THẾ GIỚI NÀY - TA LÀ CHỦ


Lý Đằng Phong tham lam nhìn đống linh thạch, mắt anh ta sáng lên như hai hạt châu, đúng bản chất của một tên nhà giàu tham tiền.
Dường như sợ số linh thạch đó chạy mất, Lý Đằng Phong nhanh tay lẹ chân chạy bổ đến, hai tay anh ta không ngừng đem linh thạch ném vào giới chỉ.

Chưa hết hai mươi hơi thở, Lý Đằng Phong đã lấy xong nốt số linh thạch còn vương vãi ở ngoài cho toàn bộ vào trong nhẫn trữ vật.
Làm xong hết thảy, Lý Đằng Phong vuốt trán một cái, thở ra một hơi đầy mãn nguyện, cho dù có mệt hơn anh ta vẫn vui vẻ mĩm cười.

Có được số linh thạch này làm vốn, xem như sau này Lý Đằng Phong đã có được chỗ dựa vững chắc.
Ngoài núi linh thạch lúc nãy, căn phòng này chẳng còn thứ gì khác càng không có gì đặc biệt, Lý Đằng Phong cũng lười ở lại lâu, phàm những thứ không còn giá trị sẽ không bao giờ được anh ta cho vào trong mắt.
Quan sát lần cuối, Lý Đằng Phong rời khỏi căn phòng qua cánh cửa đá ban đầu, tiếp theo anh ta đi theo hướng còn lại để tiến sâu hơn vào bên trong.
Ánh sáng yếu ớt trên vách hang vẫn không ngừng rọi xuống, dường như chúng đang cố gắng thể hiện sức mạnh bản thân của mình.

Trong này yên tĩnh đến nổi Lý Đằng Phong nghe rõ nhịp thở của mình đang vang ra môi trường bên ngoài, nơi này chính là địa điểm lý tưởng của những người thích sự yên lặng.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Đằng Phong đi qua một cây cầu đá, cây cầu này bắt qua một cái vực sâu không thấy đáy.

Càng đi con đường phía trước càng hẹp lại, đi thêm được một lúc đường đi lại biến thành một khe hẹp xuyên ngang giữa hai vách đá cao sừng sững.
Nhìn địa hình hiểm trở trước mặt, Lý Đằng Phong có đôi phần chần chừ không dám bước tiếp, anh ta không rõ bên kia có thứ gì đó đang chực chờ săn mình hay không.


Tuy nhiên tinh thần khám phá cái mới trong cơ thể Lý Đằng Phong lại thúc giục anh ta hãy nhanh đi qua bên đó.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Nói nhỏ một câu để tự trấn an mình, Lý Đằng Phong không chậm trễ tiếp tục lê bước về phía trước, anh ta không tin có thứ gì có thể làm mai mọt ý chí của mình.
Sau khi rời khỏi khe hẹp, tất cả mọi thứ trước mắt đã làm Lý Đằng Phong gần như muốn ngất xỉu.
Khung cảnh ở đây trái ngược hoàn toàn so với khung cảnh lúc nãy, nơi này cỏ cây tươi tốt, không khí mát mẻ, ánh sáng chiếu khắp nơi.

Nhìn cảnh tượng giống như là một khu rừng hoàn toàn mới lạ.
Lý Đằng Phong quay lại nhìn vào khe hẹp đằng sau mình rồi lại liếc ngang liếc dọc khắp nơi xung quanh, anh ta khẳng định mình vẫn còn trong hang động.

Bởi vì phía trên đầu Lý Đằng Phong không phải là bầu trời mà là một cái vách hang chắn ngang, không có bất kỳ mối liên quan nào giữa nơi đây với thế giới bên ngoài cả.
Tuy nhiên điều làm Lý Đằng Phong cảm thấy lạ là nơi này cách biệt với bên ngoài nhưng lại có môi trường giống như ở ngoài kia, mặc khác còn có ánh sáng sáng như ban ngày nữa.
Càng lúc càng khó hiểu, Lý Đằng Phong quyết định không nghĩ đến nữa, dù sao đã vào rồi cũng nên đi tham quan một vòng xem như thế nào, ngồi nghĩ cả ngày cũng chẳng có kết quả gì.
Quan sát một lúc nữa, Lý Đằng Phong mới cất bước chậm rãi đi tới, vừa đi vừa không ngừng đánh giá nơi này.

Ở đây có rất nhiều cây cao to đồ sộ nhưng mặc nhiên đều rất là lạ mắt, Lý Đằng Phong chưa từng thấy bao giờ.
Không chỉ có nhiều cây lạ mà ngay cả hoa quả cũng muôn hình vạn trạng, nhiều loại quả nhìn rất ngon nhưng Lý Đằng Phong chẳng hề dám động vào, anh ta không muốn vì tò mò để rồi mất mạng oan uổng.

Trên đời thứ gì có dáng vẻ hấp dẫn đều rất khó xơi, không phải là kịch độc cũng là thứ chết người.
Bỏ qua mấy cái bên đường, Lý Đằng Phong tiếp tục chăm chú đi về phía trước, hiện tại anh ta chỉ biết đi tới chứ không còn cách nào khác nữa.
- Nhân loại, ngươi chán sống rồi sao?
Bỗng có tiếng nói từ đâu vọng tới, nghe giọng điệu có vài phần ác cảm.
Lý Đằng Phong giật mình ngó nghiêng ngó dọc, anh ta cảnh giác cao độ kiểm tra xung quanh.

Giọng nói đó đúng là giọng của con người nhưng khiến Lý Đằng Phong ngạc nhiên là cách nói có phần kỳ quái.
- Không cần tìm, ta đang ở đây.
Tiếng nói đó vừa dứt, Lý Đằng Phong liền nhìn về hướng phát ra âm thanh, anh ta ngay lập tức đứng yên nhìn trân trối.

Trên không trung có một con vật khổng lồ đang bay đến, kích thước to gấp mười lần con yêu thú lúc trước.
Lý Đằng Phong vội đánh giá con vật đang bay kia, nó có hình dáng giống con dơi, đôi mắt đỏ như máu, to như hai quả cầu khổng lồ.


Ánh mắt nó không có chút gì thiện cảm nhìn về phía Lý Đằng Phong.
- Lại là yêu thú!
Lý Đằng Phong thật không biết dùng từ gì để miêu tả cho nhân phẩm của mình đây, anh ta vừa mới thoát chết ở ngoài kia giờ đây lại sắp phải đối mặt với hiểm nguy một lần nữa.

Nhìn khí thế phóng ra từ con yêu thú, Lý Đằng Phong cũng đoán được nó là thứ không dễ trêu, ít nhất mạnh hơn con yêu thú lúc trước nhiều lắm.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong vẫn âm thầm vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong người sẵn sàng chiến đấu.

Khi trước Lý Đằng Phong chỉ có tu vị của nguyên lực nhưng bây giờ anh ta đã có thêm tu vị của linh hồn lực, chưa bắt đầu chiến cũng chưa biết ai hơn ai đâu.
- Nhân loại dám xông vào địa bàn của ta, vậy để mạng lại đây đi.
Dứt lời, con yêu thú phun ra một loạt phong nhận, phong nhận bay đến đâu là phá nát mọi thứ đến đó, uy lực vô cùng lớn.
Trong thấy mấy cái ám tiêu bằng không khí đang cuồng bạo lao về phía mình, Lý Đằng Phong ngay lập tức vận chuyển nguyên lực vào hai tay rồi đánh ra một chiêu.
- Thiên Mộc Hóa Tiễn.
Mũi tên màu xanh lục khổng lồ ngay tức khắc được hình thành, nó phóng đi mang theo khí thế bạo liệt không kém đám phong nhận kia.
Ầm...
Rất nhanh hai đòn đánh đã va chạm nhau trên không trung, hai cổ lực lượng nhanh chóng lan ra bên ngoài tạo thành dư chấn.

Lý Đằng Phong cũng lảo đảo lui về sau năm bước, cho thấy anh ta yếu thế hơn rất nhiều sao với con yêu thú trên không trung kia.
- Năng lượng hỗn độn.
Con yêu thú ngạc nhiên nói ra.
Ở dưới này Lý Đằng Phong cũng nghe rõ con yêu thú đã nói những gì, anh ta cảm thấy khó hiểu sao một con yêu thú không hơn không kém lại biết đến năng lượng hỗn độn.

Mặc khác Lý Đằng Phong cũng không đạt đến trình độ để đánh ra hỗn độn chi lực, cho dù có đánh ra được cũng chỉ có tu sĩ cấp cao mới nhận biết được thực hư.

Suy nghĩ cả buổi trời, Lý Đằng Phong vẫn chưa hiểu rõ mấu chốt vấn đề, chợt nhớ ra gì đó anh ta thầm nhủ chẳng lẻ là do công pháp.
- Ngươi là hỗn độn chi thể sao?
Con yêu thú có phần hòa hoãn hỏi.
- Hỗn độn chi thể là gì?
Lý Đằng Phong giả vờ ngu ngơ hỏi lại.
- Ngươi đừng có giấu diếm ta nữa, ta phát hiện ra trong người ngươi có một loại năng lượng nguyên sơ, chắc chắc là hỗn độn năng lượng.

Nếu còn không nói thật, ta đánh ngươi thành đống thịt nhầy bây giờ.
Con yêu thú hùng hổ đáp lời.
Nghe đến đây, Lý Đằng Phong biết rằng con yêu thú đã nhận ra mình là Hỗn Độn Tuyệt Thể, nếu như đã nhận ra được chứng tỏ nó là con yêu thú có tu vị rất cao.

Cho nên nếu nó muốn giết anh ta, nó đã giết từ lâu sẽ không chờ đợi đến bây giờ.

Lý Đằng Phong đảo mắt vài vòng ngẫm nghĩ nếu còn lừa gạt nó mình sẽ chết chắc, vì vậy anh ta quyết định nói ra sự thật.
- Đúng vậy!
Lý Đằng Phong bình tĩnh trả lời..


Bình luận

Truyện đang đọc