THẾ GIỚI ANH ẤY SỐNG



Bà ơi!
Hiểu An thốt lên rồi giật mình tỉnh dậy, cô nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.

An hoang mang, cô lặp tức leo xuống giường, mở cửa chạy ra bên ngoài.
An vừa chạy ra thì bỗng dừng lại, cô nhìn thấy Trần Hạo.

Ở đại sảnh Trần Hạo ngồi trên một chiếc ghế sô pha, trên tay Trần Hạo cầm một khẩu súng, anh ta dùng khăn cẩn thận lau chùi, ánh mắt rất ngắm nghía.
Hiểu An nhẹ chau mày, cô cứ tưởng cô đã nằm mơ về đám cháy, nhưng không, nhìn thấy Trần Hạo thì cô biết đó không phải là ác mộng, nhà cô thật sự đã bị cháy và Trần Hạo đã cứu cô.
Hiểu An nhìn Trần Hạo, cô hơi do dự, định nói gì đó nhưng lại nghĩ không nên, An lẳng lặng bước đi, bước đi một cách rất nhẹ không gây tiếng động.

Nhưng Trần Hạo là sát thủ, An không đơn giản có thể qua mắt được anh ta.
Đứng lại đó!
Trần Hạo thốt lên, anh ta còn chưa nâng lên đôi con ngươi thì đã phát hiện ra Hiểu An.
An đứng lại, cô thở ra, đã nhẹ lắm rồi mà vẫn khiến anh ấy phát hiện.

An ngẩng đầu quay sang Trần Hạo, lúc này đôi mắt của cô bất nhiên nhướng cao, Trần Hạo bỗng chỉa súng thẳng về phía cô ngón tay bóp cò pằng một phát...
An đến đơ cả người, đôi mắt vẫn mở tròn.

Trần Hạo cong khóe miệng rồi thổi khẩu súng một cái, Hiểu An bị dọa đến run người, cô hít thở rất sâu, từ từ khi đã bình tĩnh hơn An mới quay đầu ra đằng sau nhìn.

Tấm bia đạn bị Trần Hạo bắn một phát ngay hồng tâm, cực kỳ chuẩn.
Sao hả? Cảm giác của việc xém chết như thế nào?
Trần Hạo tựa lưng ra ghế, chân vắt chéo, hai cánh tay thông thả vươn dài đặt trên thành ghế.

Hiểu An nuốt xuống nước bọt, gương mặt sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn rất cứng rắng.
Anh bắn là để muốn biết cảm giác của An như thế nào sao?
Trần Hạo nhướng mày gật đầu.
An nhìn biểu hiện ấy của Trần Hạo thì rất bất mãn, cô nói:
Rất sợ! An trả lời như vậy chắc là rất vừa ý anh.
Trần Hạo đứng dậy, anh đi đến An, đôi mắt lãnh huyết nhìn thẳng vào ánh mắt không chịu khuất phục của Quách Hiểu An.
Biết sợ thì tại sao lao vào đám cháy? Là cô bị cận thị, hay đầu óc cô vốn rất đần?
An hạ xuống ánh mắt, cô nói: An chỉ muốn di ảnh của bà, đó là thứ duy nhất để An có thể nhớ về bà.
Trần Hạo nghe xong thì liền mắng: Ngu xuẩn.
An nâng mắt lên, Trần Hạo đứng thẳng người, anh ta nói:
Vì một di ảnh mà đến mạng cũng không cần, bà cô chắc là rất hãnh diện vì có một đứa cháu ngu hết phần thiên hạ.
An tức giận khi anh ấy sỉ nhục cô và bà: Anh nói gì An cũng được, nhưng đừng lôi bà của An vào.
An bức xúc nhìn Trần Hạo, sau đó cô bỏ đi nhưng Trần Hạo bỗng kéo lại cánh tay An.
An quay lưng, cô nói: Hạo ca ca tại sao anh lại muốn làm khó An?
Nói cô ngu thì đâu có sai, tôi đã cứu cô, đưa cô về đây, vậy mà bây giờ cô nói tôi làm khó cô?
An biết, An cám ơn anh, nhưng An phải về nhà, anh hãy thả tay An ra đi.
Trần Hạo nhấn giọng: Biết?
Cô biết tôi cứu cô thì tại sao khi nãy lại lén bỏ trốn, là cô sợ tôi à?
An không thích sát thủ, cũng không muốn dính líu gì đến sát thủ.

An trả lời, giọng nói hạ xuống.
Trần Hạo khóe miệng kéo cong, anh nói: Đúng rồi, người như cô thì làm sao mà thích sát thủ, xem phim nhiều thấy sát thủ rất đáng sợ có phải không? Nhưng nghe này cô nàng ngây thơ, phim chỉ là dựng, thực tế còn khốc liệt hơn rất nhiều.
An giật tay, cô nói: An biết rồi, chào anh.

Đứng lại, nhà tôi không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Hiểu An đứng lại nhưng chỉ vài giây thì cô bỏ chạy, Trần Hao cười gian, con nhỏ này sợ đến mức phải chạy rồi.

Hiểu An chạy ra bên ngoài, nhưng cô đi lòng vòng mãi mà không ra được cửa, có rất nhiều cây cối trồng trong sân vườn, chỉ là An không biết ngôi nhà thật sự của Trần Hạo được thiết kế như một mê cung, một cô gái bình thường như An không thể nào ra được.
Cuối cùng An không đi được đành phải quay vào trong.

Trần Hạo đang xem TV, chiếc TV này có cảm biến hình ảnh, Trần Hạo chỉ cần ngồi từ xa chuyển kênh bằng một cái vơ bàn tay.
Hiểu An đứng yên một góc nhìn Trần Hạo, Trần Hạo biết nên nhếch mép cười An:
Sao không đi nữa?
Anh thừa biết còn hỏi An làm gì?
Trần Hạo liếc mắt sang An: Đi nấu ăn đi, ở nhà tôi thì phải làm việc, không cho cô ở không công.
Trần Hạo đứng dậy, tay đúc vào túi quần, anh đi ra cửa nhưng đứng lại nói thêm một câu: Làm cho lẹ, khi nào tôi về là cơm phải chín đấy.
Anh đi đâu vậy? An hỏi.
Trần Hạo nói: Đi một nơi sẽ chẳng dẫn cô theo.


Nói xong thì Trần Hạo bỏ đi, An thở ra: Có bảo anh dẫn theo hồi nào đâu.
--------
Hiểu An đi xuống bếp, cô quan sát không gian dưới này bất giác thở dài, nấu ăn? Tại sao mọi người cứ muốn cô nấu ăn vậy nhỉ? Gian bếp này cũng giống như nhà của Lục Nghị, may là An có nhìn thấy Lục Nghị sử dụng những thiết bị hiện đại, cho nên An không phải bối rối nữa, chỉ là từ khi nào cô lại trở thành người sai vặt của Trần Hạo?
An mở tủ lạnh, lấy ra một số thực phẩm sau đó thì bắt đầu nấu.
Tại căn cứ của RED.
Trần Hạo bước đi, hai bên các thuộc hạ cúi chào, đi sau Trần Hạo là Lục Nghị.



Vào trong một gian phòng kín đáo, Giã Kim Đại đã ngồi đợi sẵn, Tam Nương đứng bên cạnh, trên cánh tay cô còn có Đại Ưng.
Đôi môi ma mị màu son đen của Tam Nương kéo nhẹ, ánh mắt tỏ ý hướng về Trần Hạo.

Trần Hạo ngược lại thì chẳng biểu hiện gì, anh ta chỉ chớp đôi mắt lãnh huyết rồi cúi chào trước Giã Kim Đại.
Lục Nghị bước vô sau, anh cũng cúi chào chủ nhân và đứng sang bên cạnh phía của Trần Hạo, đối diện với Tam Nương.
Giã Kim Đại ngồi dựa lưng vào chiếc ghế, trang phục vét màu đỏ, ông ta trống khủy tay trên bàng, hai tay đan vào nhau.
Hôm nay ta gọi ba người đến đây là có hai việc rất quan trọng.
Thứ nhất: Tổ chức của chúng ta hoạt động lớn nhất là ở phương diện vũ khí và thuốc phiện, nhưng hiện nay một thế lực khác đang đứng lên tranh giành địa bàn, phá hoại các mối làm ăn của RED, điều này khiến ta không thể ngồi yên.
Tam Nương lên tiếng: Là Kình Thương phải không ạ?
Giã Kim Đại gật đầu: Ừm, Kình Thương cũng thuộc tổ chức của Mafia, nhưng hắn lại muốn đối đầu chứ không muốn hợp tác với RED.
Tam Nương tiếp tục nói: Vậy chủ nhân có muốn thuộc hạ hạ sát hắn không?
Giã Kim nói: Hắn là kẻ đứng đầu, dung mạo chưa một lần lộ diện, giết được một tên chưa chắc đó là Kình Thương thật.
Vậy phải làm như thế nào thưa chủ nhân? Tam Nương hỏi.
Giã Kim Đại nâng đôi mắt bí hiểm hướng về phía Trần Hạo:
Dùng tấm bản đồ nhử hắn, khi đã tìm được, giết không tha.
Trần Hạo không cần gọi tên cũng biết chủ nhân muốn giao nhiệm vụ cho mình, anh ta lặp tức đáp:
Rõ thưa chủ nhân.
Tam Nương liếc nhẹ Trần Hạo, Trần ca lúc nào cũng được giao cho mấy cái phi vụ điều tra rồi ám sát, việc đó chủ nhân chỉ cần giao cho Tam Nương là được rồi đâu cần phải gọi đến thân sát thủ số 1, chẳng lẽ bản lĩnh của Tam Nương Âu Nhược Đình lại không thể hạ sát một Kình Thương.
Việc thứ hai: Đó là tung tích của tấm bản đồ thứ 2.
Tam Nương nghe nhắc đến bản đồ liền hỏi: Đang ở đâu ạ?
Ở trong tay của cảnh sát.

Giã Kim Đại trả lời.
Tam Nương hơi ngạc nhiên, Giã Kim Đại quan sát ba người rồi bỗng gọi: Lục Nghị!
Lục Nghị hướng sang phía của Giã Kim đáp: Có thuộc hạ.

Cậu hãy đảm nhận việc tìm ra người cảnh sát đang nắm giữ tấm bản đồ.
Lục Nghị hơi đánh động ánh mắt, nhưng sau đó cũng gật đầu: Đã rõ.
Tam Nương bỗng nói: Chủ nhân Lục Nghị dính líu nhiều đến cảnh sát, thuộc hạ e rằng sẽ không thuận tiện để điều tra.
Giã Kim Đại cười điềm tĩnh: Đúng, đó là điểm yếu nhưng cũng sẽ là điểm mạnh.
Thuộc hạ vẫn chưa hiểu.
Tam Nương hãy đợi kết quả đi, rồi cô sẽ hiểu thôi.
Vâng.

Tam Nương đáp.
Sau khi đã nhận xong nhiệm vụ, Lục Nghị và Trần Hạo ra về, duy chỉ có Tam Nương là ở lại, từ nãy đến giờ chủ nhân chỉ giao nhiệm vụ cho hai sát thủ mà quên mất Tam Nương, điều này khiến cô khá buồn, kỹ năng của Tam Nương còn cao hơn Lục Nghị vậy mà lần này Tam Nương lại không hề được nhắc đến.
Nhược Đình! Giã Kim Đại gọi Tam Nương, thần thái đôi mắt trở nên sắc lạnh không giống như sự điềm tĩnh lúc nói chuyện với Trần Hạo và Lục Nghị.
Tam Nương bước lên liền đáp: Có thuộc hạ.
Giã Kim Đại chớp mắt một cái, giọng nói hiểm độc thốt lên:
Nữ nhân bên Trần Hạo, giết.
Tam Nương giật nhẹ hàng lông mày, nữ nhân?
Đã rõ chưa? Giã Kim Đại nhấn giọng.
Tam Nương tức khắc trả lời: Thuộc hạ rõ.
Lui đi.

Giã Kim nói.
Tam Nương cùng Đại Ưng đi ra khỏi gian phòng, Tam Nương quay đầu nhìn vào trong, nữ nhân ư? Trần ca có nữ nhân bên cạnh sao?
Cho dù là sát thủ thân cận, nhưng tai mắt của Giã Kim Đại rất khó lường, ông ta không hoàn toàn tinh tưởng bất cứ ai, vì vậy nhất cử nhất động của các thuộc hạ đều khó lọt qua mắt của ông trùm mafia Giã Kim Đại.

Ngay cả Tam Nương còn không thể biết Trần Hạo gần nữ nhân, vậy mà Giã Kim Đại có thể biết được, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, Tam Nương buộc phải hạ sát bất kỳ nữ nhân nào đến gần Trần Hạo.
.


Bình luận

Truyện đang đọc