06
Sâu trong mắt Cố Việt xuất hiện một loại cảm xúc không thể hiểu nổi.
Cậu hỏi tôi: “Cậu cảm thấy tôi không đủ giàu sao?”
Tôi đang định lắc đầu, dù sao khái niệm giàu có đối với tôi thực ra cũng không rõ ràng lắm.
Lúc này, một tờ giấy bị ném lên bàn tôi. Kiều Duyệt từ trên cao nhìn xuống phía tôi.
Cố ý lớn tiếng mở miệng với giọng điệu chán ghét.
“Hạ Thất Thất, đây là đơn xin trợ cấp dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, giáo viên hướng dẫn bảo tôi đưa cho cậu, cậu mau điền vào đi.”
Trong chớp mắt, phòng học lại yên tĩnh lạ thường.
Tôi nhíu mày.
“Không cần, tiền của tôi đủ dùng, không cần xin trợ cấp, đem nó cho người nào cần hơn đi.”
Tôi vừa nói xong.
Kiều Duyệt cười lạnh ra tiếng.
“Nghèo thì bảo là nghèo, giả vờ thanh cao cái gì cơ chứ. Không cần thì thôi bỏ đi, cậu cũng đừng có mà hối hận.”
Cô ấy giật mạnh đơn xin khỏi bàn tôi, cuối cùng còn khinh bỉ liếc tôi một cái.
07
Tin tôi từ chối nhận trợ cấp dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn không hiểu vì sao lại nổi trên diễn đàn trường.
Khi tôi về đến kí túc xá, Kiều Duyệt và Triệu Miêu đều nhìn tôi bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.
Chỉ có Phương Khả, ngập ngừng đưa điện thoại cho tôi xem.
Tôi liếc mắt một đã thấy tiêu đề bắt mắt trên màn hình điện thoại.
“Hạ Thất Thất, người nghèo nhất trường, trước mặt cả lớp cao ngạo nói rằng cô không thiếu tiền.”
Nội dung là một đoạn video quay lén lúc tôi nói không cần trợ cấp.
Phía dưới có rất nhiều bình luận.
Có bạn học tên “Hân Nhiên Nhất Kiều” đính kèm một tấm ảnh chụp chụp ngày thường tôi đi nhặt ve chai.
“Nhìn mà xem, người đi đôi giày giải phóng bụi bặm, vác túi da rắn chính là Hạ Thất Thất, cô ta rõ ràng nghèo đến mức phải đi nhặt ve chai để kiếm sinh hoạt phí lại còn giả vờ thanh cao nói là tiền mình đủ dùng.”
Phía dưới là câu trả lời của bạn học “Miêu Miêu đáng yêu”: “Có lẽ người ta thực sự không thiếu tiền, dù sao nghe nói da mặt cô ta siêu dày, ngay trước mặt cả lớp còn dám cố ý bổ nhào vào hotboy để quyến rũ anh ấy cơ mà. Ai biết sao lưng cô ta có bắt cá nhiều tay rồi lừa tiền người khác hay không!”
Rất nhiều người thả icon “shock”.
Còn nhắn lại: “Hahaha, hóa ra cô ta nói không thiếu tiền là bởi vì đã có nguyên một ao cá, thủ đoạn thật đấy.”
“Chứ còn gì nữa, xinh đẹp thật tốt, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, một đám li3m cẩu chủ động đưa tiền cho cô ta.”
(Li3m cẩu: Ngôn ngữ mạng bên Trung: Dại trai/gái, lụy tình)
Tôi xem xong không có cảm giác gì.
Ngược lại Phương Khả do dự hỏi tôi.
“Thất Thất, cậu có muốn làm sáng tỏ một chút hay không?”
Lúc này tôi rất khổ não.
Không ngờ rằng chỉ vì không muốn chiếm chỉ tiêu trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn lại khiến mọi nỗ lực giả nghèo bao nhiêu lâu nay của tôi đổ sông đổ biển.
Tôi hỏi Phương Khả.
“Trông tớ chưa đủ nghèo đúng không?”
Thành công làm ba người còn lại trong kí túc xá đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lúc này, tôi còn chưa biết trên diễn đàn trường có tài khoản tên “Tôi là Cố Việt”.
Đăng một câu mà tí nữa thì làm nền tảng sụp luôn.
“Tức giận. Nhìn thế nào tôi cũng có thể so sánh được với ao cá của Hạ Thất Thất mà?
Vì sao cô ấy còn chưa đến câu tôi? Là do tôi trông chưa đủ béo tốt để lừa gạt sao?”
Mọi người xem xong, tất cả đều choáng váng.
“A a a a! Đây, đây là Cố Việt á? Chẳng lẽ anh ấy đã bị Hack rồi sao?”
“Chắc chắn là như vậy! Cũng có thể là có người giả mạo anh ấy!”
“Nói không chừng là nick phụ của Hạ Thất Thất, để chúng ta tự biên tự diễn!”
Ai cũng đều không thể tin được Cố Việt sẽ nói mấy lời như thế.
Ký túc xá của Cố Việt.
Cố Việt đăng bài xong, liền lặng lẽ mở lời với bạn cùng phòng.
“Có phải trông tớ chưa đủ giàu có đúng không?”
Các bạn cùng phòng nhìn đồ toàn thân trên dưới của anh giá hơn trăm vạn (~327.599.401,90 Đồng), nắm đấm ngày càng thấy ngứa.
Tôi đang đi trên đường, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, lại còn âm thầm chỉ trỏ tôi.
Tôi cũng không để ý mấy chuyện này.
Tôi đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thay đổi hình tượng của mình trong lòng các bạn học toàn trường, làm cho bọn họ tin tưởng rằng tôi thực sự rất nghèo.
Đi vào phòng học.
Đúng lúc nghe được vài người đang nói chuyện phiếm.
Triệu Miêu bĩu môi hỏi một học sinh nam: “Con trai mấy cậu thực sự rất thích câu cá à?”
“Trên mạng có một câu truyện cười, một cậu trai câu được một khối thi thể, để không ảnh hưởng đến việc câu cá nên đã đặt thi thể sang một bên rồi tiếp tục câu cá cả đêm, qua ngày hôm sau mới nghĩ đến việc đi báo cảnh sát.”
Thần kỳ như vậy sao?
Tôi vểnh tai lên nghe lén.
Kiều Hân mở miệng nói: “Chắc là thật đấy, nghỉ lễ quốc khánh, Tôn Phóng mời tôi đi câu cá, một người mất một nghìn tệ, anh ấy đưa ngay không chớp mắt. Nhưng mà nơi đó môi trường cực kì tốt, vừa nhiều loại cá lại còn vừa đẹp nữa. Tôi câu được rất nhiều con cá nhỏ xinh xắn.”
Mắt tôi sáng lên, biết phải giả nghèo như thế nào rồi.
Bố tôi rất thích đi câu cá ở ngư trường nhà mình.
Tôi vội vàng nói với vẻ mặt kinh ngạc.
“Oa, mấy cậu đều có thể câu cá, gia đình nhất định rất giàu nhỉ? Không giống như tôi, trước nay chưa từng câu cá.”
Tôi cảm giác không khí trong phòng học đông cứng lại ngay trong chớp mắt.
Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Cố Việt không biết từ khi nào đã vào phòng học của chúng tôi.
Đi đến bên cạnh bọn họ nói: “Mấy cậu bình thường cũng chỉ thích câu cá thôi à? Vậy cũng nhàm chán quá rồi đấy. Thường ngày tôi thích lái du thuyền năm ngàn vạn(165.300.000.000 VND) đi câu cá mập ngoài biển cơ.”
Nói xong, cậu ta nhẹ nhàng lướt qua chúng tôi rồi rời đi từ cửa sau của lớp học.
Tôi ngây ngốc nhìn qua Kiều Hân mấy lần, người đang có vẻ mặt khó coi.
Triệu Miêu thấy tôi lúng túng.
Tức giận đến trợn trắng mắt trừng tôi.
“Hạ Thất Thất, lúc nãy cậu giả vờ làm bạch liên hoa làm cái gì? Mấy con cá li3m cẩu cậu câu vẫn còn thiếu nữa hả? Ai mà chẳng biết ao cá của cậu là nhiều nhất.”
(Bạch liên hoa: Kiểu người vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác. Những bạch liên hoa này thường đóng vai yếu ớt, cần sự chở che từ người khác trong hầu hết mọi vấn đề, lợi dụng sơ hở từ mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.)
(Li3m cẩu: Dại gái/trai, lụy tình)
Sắc mặt tôi chợt thay đổi.
“Sao cậu biết 80% ngư trường ở Hải Thị đều là của nhà tôi?”
Chẳng lẽ tôi vẫn luôn giả nghèo thất bại, là bởi vì bọn họ đã sớm biết thân phận của tôi?
Trong nháy mắt không khí im bặt.
Một nữ sinh vốn im lặng lên tiếng.
“Hạ Thất Thất, cậu lại mắc chứng hoang tưởng đấy à? Còn chưa quyến rũ được Cố Việt mà đã muốn đem ngư trường nhà Cố Việt chiếm làm của riêng cho mình?”
Tôi vô cùng kinh ngạc, trong nhà Cố Việt cũng có ngư trường?