THẬT SỰ KHÔNG THỂ ĂN ĐUÔI SAO?

Sau đó Long Bạch Bạch ngủ lúc nào tự mình cũng không biết, hôm sau hắn tỉnh lại cảm thấy đầu hơi choáng váng, rất khó chịu, nhưng so với hôm qua thì tốt hơn rất nhiều. Long Bạch Bạch nằm ở trên giường không muốn động, giống như cây cải thìa bị héo rũ, rất là đáng thương, không chỉ có như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng không bình thường.

Chu Kì Nghiêu ở vách núi hứng gió lạnh cả một đêm, cho tới trước hừng đông hắn mới trở về, sau đó còn muốn tế tự, một lần nữa hắn lại tắm rửa thay long bào, chờ canh giờ không khác lắm liền đi ra, lúc này mới cho Tô Toàn đi gọi Long Bạch Bạch dậy.

Kết quả Tô Toàn rất nhanh vội vã quay lại, “Hoàng thượng không tốt, Vân chủ tử bị nhiễm phong hàn, bị bệnh.”

“Hửm?” đang êm đẹp sao lại bị bệnh? Không phải là tối hôm qua tới đây ăn mặc mỏng manh, hắn hỏi Tô Toàn, quả nhiên là nghe Tô Toàn nói là do mặc ít còn đi chân trần.

Chu Kì Nghiêu cau mày, Tô Toàn sợ run run, lúc ấy hắn nghĩ tẩm điện ấm áp, ai ngờ sau đó Vân chủ tử lại bỏ chạy trở về, hắn phải tiểu thái giám đi hỏi, tiểu thái giám canh giữ ở chỗ Vân chủ tử liền nói Vân chủ tử trở về liền nghỉ ngơi, hắn sợ quấy nhiễu Vân chủ tử, cũng không đi vào hỏi nhiều.

Ai biết Vân chủ tử lại bị bệnh chứ

Chu Kì Nghiêu trực tiếp cho Tô Toàn đi gọi ngự y cùng hắn đi tới thiên điện, bước vào nới đó, đứng trước giường, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Long Bạch Bạch đỏ lên, nằm ở trên giường chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chu Kì Nghiêu ngồi ở một bên, nâng tay lên sờ, lòng bàn tay nóng hôi hổi.

Long Bạch Bạch ngửi được hơi thở quen thuộc mở mắt ra, hai mắt đen bóng, chính là giờ phút này lại ươn ướt, càng thêm đáng thương.

Thanh âm cũng khàn khàn: “Tốt, người tốt?” hắn thật là khó chịu….

Ân nhân quả nhiên nói đúng, không thể không nghe lời, nếu không sẽ sinh bệnh phải uống thuốc rất khó chịu, hắn không muốn khó chịu cũng không muốn uống thuốc.

Thanh âm của Chu Kì Nghiêu cũng thả nhẹ, ôn nhu dỗ dành: “Để cho ngự y nhìn một cái, uống thuốc ngủ một giấc là tốt rồi.” lại dừng một chút, bỏ thêm một câu, “Không sợ.”

Ngự y vội vàng tiến vào chợt nghe Chu Kì Nghiêu nhẹ nhàng dỗ dành, sợ tới mức run run: đây, đây là tân đế tàn bạo của bọn họ sao?

Trước kia còn tưởng rằng đồn đãi là giả vờ, hiện giờ không phải là hoàng  thượng thật sự để bụng ngốc công tử này thiệt chứ?

Nhìn thái độ của Chu Kì Nghiêu, ngự y cẩn thận không dám chậm trễ, ban đầu hắn nghĩ có chuyện lớn gì hoàng thượng mới để cho các văn võ bá quan chờ ở bên kia, kêu hắn qua đây trị liệu, kết quả chỉ là bị phong hàn? Trong lòng ngự y không có gì để nói, nhưng trên mặt cũng không dám lộ cái gì, khai phương thuốc, uống vài lần thuốc cho toát mồ hôi là được rồi.

Lúc này lòng Chu Kì Nghiêu mới thả lỏng, Long Bạch Bạch cũng đã mơ màng ngủ, hắn dịch góc chăn cho Long Bạch Bạch, đứng dậy dặn dò Tô Toàn đi nấu thuốc, sau đó ở chỗ này chờ hắn tế tự trở về.

Bộ dạng của Long Bạch Bạch khẳng định là không thể đi tế tự, thời gian cũng sắp tới, hắn không thể tiếp tục ở chỗ này.

Nhưng hắn lại lo lắng, sợ Đổng tướng gia ngầm giở thủ đoạn, hắn không chỉ để Tô Toàn lại, cũng lưu lại hơn phân nửa ám vệ, lúc này mới đi ra ngoài.

Tin tức Vân phi sinh bệnh nhanh chóng được truyền ra, đám người Đổng phi cảm thấy ngốc tử này thật quái đản, chẳng qua là bị bệnh còn muốn hoàng thượng tự mình đi nhìn, không chừng chính là giả vờ bị bệnh, nhất là khi Đổng phi nghĩ tới khuôn mặt của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng cũng không biết bị ngốc tử kia dùng thủ đoạn gì mê hoặc, lâu như vậy mà không chịu đi cung khác.

Nếu lúc trước Đổng phi bởi vì đồn đại tân đế ngoan độc dung mạo xấu mà không muốn đi thị tẩm, nhưng ngày ấy ở trong cung của thái hậu gặp được tân đế, đều đỏ mặt tim đập chờ hoàng thượng lật bài tử, kết quả…. Chả có gì cả.

Đổng phi thật vất vả chờ được cơ hội đi theo tới hành cung, ban đầu nghĩ hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ liếc mắt tới các nàng, kết quả ngốc tử kia vừa bị phong hàn liền gọi hoàng thượng đi mất, chờ trở về liền trực tiếp khởi hành đi hoàng lăng, cũng không thèm liếc nhìn trang phục của các nàng.

Lần này đi hiến tế ngoại trừ Long Bạch Bạch là Chu Kì Nghiêu yêu cầu, còn có Đổng phi và một vị cung phi khác.

Long Bạch Bạch bị bệnh cũng chỉ có hai vị cung phi khác cùng đi, Trác Vân Phong và Trác Văn Hoan từ ngày Trác Văn Hoan bị rơi xuống nước cũng không dám xuất hiện.

Một là sợ hoàng thượng hoài nghi, hai là Trác Văn Hoan rớt xuống nước trở về liền bị bệnh, Trác Văn Hoan vì lợi ích mà đồng ý thông đồng với Đổng tướng gia làm bậy, nhưng Trác Vân Phong không muốn, cũng không muốn phối hợp.

Chỉ là Trác Vân Phong nếu không đồng ý, mẹ hắn vẫn còn trong tay Trác thượng thư, Trác thượng thư lại là người của Đổng tướng gia, hắn không thể không cúi đầu.

Đoàn người Chu Kì Nghiêu vừa đi, Trác Vân Phong cầm thư mà người Đổng tướng gia đưa tới, trầm mặc một lúc, nhìn thư uy hiếp này, cuối cùng vẫn khuất phục.

Hắn đốt giấy viết thư đi, mở ra cánh cửa nhìn cảnh vật bên ngoài, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một đàn cá đang bơi trong lu, đàn cá bên trong bơi thật vui vẻ, tầm mắt hắn lại đảo qua trên người đàn cá kia, cuối cùng than nhẹ một tiếng đứng dậy ôm lấy, đi ra bên ngoài.

Mà bên kia tế tự tiến hành coi như thuận lợi, tại nơi Chu Kì Nghiêu trấn giữ, Đổng tướng gia cũng không có lá gan ra tay ở nơi này, theo Chu Kì Nghiêu mang theo văn võ bá quan đi tới đài hiến tế, cung nhân hai bên trái phải cùng với gia quyến của những vị đại nhân đi theo tới cũng cùng nhau quỳ xuống.

Lần này gia quyến của các đại nhân tới không ít, trong đó có gia quyến của Vân tướng quân, trong khoảng thời gian này hắn như thế nào cũng không thể gặp được Long Bạch Bạch, đã nghĩ nhân cơ hội lần này để Vân phu nhân đi tiếp cận.

Thế nhưng cũng thật trùng hợp, vừa vặn trên đường gặp được nữ nhi Vân Lam Quỳnh từ biệt trang trở về, bị Vân phu nhân lôi kéo cũng cùng nhau tới hành cung.

Vân tướng quân là ôm tâm tư khác, trong khoảng thời gian này hắn không thể gặp được Long Bạch Bạch, thái độ của hoàng thượng lại như vậy, lỡ như ngốc tử kia thật sự không chịu giúp Vân gia hắn, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cách của hắn chính là dựa vào nữ nhi của hắn, ngay từ đầu không muốn bởi vì sợ không làm được lại khiến cho nữ nhi duy nhất phải ở trong cung chịu tội, nhưng hôm nay ngốc tử này được ân sủng, chỉ cần đề cập tới một chút, có lẽ…. nữ nhi này của hắn có thể làm quý phi không chừng?

Ngốc tử kia rất dễ lừa, nhưng vấn đề là hiện giờ không gặp được người, nếu Vân Lam Quỳnh cũng vào cung, nếu cùng ở hậu cung thì đương nhiên có thể nhìn thấy.

Lúc trước không muốn đưa nữ nhi của mình vào cung còn có một nguyên nhân nữa là phu nhân của hắn và nữ nhi nghe nói hoàng thượng tâm ngoan thủ lạt dung mạo lại xấu nên nữ nhi của hắn sống chết không chịu vào cung, phu nhân của mình cũng cùng nhau khóc, thậm chí nữ nhi của hắn còn để lại thư đi biệt trang không chịu trở lại, cuối cùng hắn theo lời đề nghị của phu nhân hắn đưa ngốc tử kia vào cung, hắn nghĩ lại cũng đúng liền đưa vào.

Nhưng hôm nay không giống như vậy, thời gian trước nghe nói những cung phi vào cung đã gặp qua hoàng thượng, đều rất kinh ngạc, liền sửa thái độ của mình, đều viết thư về phủ kêu phụ thân mình nghĩ cách để có thể gặp hoàng thượng giành được sủng ái.

Ngay từ đầu bọn họ về phủ nói bộ dạng của hoàng thượng vô cùng tốt các phu nhân này cũng không tin, kết quả nhìn thấy thư tất cả đều tin.

Phu nhân ban đầu cũng không tin, nhưng khi nhìn các phu nhân có con ở trong cung đều đi tìm những trang sức quý hiếm đưa vào trong cung cho các nàng, liền nhanh chóng đưa thư cho nữ nhi mình trở về.

Hiện giờ Vân Lam Quỳnh đang quỳ gối bên cạnh Vân phu nhân, nàng mới từ biệt trang không cam lòng trở về, nàng còn không biết được tin tức đương nhiên không tin, cảm thấy phụ thân đang lừa nàng, nhưng thư của mẫu thân lại rất chắc chắn, Vân Lam Quỳnh nghĩ thầm cho dù đẹp cũng có thể đẹp tới mức nào?

Nghe nói lúc trước tân đế cũng là ngốc tử, ngốc tử nên xứng với ngốc tử, dựa vào cái gì muốn nàng đi làm hậu phi của một tên ngốc?

Vân Làm Quỳnh đè nén tâm tình không vừa lòng, nhìn thân ảnh màu vàng ở xa xa bĩu môi, cũng theo mẫu thân quỳ xuống, nhưng khi Chu Kì Nghiêu đi qua người nàng, nàng vẫn nhịn không được lén nhìn một  cái, chờ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của tân đế nàng có thể phản bác phụ thân, nàng mới  không cần tiến cung…..

Chính là chờ nàng len lén nhìn, vừa vặn chỉ cách vài bước, nàng vừa vặn nhìn thấy nam tử thân hình cao lớn uy nghiêm nghiêm nghị bước tới bên này.

Khi đối phương càng tới gần, ánh mắt Vân Lam Quỳnh choáng váng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia, chỉ một thoáng trong đầu liền nổ ầm một tiếng, hoàn toàn quên mất phải phản ứng như thế nào.

Thế gian này….. thế nhưng còn có người có dung mạo vô song như vậy?

Mắt nàng choáng váng, thậm chí đã quên phản ứng, chỉ còn lại ngơ ngác và si mê, cho đến khi phát hiện Vân phu nhân đang sợ hãi lôi kéo mình cúi đầu, cả người Vân Lam Quỳnh như bị quỷ nhập, ngơ ngác nhìn mặt đất, trong đầu không thể nào quên đi khuôn mặt kia được.

Bên Chu Kì Nghiêu tất cả đều tiến hành thuận lợi, Long Bạch Bạch thì đang mơ màng ngủ trong chốc lát, đã bị Tô Toàn nhẹ giọng gọi dậy: “Vân chủ tử, dùng chút cháo và  thuốc trước rồi ngủ tiếp.”

Long Bạch Bạch mở mắt ra, đôi mắt ướt sũng, nghe tới ăn liền miễn cưỡng quay đầu, kết quả…. Chỉ là một tô cháo trắng.

Vì để ý sức ăn của Long Bạch Bạch, Chu Kì Nghiêu dặn dò làm nhiều cháo một chút, Long Bạch Bạch bị bệnh, không thể ăn thịt, chỉ có thể ăn đồ ăn nhẹ.

Tô Toàn nhận lệnh liền chuẩn bị một tô, mà một bên chính là một chén thuốc đen ngòm.

Ban đầu Long Bạch Bạch nghĩ ăn ngon sẽ không khó chịu như thế nữa, nhưng chờ nhìn thấy một tô cháo trắng càng muốn khóc hơn: “Ta muốn ăn thịt…..” không chỉ không có thịt ăn còn phải uống cháo, còn phải uống thuốc đắng như vậy?

Long Bạch Bạch yên lặng đem đầu rụt trở về, chui vào trong chăn gấm, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt, còn càng có xu thế thụt vào sâu hơn.

Tô Toàn nhìn bộ dạng của Long Bạch Bạch như vậy cũng đau lòng: “Vân chủ tử bị bệnh không thể ăn đồ dầu mỡ, chờ Vân chủ tử tốt lên, nô tài cho  người chuẩn bị toàn những món Vân chủ tử thích? Vân chủ tử đem những món này ăn cho hết bệnh là được rồi.

Long Bạch Bạch không tin, hắn muốn ăn thịt.

Tô Toàn chỉ có thể dỗ, nhưng vị chủ tử này dầu mỡ không chịu, cứ nhắc mãi phải ăn thịt, Tô Toàn nôn nóng không thôi, thấy đầu Long Bạch Bạch càng ngày lui càng sâu, rất có tư thế không có ăn thịt sẽ không uống thuốc, hắn vừa muốn tiếp tục khuyên, đột nhiên liền nhìn thấy người còn đang uể oải lại đổi hướng nhích lên phía trước, mũi hít tới hít lui, như là muốn tìm mùi gì mà hướng ra cửa đại điện ngửi ngửi, bộ dáng thèm ăn khiến Tô Toàn phải cười.

Cùng lúc đó tiểu thái giám ở ngoài điện bẩm báo: “Tô công công, Phong chủ tử nghe Vân chủ tử bị bệnh, liền mang theo chút đồ ăn tới đây cho Vân chủ tử.”

Phong chủ tử?

Trong đầu Tô Toàn hiện lên các vị cung phi đi theo lần này, nghĩ tới Trác Vân Phong là một trong năm vị nam phi, lập tức cảnh giác, xem ra Đổng tướng gia quả nhiên thừa dịp hoàng thượng không ở đây mà ra tay.

Tô Toàn nói:”Đi bẩm, nói Vân chủ tử đang nghỉ ngơi, không tiếp khách…..”

Kết quả vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy ngốc tử này ngửi mùi liền muốn đi tìm hiểu, mắt thấy không hề buồn ngủ, không chỉ có vậy, còn hướng ra bên ngoài ngửi ngửi, vừa trông mong nói: “Cá! Cá của ta!” ngao, thì ra mấy con cá yêu kia ở ngoài cửa… hắn muốn ăn…. Cá của hắn.

Tô Toàn nhanh chóng đem người kéo trở về, “Vân chủ tử, cá cái gì? Nếu muốn ăn cá chờ hết bệnh rồi kêu ngự trù làm cá, loại nào cũng được cả.”

Long Bạch Bạch lại muốn ăn cá yêu của hắn, hắn sinh bệnh chính là tối hôm qua đi nhìn lén người tốt tắm rửa, sở dĩ đi nhìn lén là muốn đi tìm cá của hắn, hắn bởi vì cá mà bị bệnh chẳng lẽ còn không thể ăn chúng nó sao?

Long Bạch Bạch đáng thương nhìn Tô Toàn: “Tô công công…. Ta muốn ăn cá, ta đã ngửi được mùi, thơm quá, khẳng định là ăn ngon.”

Hắn vốn bị bệnh, giọng nói khàn khàn khuôn mặt nhỏ hồng hồng, bộ dáng này khiến Tô Toàn mềm lòng, nhưng, nhưng hoàng thượng không cho người tiến vào, hơn nữa, cũng không biết con cá này có bị hạ độc hay không.

Long Bạch Bạch nhẹ nhàng nằm ống tay áo Tô Toàn: “Ăn xong ta liền uống thuốc….. ta khẳng định ngoan ngoãn uống thuốc.”

Tô Toàn dỗ lâu như vậy chủ tử này cũng không chịu uống, kết quả vì mấy con cá….

Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch, nghĩ lại nếu kéo dài không uống thuốc sợ là bệnh sẽ nặng hơn, nếu không thì, hắn cho tiểu thái giám thử độc trước, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy Vân chủ tử cam đoan sẽ uống sao?”

Ánh mắt Long Bạch Bạch nháy mắt liền sáng lên, liều mạng gật đầu.

Tô Toàn tự mình đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Trác Vân Phong đứng không xa, mặt mày tuấn lãng cao ngạo, chỉ là phía sau còn có một tiểu thái giám ôm một cái thực hạp, sợ là hương vị chính là từ nơi này truyền tới.

Tô Toàn đi qua hành lễ, thế nhưng vẫn để cho người ta nhận trước, ý bảo mang đi thử độc rồi mới lấy lại đây.

Trác Vân Phong đem thức ăn qua, món ăn này không có độc, hắn cũng không muốn làm chuyện hại  người, rồi lại không thể không chịu sự uy hiếp của Đổng tướng gia, cũng chỉ có thể giả vờ theo đối phương thôi.

Nếu không có độc, hắn đương nhiên là không sợ.

Cho nên sau khi thử độc xong, Tô Toàn liền thả lỏng, thế nhưng chỉ cho mình Trác Vân Phong đi vào, hơn nữa còn tự mình canh ở bên cạnh.

Long Bạch Bạch đã sớm sốt ruột, trông mong nhìn bên này.

Khi Trác Vân Phong theo đám người Tô Toàn đi vào, giương mắt liền nhìn thấy thiểu niên bởi vì sinh bệnh mà tiều tụy, nhưng cặp con người đen kia vẫn trong suốt như cũ, đó là sự trong sạch duy nhất trong cung điện bẩn thỉu này.

Vẻ mặt không chút lưu tình của Trác Vân Phong bởi những lời uy hiếp của Đổng tướng gia liếc mắt một cái liền không còn thấy bóng dáng.

Hắn đi qua, tự mình đem thực hạp đưa qua, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên kia sáng lên: “Là ngươi nha, ngươi tặng cá cho ta sao? Nhưng mấy con cá kia sao lại ở chỗ ngươi?”

Long Bạch Bạch vừa nhìn thấy liền rất tò mò, người tốt sao lại giấu cá ở chỗ đại ca ca chứ?

Chẳng lẽ là muốn cho hắn niềm vui sao?

Tô Toàn ở một bên liền kinh ngạc, ngay từ đầu hắn nghĩ Long Bạch Bạch là ngửi được mùi cá, nhưng lại nghe tiếp? chẳng lẽ Vân chủ tử biết hoàng thượng ghen nên kêu hắn đem mấy con cá kia trả cho Vân chủ tử? nhưng sao có thể được? có lẽ là đúng dịp mới nghĩ như vậy thôi.

Trác Vân Phong cũng nghĩ như vậy, tâm tư của ngốc tử này đơn thuần, chắc là cảm thấy tất cả cá đều giống nhau.

Hắn mở thực hạp ra, đem những con cá này mang ra: “nghe Vân công tử bị bệnh, ta cho người làm cá chưng có ngươi, ăn một chút vẫn được.”

Long Bạch Bạch đã sớm không nhịn được, trộm nhìn Tô Toàn.

Tô Toàn vội vàng cầm đũa bạc lại đây, Long Bạch Bạch liền ra đũa đầu tiên.

Kế tiếp, đoàn người liền kiến thức cái gì là ăn cá không nhả xương…..

Đám người Tô Toàn còn tốt vì đã sớm thành thói quen, nhưng Trác Vân Phong lại trợn mắt há mồm, nghĩ Long Bạch Bạch sẽ không ói ra chứ, hắn nhìn đoàn người Tô Toàn rất bình tĩnh, nghĩ nghĩ, khi Long Bạch Bạch ăn tới con cá thứ hai ở trên bàn, ăn xong một đĩa, liền dùng đũa bạc gắp xương cá ra.

Lần đầu tiên Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch ăn cá không nhả xương còn lo lắng, hoàng thượng cũng đã chuyên môn hỏi qua, cũng may đều là những xương cá nhỏ, Long Bạch Bạch cũng không có gì không ổn, cũng thành thói quen.

Hắn nhìn Trác Vân Phong nhếch lông mày, nhưng cũng không dám sơ xuất, vẫn nhìn chằm chằm động tác của Trác Vân Phong.

Chờ Trác Vân Phong chọn sạch sẽ một mâm, thì Long Bạch Bạch đã ăn tới con cá thứ tư, hắn nhìn thấy Long Bạch Bạch không có tay rảnh, liền gắp một miếng thịt cá đưa qua, Long Bạch Bạch quay đầu a một tiếng ăn luôn: thịt đến bên miệng hắn cũng không muốn không buông tha.

Tô Toàn không nghĩ Trác Vân Phong sẽ đút thức ăn cho Long Bạch Bạch, nhưng lại không kịp phản ứng,  chờ muốn ngăn cản đã không kịp rồi.

Hắn cảm thấy làm như vậy không quá thích hợp…..

Mà đúng lúc này, cửa của tẩm điện đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, Tô Toàn phản xạ nhìn qua, chờ khi nhìn thấy một thân hình màu vàng xuất hiện ở cửa liền sửng sốt: hắn đột nhiên nhớ tới làm sao lại không quá thích hợp, tuy rằng đều là cung phi, nhưng Phong chủ tử là nam, Vân chủ tử cũng là nam, có phải hay không nên tị hiềm?

Chu Kì Nghiêu chờ tế tự xong sợ tên ngốc kia không chịu ngoan ngoãn uống thuốc liền vội vã trở về, kết quả chờ đầy cửa ra, liền nhìn thấy ngốc tử này không chỉ tốt đẹp, còn để người khác đút thịt cho hắn?

Chu Kì Nghiêu đem một màn này thu vào mắt, hai tròng mắt sắc bén híp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc