THẤY MÙA XUÂN


Mưa tuyết xào xạc đập vào cửa sổ, đây là trận tuyết rơi vào cuối năm 2006.
Nguỵ Thanh Việt cuối cùng cũng nắm được cảm giác deja-vu này từ trong thư, như thể nhìn thấy mấy dòng chữ này, một khuôn mặt trầm lặng dè dặt xuất hiện sau lưng cậu, luôn có vẻ rất hối lỗi.
Ngay từ sáng sớm, các bác lao công đã dọn dẹp đường đi trong trường.

Trong bồn hoa, một đoá hồng ngoan cường vẫn đang nở rộ, trên đầu phủ một lớp tuyết trắng, bên dưới đỏ tươi rực rỡ, trông có cảm giác bạc mệnh đến lạ kì.

Khi Giang Độ và Vương Kinh Kinh đi đến gần bồn hoa, cô nán lại vài giây, chỉ vào đoá hoa nói: "Nhìn xem, có một bông vẫn chưa chịu thua."
Đây là sự kiên cường cuối cùng của bông hồng, dưới sương tuyết giá lạnh, nó sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Vương Kinh Kinh cũng bùi ngùi: "Lạnh như vậy mà vẫn nở nhỉ, làm sao tớ nhớ được hoa hồng nở vào mùa xuân hay mùa hạ được?"
Khi gió thổi, bọt tuyết trên cây cuộn vài vòng rồi rơi xuống, rất cộm mắt, nhưng rơi vỡ tan trên mặt rất lạnh rất sảng khoái.

Lớp tuyết đọng do chân học sinh để lại trên hành lang nhanh chóng tan ra, biến thành những vệt nước không đều, khu vệ sinh mỗi lớp đều có người đang lau sàn cho sạch.

Kéo kéo di di, nam sinh giống như đứa trẻ vậy, đuổi đánh nhau, cả hành lang ồn ào nhốn nháo.
Lễ hội nước ngoài dưới trời tuyết này, gì mà Christmas đêm Giáng sinh, không biết từ đâu mới thịnh hành kiểu tặng táo.

Lấy một quả táo đỏ to in lên mấy chữ "Giáng sinh vui vẻ", bọc trong giấy gói, thế mà bán tận 5 tệ, lừa đảo quá.

Thầy Hứa nhấn mạnh với mọi người rằng không nên ham tổ chức lễ hội nước ngoài, mà nên tổ chức lễ hội truyền thống, nhưng nói thì nói vậy, vẫn có người không nghe, vẫn lén tặng táo riêng.
Giang Độ không thích tham gia mấy lễ hội ồn ào này, Vương Kinh Kinh thì thích, thấy Giang Độ không cao hứng, không ngừng đập vào cánh tay Giang Độ: "Làm sao thế, trông mặt cậu như đang dự tiết Thanh minh vậy."
Kết quả là gặp được mấy bạn Trương Hiểu Tường ở cửa tiệm, đang cầm một chiếc băng đô màu đỏ đeo lên đầu, bông bông xù xù, rất là đáng yêu.


Các bạn nữ chào hỏi nhau, ở cửa tiệm chọn tới chọn lui, lấy bừa cái gì đó, ướm thử lên người đối phương rồi lại lăn ra cười.
"Cậu xem, thành tích Trương Hiểu Tường cao như thế, người ta cũng vẫn thích lễ Giáng sinh, cậu đừng làm giá nữa!" Vương Kinh Kinh cười hi hi hai cái, bỗng lấy mũ chụp lên đầu Giang Độ, da cô trắng, mũ đỏ càng làm nổi bật hơn, mặt như trong suốt long lanh, lông mày ra lông mày, miệng ra miệng.
Giang Độ nhìn mình trong gương, đang định nói gì đó, bỗng chặn mũ bay lên, sau lưng, một ánh mắt quen thuộc xuất hiện trong gương, đang nhìn cô.
Tóc tai phút chốc loạn cả lên, trong lúc Giang Độ vẫn còn ngơ người, Vương Kinh Kinh cũng phát hiện Nguỵ Thanh Việt, kinh ngạc một tiếng, vội ra chào hỏi:
"Hi, Nguỵ Thanh Việt, cậu cũng dạo tiệm kiểu này à!"
Vương Kinh Kinh không chút che giấu sự ngạc nhiên của mình, ánh mắt hưng phấn sáng lên, Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy trên tay cô cầm con búp bê ông già Noel, cười rồi nói muốn mua mấy thứ đồ.

Dì làm cơm ở nhà lần trước có đem cháu gái tới, ầm ĩ đòi cây thông Noel, cũng không biết đứa nhỏ nghe thấy cái này ở đâu nữa, chứ thật ra cũng không biết cây thông Noel là gì, Nguỵ Thanh Việt đồng ý với bé, sẽ mua một cây thông Noel vừa có thể treo đèn vừa có thể phát sáng.

Dì cũng rất ngại, vội vã từ chối, nói đứa nhỏ nói bừa vậy thôi, không cần bận tâm.
Lần đó dì bất đắc dĩ phải đưa bé đến, mẹ bé bệnh rồi nên không ai chăm.

Nguỵ Thanh Việt cảm thấy đứa nhỏ ồn quá, ồn đến đau đầu, nhưng không tiện nói, nên đành thuận miệng đồng ý, cậu cảm thấy mình nên giữ lời hứa, cho dù đó chỉ là đứa trẻ, người lớn thường cảm thấy không cần phải giữ lời hứa với trẻ con làm gì, giống như mẹ cậu vậy, đã từng hứa sẽ đón cậu ra nước ngoài mà hết năm này qua năm khác, không có sau đó.
Trẻ con không phải không biết gì đâu.
Rất nhanh sau đó Trương Hiểu Tường cũng phát hiện ra Nguỵ Thanh Việt, tự nhiên đi lại chỗ cậu nói chuyện, giúp cậu chọn quà Giáng sinh.
Các bạn nữ mỗi người chuẩn bị mua một thứ, giá cả không đắt, học sinh cũng có thể trả được.
Lúc Nguỵ Thanh Việt thanh toán, bỗng nhìn sang bọn họ nói: "Chúng ta trả một lượt đi."
Mọi người sững sờ ngay tức khắc: Hạng nhất hào phóng thế á?
Đều biết là nhà cậu có tiền, nhưng Nguỵ Thanh Việt cao lãnh lắm mà, bình thường cũng không nói chuyện với các bạn nữ.

Lần này, thế mà lại....!Các bạn nữ đưa mắt nhìn nhau, có cảm giác không thể tin được.

Bởi vì là Nguỵ Thanh Việt, mọi người mới bó tay chịu chết có chút bẽn lẽn, nếu đổi lại là bạn nam khác, chắc chắn đã nhân cơ hội nũng nịu dỗ dành rồi, nhưng ở trước mặt Nguỵ Thanh Việt, không thể làm vậy được, Trương Hiểu Tường thấy mọi người ngại, vén tóc che miệng đi lên dẫn đầu, vui vẻ đặt đồ của mình trước quầy tính tiền rồi nói: "Học bá, vậy giúp chúng tớ trả đi nha."
Chỉ có Giang Độ, vẫn đứng gần gương, lặng lẽ nhìn cảnh này, Vương Kinh Kinh kích động không ngừng, kéo cô lên trước: "Nhanh, Nguỵ Thanh Việt muốn trả tiền, bọn mình cũng qua đó."
Giang Độ bất động, Vương Kinh Kinh nóng vội vơ loạn như con kiến trong nồi lẩu, nhét vào tay cô: "Lấy cái mũ Giáng sinh này đi, cậu đội lên xinh."
"Tớ không cần." Giang Độ khẽ để trả lại.
"Này, hai người mau qua đây, không lát nữa rich kid chạy mất." Trương Hiểu Tường cười vẫy tay, bên cạnh, ánh mắt Nguỵ Thanh Việt cũng nhìn tới, ánh sáng chiếu xuống, lông mi của cậu khẽ rung.
Trương Hiểu Tường giục cô: "Giang Độ, cậu chọn một cái đi, mọi người đều chọn cả rồi."
Đúng vậy, mọi người đều chọn rồi, Nguỵ Thanh Việt đều trả tiền cho mỗi người, vậy nên cũng không có gì đặc biệt cả.

Không biết sự bướng bỉnh lúc này của cô từ đâu đến, cô không cần, cô không cần kiểu quà như này, hơn nữa cô cũng đâu có thích kiểu lễ như Giáng sinh đâu.
Giang Độ chỉ cười nhạt lắc đầu, sau đó đẩy lưng Vương Kinh Kinh, tự mình ra khỏi cửa hàng trước.

Lúc đi qua người Nguỵ Thanh Việt, cô nhận ra ánh mắt cậu cứ luôn nhìn xuống, giống như tuyết vậy, nhẹ nhàng im lặng, Giang Độ sắp khóc rồi, cô biết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất có chút qua lại với cậu trong quãng thời gian cấp ba - cậu ấy trả tiền cho món quà này, có thể cất giấu kĩ cả đời.
Nhưng đó không phải điều cô muốn, hoà vào với mọi người, mặt mũi mơ hồ, về sau cậu cũng sẽ không nhớ lễ Giáng sinh 2006 từng hào phóng tặng quà cho các bạn nữ nữa.
Giang Độ ôm lấy nỗi nuối tiếc vô cùng này, đi ra khỏi tiệm, gió lạnh hoành hành, lưu lại vẻ nghiêm nghị của tuyết.
Phía sau có tiếng đám đông trong cửa hàng, cả tiếng cười đùa vui vẻ, nhưng nó không hề thuộc về cô.
Buổi tối tự học càng loạn hơn, lớp trưởng chạy lên bục giảng gõ bàn mấy lần.

Dòng người hỗn loạn, không biết ai bóc cam, lớp học thoang thoảng mùi tươi mát, mọi người đang chia nhau cam, Lâm Hải Dương đi qua cho Giang Độ một quả, một quả to.

Vương Kinh Kinh hí hoáy với con búp bê cô chọn được, không quên hỏi Giang Độ: "Rốt cuộc cậu bị sao thế, hôm nay khó nói chuyện thế, cậu xem, lớp phó học tập cũng khuyên cậu rồi, cậu vẫn không nể mặt Nguỵ Thanh Việt, lúc về thể nào bọn họ cũng nói cậu này nọ, aiz, tớ đoán chắc họ nói cậu vậy rồi."
Có lẽ vậy nhỉ, có chút nuối tiếc nhưng cũng không biết có bao nhiêu xót xa.


Cô không nói gì, cười cười, chú tâm ăn cam, vị chua chua ngọt ngọt lan toả khắp vị giác, khiến trái tim cô hoảng hốt, cảm giác như đang nuốt phải lưỡi dao.
"Cậu ăn không? Tớ cho hai cậu thêm hai quả nữa." Lâm Hải Dương lại ném tới hai quả nữa, không cẩn thận trúng con búp bê, Vương Kinh Kinh tức giận ném lại cam về chỗ cũ.
Lâm Hải Dương nói: "Làm gì thế, cậu không ăn còn có Giang Độ ăn đó!"
Hai oan gia này, cứ như chọi gà vậy, không ngày nào không đánh nhau.

Giang Độ tay dính dính, phòng học toàn cảnh không muốn học, cô dứt khoát đi ra.
Gió có màu đen, không khí khô lạnh, cô giấu miệng mình trong khăn quàng cổ, lúc đi từ cửa lớp A1 qua, liếc mắt nhanh một cái, hình như cũng có chút loạn cào cào.
Cô đến toà tổng hợp, ở đó người ít, trong sân trường vẫn còn hai ba bóng người, đôi khi lại nghe thấy tiếng cười, rồi lại kết thúc ngắn ngủi, không biết ai đang trêu đùa nhau.

Càng là tiếng ồn ào náo động, càng cảm thấy trống vắng buồn tẻ, Giang Độ nhớ lại đêm giao thừa ở cửa sổ nhà dì họ nhìn thấy cảnh nhà nhà thắp đèn, trong phòng khách, cả nhà dì họ đang quây quần xem Xuân Vãn, cô về phòng sớm, nghe những tiếng cười không ngớt, trong tim như rơi xuống trận tuyết lạnh, rơi mãi không ngừng.

Dì đối với cô rất tốt, rất nhiệt tình, nhưng cô vẫn không có cảm giác thân thuộc, bản thân mình là khách, cô nghĩ vậy, chắc hẳn sẽ không ai thích có người lạ xuất hiện trong đêm giao thừa nhà mình, vì thế cô không ở lại phòng khách, nước cũng uống rất ít, tránh việc đi vệ sinh khiến họ cảm giác trong nhà có thừa một người đang đi lại.
Đợi đến khi bà ngoại nói cô có thể về rồi, cô liền chạy về nhà ngay lập tức.
Tuần sau là giao thừa, ông bà ngoại thường gọi giao thừa là tết Dương, tết Dương vừa qua, cách năm mới không còn xa nữa, lại phải lớn thêm một tuổi rồi.
Giang Độ đầu óc suy nghĩ linh tinh, đứng trước toà tổng hợp, phát hiện hoa cỏ ở vườn hoa hai bên đã bị đông cứng từ lâu rồi.
"Giang Độ." Có người gọi cô.
Dáng người cao của cậu thiếu niên dưới ánh đèn đường, có chút tối tăm, Giang Độ giật mình nhìn Nguỵ Thanh Việt, sao cậu ấy lại ở đây?
"Tôi thấy giống cậu, quả nhiên là cậu." Nguỵ Thanh Việt đi tới, cậu giống như con chuồn chuồn lướt qua, dừng chân ngắn ngủi.
Trên người cậu vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan, Giang Độ biết chắc rằng cậu lại trốn ở đâu đó hút thuốc rồi.
"Tớ đến rửa tay, vừa ăn cam." Giang Độ mất tự nhiên nói đến điều này, hai tay duỗi ra, lạnh cóng cả tay.
Nguỵ Thanh Việt lộ ra ý cười: "Chạy xa thế? Vừa nãy sao cậu không chọn một cái?"
Mất cảnh giác bị hỏi đến, Giang Độ rõ ràng là chưa có chuẩn bị, trong lúc vội vàng, nói: "Tớ không có cảm xúc gì với Giáng sinh, không có món quà mình thích, vẫn là không lãng phí tiền cậu thì hơn."
"Ra vậy à, tôi tưởng con gái các cậu đều thích mấy đồ chơi nhỏ." Cậu hồi tưởng một chút, cuối cùng nhớ ra điều gì, "Không phải trên hộp bút cậu cũng có dây chuyền sao?"
Đó là Tweety.

Giang Độ không biết nói như nào nữa, giải thích thì hình như phải nói rất nhiều.

Cô trầm mặc một hồi, có chút ấp úng nói: "Chỉ là tớ có thứ không thích mà thôi, nhưng cũng có thứ tớ thích."
Nguỵ Thanh Việt dường như cũng chẳng quan tâm đến điều này, cậu khẽ khịt mũi, thở ra một làn khói trắng, nói: "Làm phiền cậu giúp tôi gửi bức thư, tới cho...," Cậu dừng lại một chút, "Tới cho Vương Kinh Kinh, bạn cậu."
Rõ ràng là có gì đó, nổ tung trước mắt, như thể tất cả vì sao cũng nổ tung khắp trời, Giang Độ phút chốc mờ mắt.

Cô vừa ngẩng đầu, nhìn khoảng trời rộng lớn sau lưng Nguỵ Thanh Việt, thật ra, không hề có sao, là ảo giác của cô.
Giống như cô chưa từng nghĩ đến việc Nguỵ Thanh Việt sẽ hồi âm.
Giang Độ ngơ ngác nhìn nam sinh, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy một loại chua xót hoàn toàn mới, cậu ấy hồi âm rồi, viết cho Vương Kinh Kinh.
"Không tiện sao?" Giọng Nguỵ Thanh Việt vẫn rất tự nhiên.
Cô cứng ngắc không nói nổi một chữ.
"Nếu như cậu không tiện, tôi lại..."
"Tớ tiện!" Giang Độ vội cắt ngang lời cậu, cô cúi thấp đầu, kéo lại khăn quàng cổ, cố không để Nguỵ Thanh Việt nhìn thấy điểm bất thường của mình.
"Cảm ơn nhiều," Nguỵ Thanh Việt lại bắt đầu đùa với cô, "Nếu như vậy tôi càng nên nên mua quà tặng cậu rồi, dù sao cũng làm phiền cậu."
Sau này cô sẽ làm chân chạy vặt giữa hai người sao? Từ Lâm Hải Dương, đổi thành cô.
Giang Độ khoé mắt chua xót, cô thở không ra hơi, nhưng trong đầu cũng không có nhiều phản kháng, hay là không có bất kì suy nghĩ nào khác, cô cũng không biết tâm trạng mờ nhạt lúc này rốt cuộc là như nào.
"Không cần, cậu khách sáo quá rồi." Cô nói chậm.
Nguỵ Thanh Việt móc từ túi quần ra một thứ, bức thư nhàu nát, xé bừa một trang trong sổ ra viết thư, không có phong bì, lúc cậu đưa cho Giang Độ, nữ sinh lại ngước mắt nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, rất im lặng.
"Cậu với Vương Kinh Kinh là bạn tốt mà, phải không?" Nguỵ Thanh Việt vẫn còn lời muốn hỏi, Giang Độ gật đầu.
"Cuối thư tớ có để lại số QQ, bảo cô ấy add tớ." Nam sinh nhắn nhủ rất thành thật.
Cậu ấy thích Vương Kinh Kinh rồi? Trong đầu cô như có sao băng, nhanh chóng loé lên một suy nghĩ.

Cô siết chặt bức thư, giống như tạm thời cầm theo bảo vật của người khác, lặng lẽ về lớp học..


Bình luận

Truyện đang đọc