THẤT TÂM

Cho rằng?

Mạc Lam cảm thụ được nhiệt độ cơ thể quen thuộc lại mạnh mẽ, bỗng giật mình.

Tại sao phải nói “cho rằng?”. Y. Đúng vậy, y là Mạc Danh của hắn, bảo bối trong lòng bàn tay của hắn, nguyện ý đem sinh mệnh mình đều dâng lên cho Mạc Danh…

Chính là, Thành Thái Minh không thể làm Mạc Danh… Thành Thái Minh có gánh nặng của y, có trách nhiệm của y, y không thể làm mọi thứ không cần có lý do như Mạc Danh…

Chính là, như vậy làm sao có thể thốt ra được câu “Lưu lại,” “Ta yêu ngươi,” đây, quá yếu ớt mà hư không?

Nhưng làm sao có thể vứt bỏ được? Một lần một lần đến ngôi mộ nho nhỏ, một lần một lần đem hưu ảnh trùng điệp, đều là khẩn cầu, trở lại, trở lại bên cạnh ta.

“Đang suy nghĩ gì?” Người đang liếm láp đồi ngực của hắn bỗng dừng lại, đôi mắt đen như mực không thấy đáy.

Mạc Lan mỉm cười, tựa như được dỡ xuống gánh nặng ngàn cân, thân thể thả lỏng, có chút lười biếng, có chút mị hoặc.

“Nghĩ tới ngươi…”

Phóng túng đi, phóng túng đi, hắn vốn có, cũng không chỉ là kỷ niệm…

Một câu liền khiến *** người ở phía trên bùng nổ, kế tiếp là cuồng phong bạo mưa, hoà quyện lại với nhau.

“Lan… Lan…”

Hắn nghe thấy người nọ không ngừng va chạm, thở dốc gọi tên, hắn muốn đáp lại, miệng bật ra cũng chỉ là rên rỉ không thể chịu nổi.

“Của ta… Của ta…”

Mạc Danh của ta.

Thành Thái Minh của ta.

Tình yêu… của ta…

Hôm sau tỉnh lại, vị trí bên người đã sớm lạnh như băng. Thành Thái Minh không mang theo đồ vật gì, giống như vất bỏ lại tất cả.

Mạc Lan cười khổ.

Không phải mình cũng bị vất bỏ rồi sao?

Nhưng hắn lại không hối hận, chỉ cảm thấy thật nóng, cuộc sống về sau sẽ trở nên cô đơn vắng vẻ, là ấm áp duy nhất của hắn.

Nằm mấy ngày, Mạc Lan mới dưỡng tốt vết thương, xuống núi về nhà.

Còn chưa vào cửa, Tuệ Tuệ liền vội vàng chạy ra đón, hỏi: “Mạc nhị ca, sao bây giờ huynh mới trở về?”

“Lên núi bị thương, nhưng hiện tại đã không sao rồi?” Mạc Lan nhớ tới vế thương này, mặt có chút đỏ.

“Mạc nhị ca, huynh mau vào.” Tuệ Tuệ nói xong liền kéo trượng phu của mình vào phòng ngủ, từ đáy giường kéo ra một rương lớn, “Mạc nhị ca huynh xem, mấy ngày trước có mấy người, cách ăn mặc rất giống người giang hồ bỗng nhiên tặng nhà chúng ta mấy cái này.”

Mở thùng ra, là vàng bạc châu báu chói lọi, cũng đủ bao trọn hắn cả đời cơm no áo ấm.

“Những người đó nói, là cái gì trang chủ gì đó cho huynh… Cái này chúng ta có thể nhận sao?” Tuệ Tuệ lúc vừa nhận được vui sướng không thôi, nhưng thấy Mạc Lan lâu không trở về còn có chút luống cuống, cái này không phải là tiền bán mạng chứ?

“Ân.” Ánh mắt Mạc Lan có chút yếu ớt xót xa, người nọ còn nhớ đến hắn, chỉ là, từ nay về sau, người nọ liền… không tiếp tục nhớ đến nữa…

“Thật sao?!” Tuệ Tuệ hưng phấn như tiểu thỏ tử, bưng lấy vàng bạc, hai mắt toả sáng.

“Ân.” Mạc Lan nhìn miệng cười như đứa bé ngây thơ này, mới có thể cảm giác được mình ít nhất cũng làm được một chuyện tốt, “Muội cầm lấy số tiền này đi mua son bột phấn nước muội thích đi, lúc về thăm phụ mẫu cũng mua ít đồ, còn có Trương đại tẩu.”

“Ừ! Muội trước kia có nhìn trúng một cặp vòng, nghe nói là ở Lâu Lan bên kia, nhìn rất đẹp!” Tuệ Tuệ cao hứng phấn chấn khoa tay múa chân, “Còn muốn đặt mua cái bàn, còn có xiêm y của Mạc nhị ca cũng cũ rồi, vừa lúc mua thêm đồ mới về.”

“Quần áo của huynh đủ mặc, cái bàn kia cũng qua một thời gian rồi hẵng mua, mấy ngày sau huynh bán nhà cùng vườn đất, hơn nữa có số tiền này, chúng ta trực tiếp chuyển vào thành ở đi.” Nếu phải cắt đứt, liền cắt đứt sạch sẽ đi.

“Ân, được.” Tuệ Tuệ sờ soạng mấy thỏi bạc, bò vào trong túi, liền đem rương cất lại dưới giường.

Thành Thái Minh mang theo thủ hạ cũ xông vào bên trong lưu trang, người của Yến Thiền đều bị xử lý sạch sẽ, chỉ tiếc lại để Yến Thiền chạy thoát, cuối cùng mang tâm bệnh, nhi tử lại ngày ngày kêu gào đòi mẫu thân, y nghe được chịu không nổi phiền phức này.

Một lần nữa trấn thủ Liệt lưu trang, Thành Thái Minh tự hào rất nhiều, lại chỉ cảm thấy trong ***g ngực như bị bị xé rách, gió lạnh thấu xương ùa vào, không đau, nhưng lại cảm thấy được nỗi buồn mơ hồ. Y nghĩ đến chỉ cần trả hết sạch nợ nần bằng tiền, nhưng sau đó lại nhịn không được sai người âm thầm nhìn hắn, đúng giờ mang về cho mình tin tức.

Người kia ở trong phòng nhỏ trên chân núi ngây người vài ngày, như cái xác không hồn vuốt ve mỗi viên gạch y lưu lại, rồi mới trở lại nhà của hắn, rồi lại mang thê tử chuyển vào trong thành.

Có lẽ, hắn cũng không thể luôn luôn nghĩ đến mình, hắn có thê tử của hắn, tương lai còn có hài tử của hắn. Còn mình? Ai…

Lão phu nhân thấy nhi tử sau khi trở về lại như mất hồn mất vía, hơn nữa hạ nhân ngập ngùng ấp úng giải thích, liền ước chừng nhi tử của nàng có lẽ ở nông thôn có đã yêu thương nữ tử nào đó. Trải qua sự việc của Yến Thiền, nàng hiện giờ đối diện cũng thấy được, ngoài sáng hay trong tối, chỉ cần nhi tử nàng tỏ vẻ thích, dù là cưới quả phụ nàng cũng nhận.

Có thể người nọ không phải là nữ tử.

Thành Thái Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của mẫu thân cũng chỉ đành thoái thác, rồi lại giống như kẻ trộm tiếp tục rình coi.

Chính là không ngờ, vừa mới dọn vào trong thành, Mạc Lan lại muốn nạp thiếp.

Việc này cha mẹ Tuệ Tuệ cũng cảm thấu hờn giận, nữ nhân gả đi không bao lâu liền cùng hảo muội của mình mà chăm sóc trượng phu, này còn thể thống gì! Tuệ Tuệ lại thật sự hào phóng, nàng cùng Linh nhi là tỷ muội thân thiết, nói là theo gương Nga Hoàng Nữ Anh (1) một lòng phụng dưỡng trượng phu. Nhà Linh Nhi đối với hôn sự này cũng rất vừa lòng, Mạc Lan một đêm khởi sắc, cấp sính lễ nhiều vô cùng.

Một đêm khởi sắc?!!

Thành Thái Minh nhìn thị vệ mang tin tức về, chỉ hận không thể đem giấy trắng mực đen kia xé thành mảnh nhỏ.

Đây là nói, Mạc Kan cầm tiền y cấp cho đi cưới mỹ nhân về, hưởng hết tề nhân chi phúc?!

Buồn cười!!

Thành Thái Minh đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt tờ giấy thành nếp.

“Thanh Viên.”

“Dạ.” Thị vệ đáp.

“Trong trang, có phải cũng nên sớm có nữ chủ nhân phải không?” Thành Thái Minh nheo mắt.

Thanh Viên chỉ cảm thấy phía sau rét run, “Lão phu nhân cũng đã từng đề cập qua…”

“Ngươi đi,” Ngón tay Thành Thái Minh nhẹ nhàng gõ lên cái bàn, “Hướng nhà Linh nhi cầu hôn, nói… Ta muốn cưới vợ, Mạc Lan cho bao nhiên sinh lễ, ta ra gấp mười lần.”

Đường đường trang chủ phu nhân so với tiểu thiếp, không ai không biết nên chọn đường nào mà đi đi?

“Muốn bao nhiêu, đến phòng thu lĩnh là được.” Thành Thái Minh ném lệnh bài đến bên chân Thanh Viên.

“Dạ.” Thanh Viên nhặt lệnh bài lên, làm lễ, liền đi ra ngoài.

Vốn dĩ người coi như giàu muốn thú nữ nhân về làm thiếp, hiện giờ lại có một nhà giàu tới cầu thân. Đây lại còn là chính thê, hơn mười rương lễ hỏi khiến cha mẹ Linh nhi hoa cả mắt, liền không để ý phản đối hôn sự, hoan hoan hỉ hỉ mà đem người cột lên kiệu hoa dâng tặng.

Linh nhi cầm lấy cái vòng trên tay trái, sợ sệt mà hành lễ với tân lang chưa từng gặp mặt. Thành Thái Minh gương mặt không đổi, ngoại trừ lão phu nhân ngày ngày đều cười híp mắt, những người khác đều thức thời lặng tiếng làm việc.

Cấp bậc lễ nghĩa phiền phức đã qua, người vào động phòng.

Thành Thái Minh nhìn quần áo rực đỏ của Linh nhi có chút buồn bực, nữ nhân đầu tiên phủ khăn phượng đỏ trước mặt y là người đã phản bội y, người thứ hai, là thê tử của Mạc Lan.

Đúng rồi, Mạc Lan trước khi thành thân đem hồng y cho mình mặc một lần, rồi hắn nói cái gì?

Phu thê giao bái?

Haha, thật khờ.

Tân thể tử còn đang kinh hồn táng đảm mà nắm chặt vòng, Thành Thái Minh nhíu mày, làm trang chủ phu nhân có thể đoạt mạng của nàng sao?

Một phen xốc khăn voan hồng, Thành Thái Minh từ trên cao nhìn xuống vị thê tử của mình.

Linh nhi cuối cùng thấy rõ người trước mắt, hoảng sợ, “Đại ca ca?!! Ngươi ngươi ngươi…”

Thành Thái Minh hừ một tiếng, xoay người trực tiếp cởi hài nằm chết dí trên giường.

Linh nhi cũng hiểu có lẽ mình nhận sai, đại ca ca đã sớm mất, hơn nữa người này khí thế kinh người hoàn toàn không giống với đại ca ca. Chính là trên đời có người có diện mạo y hệt nhau như thế, thật sự là kỳ dị.

“Ngươi nếu không muốn ngủ ở đây, thì đến phòng bên cạnh đi!” Thành Thái Minh hờ hững nói.

Linh nhi nghe xong như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy tìm cái ghế ngồi xuống. Trên bàn còn có rượu giao bôi, xem ra người này cũng không tính toán uống.

Mặc kệ y muốn cưới mình vì mục đích gì, nhưng nếu sau này cũng như vậy, có lẽ cũng đáng ăn mừng.

————

Chú thích: (1) Nga Hoàng Nữ Anh: là hai nhân vật nữ sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc, theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của đế Thuấn Diêu Trọng Hoa.

Khi đế Nghiêu nghe thiên hạ bàn tán ca tụng công đức của Diêu Trọng Hoa thì ông đã quyết định thử thách người này, trước tiên ông cấp cho Diêu Trọng Hoa kho lương thực rồi gả một lúc 2 cô con gái là Nga Hoàng và Nữ Anh cho ông ta. Kết quả vua Nghiêu không nhìn lầm người nên ông rất phấn khởi lập tức phong Diêu Trọng Hoa làm vua nước Hữu Ngu, rồi chẳng bao lâu đế Nghiêu thiện nhượng cho Diêu Trọng Hoa làm đế Thuấn thì Nga Hoàng chính thức trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Tương truyền khi Thuấn cai trị chỉ ngồi gảy khúc Nam Phong mà nhân dân an cư lạc nghiệp xã hội thanh bình, Nga Hoàng cai quản tốt tam cung lục viện và sử lý triều chính lúc chồng đi tuần thú nơi xa mà đất nước được thịnh trị.

Sau khi Thuấn thiện nhượng cho Hạ Vũ thì ông vẫn tiếp tục công việc đi tuần thú chỉ đạo dân cày cấy, trong những lúc này thì Nga Hoàng và Nữ Anh đều đi theo chồng giúp đỡ việc hậu cần. Lần đó Ngu Thuấn đến đất Thương Ngô bên bờ sông Tương thì ngã bệnh qua đời, 2 bà thương khóc chồng ngồi cạnh mộ bên bờ sông Tương khóc ròng rã suốt 7 ngày 7 đêm. Chỗ nước mắt của 2 bà rơi xuống mọc ra bụi trúc nên người đời gọi luôn đó là “Tương phi trúc”, sau khi khóc than thì Nga Hoàng cùng Nữ Anh đều trầm mình xuống sông để tuẫn tiết theo chồng.

Bình luận

Truyện đang đọc