dây tóc tiên lấp đầy bằng những bông hoa lấm tấm như sao trời. Dẫu rằng chủ nhân không có ở đây, nhưng sức sống vẫn cứ bừng bừng phát triển, cho thấy sự tận tâm của Triển Trung.

Triển Chiêu bước vào chính đường, nhìn thấy linh vị phụ mẫu liền quỳ rạp xuống. “Hài nhi bất hiếu…” Anh chỉ nghẹn ngào được nhiêu đó đã không thể nói thêm được gì.

Bạch Ngọc Đường lo sợ anh thương tâm quá mức nên kéo lên, nói. “Mèo con, ngày mai đã là vu lan rồi, đến lúc đó tôi cùng cậu đến cúng tế hai vị lão nhân gia, giờ đừng quá thương tâm nữa.”

Vợ của Triển Trung đã mất, giờ chỉ còn mình lão sống chung với con trai và con dâu. Chỉ trong chốc lát, bàn cơm đã được dọn xong, đều là rau củ nhà trồng. Triển Chiêu từ nhỏ đã được lão nuôi lớn, xem lão như bậc cha chú trong nhà, lúc này liền gọi tất cả ngồi chung vào bàn. Bạch Ngọc Đường càn quét trên bàn ăn, kêu ngon không ngớt miệng, đưa tới tiếng cười rộn ràng, ngay cả Triển Chiêu cũng không ngoại lệ.

Trong bữa cơm, Triển Trung kể đôi ba câu chuyện vụn vặt trong nhà, Bạch Ngọc Đường cũng học theo, đem những điều trông thấy khi xông xáo giang hồ ra nói một cách sinh động. Một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt. Đến khi có thể dọn bàn, trời đã khuya, Triển Chiêu quay về căn cũ phòng mình, đương lúc xuất thần thì thấy Bạch Ngọc Đường thong thả bước vào. Anh cười hỏi. “Quả nhiên là chuột đêm mà, chạy trên đường mấy ngày nay rồi mà không thấy mệt à? Sao vẫn còn chưa ngủ?”

Bạch Ngọc Đường cười nói. “Đuổi khỏi ổ mèo, cậu tính để tôi ngủ ở đâu?”

Triển Chiêu thấy cậu cứ trơ mặt mà lấn tới như vậy trong lòng vừa bực vừa buồn cười, đẩy một cái nói. “Đừng có quậy! Không phải Triển bá đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi à?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói. “Tôi chẳng quen ngủ nơi khác.” Nói rồi thản nhiên đến ngồi trên giường Triển Chiêu, quyết tâm có đuổi cũng không đi.

Triển Chiêu thấy cậu lại chưng ra bộ mặt đểu giả đó, biết là chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo.

Nửa đêm, nghe tiếng mưa rơi phảng phất ngoài cửa sổ, Triển Chiêu cảm thấy như trở về thời thơ ấu, rúc vào trong ngực mẹ, bên ngoài cũng là mưa dầm mùa hè rả rích như thế này, đánh lên hàng rào tre quanh nhà, như thật như ảo. Rồi nước hóa thành sương, bao lấy xung quanh, tạo thành một vành đai, khiến ta như có cảm giác được bảo hộ. Triển Chiêu nghiêng người, trong bóng tối hơi ấm từ Bạch Ngọc Đường truyền sang, cảm giác xưa kia lại quay trở về. Triển Chiêu bất giác mỉm cười, trong tiếng hít thở đều đều đó, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Mưa Giang Nam trước giờ vẫn vậy, tự dưng tới tự dưng đi, tới sáng ra đã tạnh hẳn, chỉ còn lại một bầu trời đầy mây mù, che đi chút khói lửa của nhân gian.

Lúc này, bà con chòm xóm biết được Triển Chiêu trở về liền hối hả tới thăm. Hàng xóm láng giềng vô cùng nhiệt tình, thân thiết, Triển Chiêu kiên nhẫn đáp lời từng người, thăm hỏi sức khỏe, đến lúc tiễn tất cả trở về, đã là quá trưa.

Dùng xong cơm trưa, Triển Trung cũng đã chuẩn bị xong nhang đèn, Triển Chiêu nói xin phép, cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi nhà. Ngoài thôn, rừng cây xanh mướt, ao hồ cong cong, trong hồ đây đó vài con ngỗng trắng, vịt vàng, một con đường mòn thấp thoáng nối thẳng với hai tòa một phần nho nhỏ trên núi.

Triển Chiêu thắp hương, chong đèn, quỳ xuống vái lạy, trong lòng nhớ tới cha mẹ, bất giác ảm đạm nhiều.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy, chạy tới quỳ thẳng người bên cạnh Triển Chiêu, dập đầu mấy tiếng vang dội, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng mộ bia, lớn tiếng nói. “Bá phụ, bá mẫu, rất hân hạnh được biết đến hai vị, cháu là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, là bạn sinh tử tri kỷ với Triển Chiêu. Hôm nay, tại nơi này, trước mặt hai vị cháu xin thề, đời này nhất định cùng cậu ấy chung hoạn nạn, sinh tử không sờn. Xin hai vị yên tâm!”

Cả người Triển Chiêu run lên, anh quay đầu yên lặng nhìn cậu một cái, sau đó mới quay sang nói trước mộ bia. “Ngọc Đường nói không sai! Phụ thân, mẫu thân, không cần phải lo lắng cho hài nhi. Hiện giờ hài nhi rất tốt, xin hãy an tâm, hài nhi không còn cô độc một mình nữa, có Ngọc Đường làm bạn, chuyện gì cũng qua.”

Hai người nắm tay đứng lên, lặng yên trước một phần, chỉ nhìn không nói.

Một lần làm bạn, đủ cả cuộc đời.

Tục bối giai sơ ngã, cố nhân tâm bất sơ.

Bạch Ngọc Đường một lần nữa lại đước trước cửa lớn Triển gia, bỗng thấy lòng hoảng hốt.

Trong sân, cây ngô đồng cao vút như muốn chạm tới tầng mây, tỏa bóng lòa xòa xuống đầy đất.

Mười năm cảnh sắc, lá rơi như xưa, ngô đồng đã già.

Triển Trung nhìn thanh niên đứng trước mặt mình, mười năm trôi qua đủ để khắc phong sương lên gương mặt của lão, mái tóc bóng mượt xưa kia cũng đã đổi màu bạc trắng.

“Triển bá.” Bạch Ngọc Đường cười gọi. “Thiếu gia nhà bá có việc, đặc biệt nhờ cháu hồi hương giỗ tổ.”

Thiếu gia từ sau lần đó rời đi, tết Vu Lan hằng năm cũng không có thời gian để trở về nữa, chỉ đành nhờ vị công tử này thay mặt trở về bái tế lão gia và phu nhân. Đồng thời cũng đưa này đưa nọ, đặc biệt coi sóc việc của Triển gia.

Triển Trung vô cùng thích người trẻ tuổi này, hảo cảm có thừa. Chẳng qua là ánh mắt lại bắt đầu nhòe, nghĩ thầm, mình già rồi, đôi mắt càng ngày càng tệ.

Lão bộc giống như mọi năm an bài Bạch Ngọc Đường vào phòng thiếu gia nghỉ ngơi, sau đó cũng không chống nổi tuổi già mệt mỏi mà trở về đi ngủ.

Mặt trăng tròn vành vạnh dần dời về phía trời tây, Bạch Ngọc Đường đứng ở trong vườn, gió đêm thổi qua, chợt cảm thấy buốt giá.

Hương vị của nỗi nhớ, hóa ra lại lạnh đến vậy.

“Mèo con, mèo con.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng. “Tôi hiểu rõ chí trai hào hùng của cậu, chính vì thế tôi sẽ không dùng tình nhi nữ để trói buộc cậu. Mỗi năm, vào lễ Vu Lan, tôi sẽ đều thay mặt cậu đến bái tế cha mẹ, họ hẳn sẽ không trách cậu bất hiếu…”

Bỗng nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, nói. “Mèo thối, ngày mai đã là Vu Lan rồi, cho chừa cái tội nói mà không giữ lời, chuyên môn trễ hẹn, lần này cha mẹ có mắng, tôi cũng mặc kệ cậu!”

Ánh trăng rọi xuống cây ngô đồng, phủ bóng đen loang loang lổ lổ lên khắp khoảng sân.

Tối nay cố nhân có đến hay chăng? Dạy người đứng bóng ngô đồng nhớ nhung.

Bình luận

Truyện đang đọc