THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG

Vương Sương tiếp tục nói với Viên Tung.

“Đây là một kiểu chương trình hồ sơ thương nghiệp, mặc dù không phải chương trình minh tinh, nhưng cũng nhận được sự quan tâm rất lớn từ phía khán giả. Đặc biệt là danh tiếng trong giới thương nghiệp thì rất tốt, rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng từng lên sóng ở chương trình này, có thể xem là một bằng chứng về địa vị thương nghiệp quyền uy. Đây là một phần giới thiệu về chuyên mục của bọn họ, anh có thể xem thử.”

Vương Sương đưa cho Viên Tung một phần tài liệu.

Hạ Diệu đột nhiên ở bên cạnh lên tiếng, “Cũng cho tôi xem thử đi.”

Có người hưởng ứng đương nhiên Vương Sương rất cao hứng, tài liệu chuẩn bị rất đầy đủ, liền cười đưa cho Hạ Diệu một bản.

Hạ Diệu cầm lên xem thử, trong lòng cười khinh bỉ, chẳng phải chỉ là một kênh tài chính kinh tế ở cổng thông tin trên mạng không quá quen thuộc sao? Chỉ làm như này thì có gì mà đặc biệt. Bản công ty từng lên cả kiểu chương trình talkshow trên đài phát thanh nổi tiếng rồi, còn cần đi làm tuyên truyền ở cái nơi vớ vẩn mà cô giới thiệu ư? Tiếp cận làm quen mà cũng không chọn một cái cho ra hồn nữa!

Viên Tung thì rất hưởng ứng, “Chương trình hồ sơ này tôi từng xem rồi, do bạn bè giới thiệu, cũng không tồi.”

Nghe vậy, Vương Sương cười đến sắp thành sáu đóa hoa, mấy đóa này tỏa hương thơm khắp tứ phía, bất cứ lúc nào cũng có thể lượn tới gần Viên Tung, mái tóc xoăn xinh đẹp hữu ý vô ý mà quệt lên cằm Viên Tung.

“Anh xem, đây đều là một số chương trình talkshow được ghi lại, người này, doanh nghiệp nhà đất nổi tiếng này, còn cả cái này nữa…”

Khuôn mặt Hạ Diệu như bị phủ chụp một tấm lưới màu xám tro, trong lòng sâu kín nhẩm một câu: Ánh mắt của tay súng bắn tỉa ấy à, đm còn dùng để chỉ anh được sao?

Vương hoa hoa vẫn tiến sát lại gần Viên Tung, càng lúc càng gần.

Bên cạnh là một con ong mật đốt người đang vo ve trồi lên, “Tôi bảo, rating của chương trình này quá thấp. Với lại tôi từng xem rồi, chủ trương của chuyên mục hồ sơ này không phải là để tuyên truyền đi? Nó chủ yếu là cái nhìn của các doanh nghiệp đối với một số vấn đề kinh tế hiện nay, đối với việc tuyên truyền cho doanh nghiệp thì mức độ quá nhỏ.”

Vương Sương vẫn rất lạc quan, “Rating trên mạng tăng chậm, cần phải có lực kéo của những danh nhân có sức ảnh hưởng, thực hiện một kiểu cộng doanh. Về phần nội dung talkshow của bọn họ mà anh nhắc đến thì đều là một số đề tài ngoài lề thôi, tôi cảm thấy đó cũng là một cách tuyên truyền cho văn hóa của doanh nghiệp. Vả lại, dù sao thì có tuyên truyền so với không tuyên truyền vẫn tốt hơn chứ?”

Hạ Diệu nói, “Như vậy sẽ làm lãng phí thời gian không cần thiết…”

“Nhưng…”

Vương Sương còn chưa kịp nói, Viên Tung ở bên cạnh đã lên tiếng, “Tôi phải xem lại một số kế hoạch gần đây trước đã, nếu không có những hoạt động tuyên truyền khác, tôi có thể cân nhắc một chút.”

Tay Hạ Diệu quơ loạn con chuột trên màn hình một hồi, trong lòng thầm nói: Nên đi về rồi chứ bà chị?

Nào ngờ những việc Vương Sương nói nãy giờ mới chỉ là bước đệm, bây giờ mới chuẩn bị tiến vào nội dung chính. “Ban nãy Viên Như gọi điện cho em, còn ra sức cảm tạ em, nói cái gì mà nếu không nhờ có em mặt dày mày dạn đến đây làm phiền anh, chắc bây giờ cậu ấy vẫn ở trong nhà đếm gạo dài dài…”

Hạ Diệu quay đầu sang hỏi Viên Tung: “Công ty chúng ta muốn chiêu thêm một nhóm học viên mới phải không?”

Lời của Vương Sương bị đánh gãy giữa chừng, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn mỉm cười nghe Viên Tung và Hạ Diệu nói chính sự.

Chờ Viên Tung và Hạ Diệu nói xong, Vương Sương lại tiếp tục: “Em bảo với cậu ấy là, việc này nào có phải công lao của tớ đâu? Rõ ràng là anh cậu thương cậu, không nỡ…”

“Nghe nói đặc vệ của Hắc Báo có một kiểu giày đặc chế, bên ngoài bọc sắt tây, khi giao đấu quyết liệt có thể đá ngã hơn mười người một lúc.” Hạ Diệu lại dẫn dắt chủ đề đi xa.

“Nghe nói, còn có bộ tay không đoạt đao, tôi đang định sắm thử…”

Hạ Diệu vẻ ngoài trông như trò chuyện với Viên Tung rất nhiệt tình, kỳ thực vẫn thầm liếc về phía Vương Sương.

Tôi bảo này chị hai, cô có thể tinh ý một chút được không?

Hôm nay Hạ Diệu thật đúng là đụng phải một người không tinh ý, bên này cậu vừa khép miệng, Vương Sương bên kia lại đoạt lời tiếp ngay.

“Chắc chắn anh không thể tưởng tượng được hôm nay Viên Như đi đâu đâu! Cậu ấy đi chợ cơ đấy, nói muốn tự tay làm một bữa cơm chuộc lỗi với anh!” Nói xong liền túm lấy cánh tay Viên Tung, “Em nghe nói anh nấu ăn rất ngon, anh…”

Hạ Diệu gọn gàng ôm cánh tay Viên Tung về, sau đó nhét tài liệu tuyên truyền vào bàn tay đang duỗi tới của Vương Sương, cười nói lời kết thúc.

“Cảm ơn.”

Vẻ mặt Vương Sương trệ cả ra.

Hạ Diệu trực tiếp đứng lên, chìa tay ra với Vương Sương, lại một lần nữa thay Viên Tung biểu đạt niềm cảm kích.

“Cảm ơn.”

Vương Sương không thể không đứng dậy bắt tay Hạ Diệu, sau đó có muốn ngồi xuống nữa cũng chẳng còn mặt mũi nào. Xấu hổ đứng một lát, chỉ có thể không tình nguyện mà nói với Viên Tung: “Vậy em về trước đây, anh nhớ cân nhắc một chút chương trình mà em nói nhé.”

Viên Tung lịch sự đứng dậy tiễn Vương Sương vài bước.

Tới cửa, Vương Sương còn quay đầu lại khen Viên Tung một câu, “Cái áo khoác này của anh thật là đẹp, mặc lên trông đặc biệt có khí chất.”

Đệt, cái đó là do ông đây mua đó! Hạ Diệu thầm rống giận một tiếng trong lòng.

Kết quả, buổi tối lúc Viên Tung đi tắm, Hạ Diệu liền quấn quấn lại chiếc áo khoác mà hắn cởi ra để ở bên ngoài, giấu vào trong túi của mình. Mệ, khỏi phải mặc áo ông đây mua cho anh để đi dẫn dụ người ta đi!

* * *

Vương Sương vừa đem chuyện tuyên truyền cho công ty của Viên Tung ra nói với người bạn làm truyền thông, người kia liền nóng nảy.

“Cô tưởng chương trình này muốn để ai lên là lên được đấy à? Cô tưởng muốn sắp xếp thế nào thì cứ sắp xếp thế ấy hả? Cho dù cô xuất phát từ lòng tốt, thì cũng phải nói trước với tôi một tiếng đã chứ?”

Vương Sương lí nhí nói: “Tại tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nên đáp ứng…”

“Đừng không biết tự lượng sức mà nhận bừa thế chứ.”

Vương Sương đáng thương cầu khẩn, “Dù sao tôi cũng lỡ nói mất rồi, anh thử cân nhắc một chút đi. Bản thân doanh nghiệp kia rất có danh tiếng, cũng xem như là khuếch đại tầm ảnh hưởng cho chương trình của các anh.”

“Càng có danh tiếng thì lại càng khó làm đấy biết không? Phải xây dựng chương trình thế nào? Cô cho rằng cứ tùy tiện hỏi mấy câu là được rồi sao? Trong đó còn đề cập tới bao nhiêu vấn đề mẫn cảm và trình tự phức tạp cô có hiểu không? Phóng viên chỗ bọn tôi ngày nào cũng phải thay phiên nhau đi nằm vùng, vất vả lắm mới tìm được nhân vật phù hợp, lại chỉ vì một câu nói của cô mà phải đẩy về sau sao?”

“Tôi sợ càng để lâu thì bên kia lại càng thoái chí… Vậy nhanh nhất là tới khi nào thì có thể sắp xếp?”

Người bạn nói bằng ngữ khí cứng ngắc: “Năm sau.”

“Năm sau?” Vương Sương lắc đầu, “Quá muộn đi?”

“Bây giờ đã là cuối tháng 12 rồi, chương trình của năm trước đã sớm được sắp xếp đầy đủ, tôi nói với cô năm sau là khách khí rồi đấy.”

Vương Sương chộp lấy cánh tay người bạn rền rĩ.

“Có làm nũng cũng vô dụng thôi, cô không thể vì chuyện yêu đương mà làm chậm trễ chính sự của tôi chứ! Vả lại, người đàn ông kia tốt tới mức nào? Khiến cô phải thất điên bát đảo đến thế?”

Người bạn đã nói khó nghe như vậy, Vương Sương vẫn một lòng một dạ muốn kiên trì.

“Nếu không thì cứ phái hai người qua bên kia nói chuyện trước đi, coi như là để người ta vững tâm một chút có được không? Không thì tôi thực sự mất mặt lắm, cầu xin anh mà, tùy tiện tìm hai người là được rồi…”

Người bạn chịu không nổi Vương Sương cứ mè nheo mãi, chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Tuần sau, tôi kiếm hai phóng viên qua xem thử vậy.”

Hôm sau, Hạ Diệu ngồi ngửa người trên ghế trong phòng làm việc, hai chân bắt tréo gác lên bàn làm việc, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, ngồi đờ đẫn suốt hơn mười phút.

Tiểu Huy thấy Hạ Diệu vẻ mặt thảnh thơi, cười hỏi: “Nhà sư đây là?”

Hạ Diệu sâu kín phun ra bốn chữ.

“Tu thân dưỡng tính.”

Tiểu Huy phì cười, “Siêu thoát như ngài đây còn cần tu thân dưỡng tính?”

“Tôi rất siêu thoát sao?” Hạ Diệu liếc xéo Tiểu Huy, “Cậu thấy vẻ mặt của tôi hiện giờ, rất lãnh đạm sao?”

Tiểu Huy không chút nghĩ ngợi đáp: “Lãnh đạm! Chẳng phải cậu vẫn luôn lãnh đạm như vậy sao?”

Đúng, tôi rất lãnh đạm, tôi vẫn luôn lãnh đạm như vậy… Hạ Diệu tự kỷ ám thị.

Thu lại hai chân đang gác trên bàn, ánh mắt dịch chuyển tới màn hình máy tính, tùy tiện quơ quơ con chuột mấy cái, bất tri bất giác lại ngây ngẩn cả người. Mười phút nữa lại trôi vèo qua, cảm giác có người lắc lắc tay mình, Hạ Diệu mới phục hồi tinh thần…

“Chỉ là một cửa sổ xác nhận thoát hay không thoát thôi mà, có khó suy xét đến vậy sao?”

Tiểu Huy nói, rồi duỗi tay ra giúp Hạ Diệu nhấn chuột, “Xác nhận”.

Hạ Diệu đột nhiên đứng bật dậy, xách túi trên bàn, đi nhanh ra ngoài.

“Ê, cậu đi đâu đấy?” Tiểu Huy vội vàng hỏi.

Hạ Diệu nói: “Có điện thoại báo tôi nhiệm vụ khẩn cấp.”

Hạ Diệu mới rồi còn tự xưng là lãnh đạm, lúc này đã hùng hổ bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.

Nửa tiếng sau, xe Hạ Diệu đã dừng trước cửa một trụ sở báo đài lớn.

Vì trước đó đã gọi điện thông báo, nên có người đặc biệt xuống đón Hạ Diệu đi lên.

Cửa thang máy vừa mở ra, một người đàn ông trạc ba mươi tuổi liền cho Hạ Diệu một cái ôm bự xự, vỗ vỗ lưng cậu hỏi, “Cậu Hạ à, đã lâu không gặp, hôm nay sao lại có thời gian rảnh mà tới đây thế này?”

Nói xong liền quay sang gọi một người tạp vụ: “Nhanh rót một chén nước lại đây.”

“Không cần rót nước đâu.” Hạ Diệu nói, “Tôi chỉ nói vài câu rồi đi thôi.”

Người đàn ông thân thiện nắm tay Hạ Diệu hỏi: “Chuyện gì?”

“Muốn làm tuyên truyền cho công ty của một người bạn.”

“Công ty gì?”

“Công ty vệ sĩ.”

Tia khó xử trong mắt người đàn ông thoáng vụt qua, “Công ty vệ sĩ cũng hay đấy! Chúng tôi chưa làm kiểu chương trình chuyên đề giáo dục an toàn này bao giờ, có thể thử một cái xem sao. Về mặt thời gian, cậu có đề nghị gì không?”

“Nghỉ đông đi, thời kỳ nghỉ đông có rating cao, kết quả tuyên truyền sẽ tốt hơn.” Hạ Diệu nói.

Người đàn ông suy tính trong chốc lát, rồi bật ngón tay cái tách.

“Không thành vấn đề, thời gian đủ dùng, ngày mai tôi sẽ dẫn người sang xem thử.”

Hạ Diệu khách khí nói: “Làm phiền anh rồi.”

“Xem cậu nói gì kìa, chúng ta là ai với ai chứ?”

“Vậy quyết định thế nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc