(Edit: Mr. Dee)
###
Hạ Diệu mơ hồ căm thấy, cậu ta như bị một tội phạm theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt cóc tống tiền.
Vậy nên, trong một buổi chiều nhàn rỗi, cậu ta ở đồn cảnh sát xem tất cả các hồ sơ về các án lớn trong vòng hai năm gần đây, tìm xem người tình nghi nào có hình dáng giống như Viên Tung không. Kết quả tìm kiếm cả một buổi chiều cũng không tìm kiếm được tài liệu nào dùng được, hoặc là các án lớn đều đã được phá, hoặc là các án nhỏ không đáng chú ý tới, ví dụ như ăn cắp xe đạp, căn bản đều không có liên quan gì tới người đàn ông khí thế bức người kia.
Trải qua hoang mang mấy ngày, Hạ Diệu cũng phá lệ mời mười mấy vệ sĩ. Ở trong một chiếc xe thương vụ dài ngồi vậy quanh một vòng, hộ tống cậu ta trên đường từ đơn vị về nhà. Chiếc xe quẹo vào một các quãng trường vắng vẻ, Hạ Diệu không kiềm chế được mà nhìn ra ngoài kính chắn gió, bắt gặp một tia nhìn âm u tối tăm quen thuộc.
"Dừng xe". Hạ Diệu nói với tài xế.
Rất nhanh, bên cạnh chiếc xe kia cũng dừng, kính chắc gió được hạ xuống, Viên Tung nhìn sang, ánh mắt sáng như đuốc.
Nhìn! Vẫn còn nhìn hả? Nhìn cái bà ngoại nhà anh! Hạ Diệu điên cuồng chửi rủa trong lòng, nét mặt không thay đổi, tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ, "Bắt người kia cho tôi".
Mười mấy vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh bước xuống xe, đi tới xe phía đối diện.
"Xuống mau!" Vệ sĩ trưởng hung dữ quát một tiếng.
Không ngờ, trên chiếc xe kia không chỉ có một mình Viên Tung, còn có hai gã nhân viên của công ty anh ta, theo hộ tống phía sau Viên Tung. Nghe phía bên ngoài có tiếng quát, hai gã bước xuống xe, hết thảy râu đen tóc ngắn, toát ra khí lực đàn ông.
"Chúng ta bảo hắn ta xuống, không có bảo cái người!" Tên vệ sĩ bên này nói.
Bên kia gã nhân viên nói: "Muốn mời người đó, còn phải xem bản lĩnh các người."
Lời này vừa nói ra tên vệ sĩ trưởng nhanh chống ra tay với gã nhân viên đối diện. Kết quả, vừa mới đối mặt, một chưa kịp ra một đòn. Đã bị cú "Xoay người xoáy chân" đá cho lảo đão ngã gục xuống đất. Tên trợ thủ bên cạnh giận dữ, vừa giơ chân tính báo thù. Liền bị đối phương cầm chân quật ngã xuống đường, kỹ thuật xuất thuần nhập quỷ, tên vệ sĩ chưa kịp thấy đối phương dùng động tác gì, đã bị quẳng lên, mặt cắm xuống đường nhựa phố đi bộ. Qua mấy chiêu, mười mấy tên vệ sĩ bên này đều hoảng sợ.
Trong xe Hạ Diệu quan sát tỉ mỉ, vệ sĩ là cậu ta tự thuê, đối với thực lực của bọn họ cậu ta nắm rất rõ, tuy rằng không phải là hạng nhất nhưng cũng không gọi là tầm thường. Mắt thấy bên này mười mấy người lại bị hai tên kia trấn áp, trong lòng nuốt không trôi cục tức này. Vì vậy từ trên xe bước xuống, hướng đám vệ sĩ đăng hợp sức giao đấu tức giận quát một tiếng.
"Tránh sang một bên!"
Một vệ sĩ vội vã hỏi,"Hạ thiếu gia, cậu..."
Hạ Diệu đi tới gã nhân viên trước mặt, đầu tiên là xoay người đá một cái thật đẹp lên bên trái đối phương, sau đó biến đổi trọng tâm trong chớp mắt xoay người tiếp cận gã nhân viên đem người này hất tung xuống đất.
Bọn bảo vệ ngưỡng mộ mà nhìn Hạ Diệu, thực lực cậu tốt như vậy còn mời bọn tôi làm gì.
Viên Tung ở trong xe ung dung thản nhiên quan sát cuộc chiến, không nghĩ tới, tên da mỏng này thực sự có tài.
Gã nhân viên còn lại dũng cảm nhảy vọt lên tung một cú chân quật cao, cố gắng tập kích Hạ Diệu. Chỉ thấy tay trái Hạ Diệu giơ lên chặn cú đá của gã nhân viên kia, đồng thời chân trái quét lên, nhẹ nhàng đá lên chân đối phương. Liền nghe thấy "ầm" một tiếng, gã kia đầu đầu đâm xuống đất.Hạ Diệu phủi phủi tay, đang định xoay người đi mời người trên xe kia xuống, bả vai đã bị một bàn tay to lớn dẻo dai khóa lấy.
Rốt cuộc anh cũng chịu xuống... Thân hình sắc bén của Hạ Diệu bất chợt xoay chuyển.
Cảnh tượng sau đó, khiến mỗi kẻ có mặt tại đây đều phải nghẹn họng trân trối.
Hạ Diệu đừng nói là đánh, căn bản còn không tới gần Viên Tung, đã bị Viên Tung quay tới quay lui như bao cát, thậm chí ngay cả làm một tên bồi luyện (1) cũng không xứng, miễn cưỡng chỉ có thể tính là một -- bao cát.
(1) Tên bồi luyện: người giúp luyện tập võ (training partner).
Hạ Diệu muốn lợi dụng cơ thể để tập kích Viên Tung, kết quả Viên Tung còn linh hoạt hơn, sức lực lại gấp mấy lần Hạ Diệu. Toàn bộ cục diện, hệt như người lớn đánh với trẻ con, Hạ Diệu bị đánh đến bay tới bay lui, đám vệ sĩ đứng xem một bên đều sợ Hạ Diệu bị đánh nhừ tử. Cuối cùng, Viên Tung thấy Hạ Diệu không còn ý định đánh trả mới thu tay lại.
Hạ Diệu cũng không phải chịu thương tích gì quá lớn, chỉ là bị xoay mấy vòng, có chút choáng mà thôi.
Sau một hồi trì hoãn, Hạ Diệu lạnh lùng nhìn Viên Tung, "Hôm nay chúng ta nói cho rõ đi, anh là tìm tôi để báo thù hay cướp tài sản, cho anh thoả mãn!"
Viên Tung giọng điệu vô cùng bình thản nói: "Em gái tôi thích cậu."
"Gì?" Hạ Diệu không hiểu.
"Viên Như."
Hạ Diệu không lên tiếng, ánh mắt nặng nề nhìn xuống mặt đất.
Cả một tuần lễ này! các loại thấp thỏm lo âu, lo lắng sợ hãi, điều tra tìm tòi nghiên cứu, suy luận phỏng đoán...
Sau hơn một phút đồng hồ, Hạ Diệu thình lình ngẩng đầu lên, gom toàn bộ sức lực hướng Viên Tung quát một tiếng.
"Hai anh em các người bị điên rồi hả?"
"Nhắn em gái anh, đừng có mà nhây!"