THẾ GIỚI TRONG MẮT EM

 
Chương 52


 
Sau khi xuất viện, Đồng Đồng dọn đến phòng của Kiều Huỳnh, một ngôi nhà lớn 3 tầng nằm ở đường vành đai phía nam, ở tầng trên cùng, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của thành phố.
 
Trên ban công cực lớn ở tầng hai có hai cái ghế nằm, bên trên trải tấm lông cừu, ở giữa có bàn tròn nhỏ bày hai ly rượu cocktail, hai người mỗi người nằm một ghế, rỗi rảnh nói chuyện phiếm. Gió đêm nhẹ thổi, dưới chân là ánh đèn neon uốn khúc.
 
Kiều Huỳnh thoải mái duỗi lưng một cái, cảm thán: “Cậu nói xem hai đứa mình cứ luôn ở chung như thế này thì tốt biết mấy? Còn muốn đàn ông làm gì.”
 
Đồng Đồng thở dài: “Đúng vậy, có đôi khi cảm thấy yêu đương thật phiền phức, còn không bằng chơi đùa với bạn chí cốt.”
 
“Còn đang tức giận Lục Trần Tây à?” Ban ngày là Lục Trần Tây đưa Đồng Đồng đến, lúc ấy không khí giữa hai người có chút vi diệu, giống như xảy ra tranh chấp gì đó, sau đó chờ Lục Trần Tây đi rồi mới truy hỏi Đồng Đồng, cô nói sáng nay bị ba người bọn họ hợp lực lại “ép” cô từ chức, cho nên tâm tình cô rất là buồn bực.
 
“Đúng vậy nha, sao có thể không tức giận, anh ta thế mà liên hợp với ba mẹ tớ ép tớ, không giúp tớ thì thôi đi, còn hùa theo.” Đồng Đồng hầm hừ: “Thật sự có anh ta có lợi ích gì chứ!”
 
Lúc này điện thoại di động có tin nhắn wechat, cô thuận tay cầm lên, vừa thấy sững sốt một chút. Người gửi wechat là Cố Hoài, gửi cho riêng mình cô, nội dung là: Em xác định không cần nghỉ ngơi thêm vài ngày?
 
Trước đó một lúc, cô ở trong nhóm chat nói hôm nay cô đã xuất viện, ngày mai lại trở lại đài truyền hình làm việc, tất cả mọi người trong nhóm chat hỏi han ân cầm, hoan nghênh cô trở lại, duy chỉ có Cố Hoài là không có phản ứng.
 
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là anh đang bận, cho nên không nhìn thấy.
 
Cô thật nhanh gõ tin nhắn trả lời: Không cần đâu, em ở nhà một mình dễ suy suy nghĩ lung tung, vẫn là đi làm thì tốt hơn.
 
Sau khi tin được gửi đi, rất nhanh cô đã nhìn thấy hiển thị trên màn hình “Bên kia đang nhập liệu…”, sau đó là một tin mới: Em còn ở trọ một mình?
 
Cô lập tức đáp lại: Không có, căn phòng thuê trước kia đã trả lại, em đến ở cùng với Kiều Huỳnh.
 
Đầu bên kia rất nhanh đã trả lời lại: Vậy là tốt rồi.
 
Cô ngắm điện thoại di động, anh chắc đang lo lắng cô ở một mình sẽ sợ đi, vì thế viết lại: Không cần lo lắng, em không sao.
 
Cách một lúc đầu bên kia đáp lại một chữ: Tốt.
 
Sau đó lại nhắn thêm một câu: Hoan nghênh trở về.
 
Khóe miệng cô không khỏi hiện lên một nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím: Cảm ơn lão đại nhiều, vậy ngày mai gặp.
 
Phát xong tin nhắn cô cầm điện thoại di động chờ đợi, mãi đến khi thấy anh nhắn lại “Ngày mai gặp”, mới buông điện thoại.
 

Kiều Huỳnh thấy khóe miệng cô để lộ nụ cười khi trò chuyện wechat xong, nhịn không được đi tới gần hỏi: “Lục Trần Tây tìm cậu?”
 
Đặt điện thoại lên bàn tròn, Đồng Đồng lắc đầu: “Không có trò chuyện với anh ta.”
 
Kiều Huỳnh sửng sốt: “Vậy với ai?”
 
“Cố Hoài.” Đồng Đồng nói xong đứng dậy, kéo lệt xệt đôi dép lê: “Ngày mai tớ đi làm lại, thông báo cho anh ấy một tiếng. Không nói nữa, tớ đi tắm trước nha.”
 
-
 
Đi đến nhà vệ sinh, nhấn mở đèn bên trong, cô cầm bàn chải lấy kem bắt đầu đánh răng.
 
Cô cúi đầu phun ra một ngụm bọt kem đánh răng, trong nháy mắt từ trong bồn rửa mặt ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy mình trong gương, cùng với bóng của người kia ở sau lưng.
 
Đinh Hiện đang đứng ở nơi đó, trên mặt là nụ cười quỷ dị, trên tay đeo đôi găng tay cao su màu trắng sữa, giơ con dao phẫu thuật với ánh sáng bén ngót, muốn từ trên xương cổ đến xương cụt, từ sống lưng cắt một đường, sau đó từng chút xé da cô ra…
 
Đồng Đồng nắm chặt bàn chải đánh răng, tay bắt đầu run lên.
 
Cô hít thở khó khăn, chống tay lên bề mặt của bồn rửa tay, dùng sức nhắm mắt lại, lại mở ra, hình ảnh sau lưng kia biến mất.
 
Cô nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
 
Từ sau khi được cứu ra, bên cạnh cô luôn có người, ban ngày ban đêm đều có người canh giữ, tối ngủ cũng bật đèn, nhưng mỗi đêm vẫn luôn gặp ác mộng. Thậm chí mỗi khi cô có một mình, cô sẽ luôn cảm giác được Đinh Hiện ở sau lưng cô, ngay cả ở trong gương thấy bóng dáng của hắn ta, lau đi không được.
 
Cô không nói cho ba mẹ biết, cũng không nói cho Lục Trần Tây và Kiều Huỳnh, cô sợ bọn họ lo lắng, đây chẳng qua là di chứng của việc thiếu chút nữa bị giết, qua một thời gian ngắn hẳn là sẽ tốt, tựa như trên tay có lỗ kim bị Đinh Hiện đâm ra tiêm vào thuốc trợ tử kia, hiện tại cũng dần dần kết vảy.
 
Hẳn là sẽ tốt hơn, nhất định sẽ tốt hơn.
 
-
 
Sáng hôm sau, Đồng Đồng đi làm ở đài truyền hình, sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, cô mở chiếc xe tiểu hoàng chạy đi. Còn chưa tới cửa đài truyền hình, đã thấy một đám phóng viên khiêng súng dài pháo ngắn ngồi xổm trước cổng.
 
Cô dồn sức bóp phanh, lốp xe ma sát với mặt đường lập tức phát ra âm thanh chói tai. Một chân chống đất, trong lòng cô dâng lên cảm giác có điềm xấu, những ký giả này, tám phần là tới đây ngồi đợi cô đi?
 
Quả nhiên, lập tức có người phát hiện ra cô, sau đó một đám người vây quanh, ríu ra ríu rít tra hỏi:
 
“Đồng tiểu thư, cô có thể nhận phỏng vấn của chúng tôi không?”
 
“Cô và Đinh Hiện có quan hệ thế nào, hắn ta vì sao bắt cóc cô?”
 

“Đinh Hiện nói chỉ nhận phỏng vấn của cô, cô sẽ đi phỏng vấn hắn ta sao?”
 
“Nghe nói cô bị giam cầm 3 ngày, xin hỏi Đinh Hiện đã làm gì cô? Có thực hiện xâm hại tình dục không?”
 

 
Đồng Đồng xụ mặt từ chối: “Xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn, làm phiền mọi người nhường đường, tôi phải đi làm.”
 
Nhưng mà đám người này cũng không vì vậy mà tản ra, cô lập lại vài lần làm phiền mọi người nhường đường đều không thấy hiệu quả, trong lòng cô bắt đầu có chút nổi nóng, trực tiếp đạp xe đi về phía trước, bị phóng viên kia chỉa vào bánh xe trước của cô nắm chắc ghi- đông xe đạp cô, cô lập tức không thể động đậy.
 
Hắn ta nói: “Đều là người cùng ngành, đã thông cho chúng tôi một chút.”
 
Lúc này Đồng Đồng mới thấy rõ dáng vẻ của hắn ta, thì ra là nam phóng viên đeo kính khi đó canh giữ ở bên ngoài cổng trường học của sự kiện học sinh ở trung học Thái An rơi lầu. Cô yên lặng một lúc, hất cằm, giọng nói không lớn nhưng cực kỳ có lực: “Nếu là người cùng nghề, cũng mời các người đã thông cho tôi một chút, tôi nói không muốn tiếp nhận phỏng vấn, các người còn chắn ở chỗ này, cố tình sao?”
 
Người đàn ông mắt kính cứng đờ.
 
Đồng Đồng liếc nhìn phía sau hắn ta, chuyên viên quay phim đã mở nắp ống kính trên vai ra, vì thế cô lạnh mặt nói: “Nếu các người phát hành video clip và ảnh của tôi lên mạng mà chưa được sự cho phép của tôi, tôi sẽ kiện các người tội xâm phạm quyền chân dung của tôi.” Nói xong cô dùng sức lay ghi- đông xe đạp: “Tránh ra.”
 
Người đàn ông mắt kính sợ run, buông lỏng tay ra, đám người trước mặt chậm rãi tản ra một đường nhỏ, Đồng Đồng thở phì phò cưỡi xe đạp đi rồi.
 
Cô đi vội vàng, không chú ý đến đường phụ bên đường, một chiếc SUV đậu ở đó, cửa kính bên ghế điều khiển hạ xuống toàn bộ, tay phải của Cố Hoài cầm tay lái, tay trái khoát lên trên cửa kính, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, trên môi khẽ mỉm cười.
 
Khá dữ dội.
 
Vốn còn lo lắng cô bị người ta vây chặt không thoát thân được, hiện tại xem ra anh có vẻ quá lo lắng.
 
*
 
Trở lại đài truyền hình, không ít đồng nghiệp đều vây lại hỏi thăm trạng thái của cô, Đồng Đồng giống như tiếp nhận một loạt phỏng vấn nhỏ, nước miếng đều nói đến khô rồi. Bị hỏi có thể đi phỏng vấn Đinh Hiện hay không, cô sửng sốt một lúc, rồi nói thật: “Chưa nghĩ ra.”
 
Tuy rằng được vây quanh, nhưng cô còn nhìn thấy được từ xa xa Cố Hoài đang đi tới, dáng người của anh cao, người lại chói mắt, rất khó không chú ý đến.
 
Cách một “thủy triều” người chen chúc, tầm mắt của hai người vẫn giao nhau trong không trung, anh khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi vào văn phòng.
 
Thỏa mãn xong lòng hiếu kỳ của các đồng nghiệp, sau khi đoàn người tản ra, Đồng Đồng mới mở máy tính, có một khoảng thời gian không mở máy, thư chưa đọc trong hộp thư như bị nổ vì nghẹt. Mất hết nửa ngày để xử lý đống email, sau đó vào buổi chiều một cuộc họp nhóm được tổ chức tại phòng làm việc của Cố Hoài, để hiểu tiến độ của công việc hiện tại.
 
Vốn là kỳ chuyên đề yêu đồng tính đã được phát sóng, đã thực hiện công tác thống kê khảo sát tiếp theo, tỷ lệ phần trăm dân cư mạng ủng hộ yêu đồng tính và phản đối yêu đồng tính về cơ bản là ngang nhau.
 
So với kỳ tiết mục của nhiều năm trước, ủng hộ và phản đối có tỷ lệ là 1:9 và 5:5, cho dù không đạt tới mức độ hỗ trợ toàn dân lý tưởng, nhưng đã là tiến bộ tương đối khá.

 
Như đã đồng ý trước đây trong vụ án của Đinh Hiện, một bộ phim tuyên truyền dựng nên hình tượng cảnh sát CHA vẫn đang trong quá trình chế tác, đạt 30% tiến độ. Đồng Đồng được giao một phần công việc liên quan trong bộ phim tuyên truyền.
 
Sau khi cuộc họp kết thúc, Cố Hoài giữ lại một mình cô, nhìn chăm chú cô, hỏi: “Em hồi phục thế nào rồi?”
 
Đồng Đồng có thói quen chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: “Anh xem, hiện tại em ngồi trước mặt anh, có thể nói có thể cười, anh nói xem em khôi phục thế nào?”
 
Cố Hoài không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn cô, trầm mặc.
 
Không biết vì sao, Đồng Đồng cảm thấy tầm mắt anh có chút sắc bén, dường như nhìn thấu nội tâm của cô. Hai người cứ im lặng đối mặt như vậy, chậm rãi, cô bắt đầu đỡ không nổi nữa, ánh mắt lóe lên.
 
Lúc này Cố Hoài mới dời tầm mắt, nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ, sau giây lát mới chậm rãi nói: “Trước kia anh cũng có trải qua thời khắc cận kề cái chết.”
 
Đồng Đồng ngẩng đầu.
 
“Năm ấy anh 23 tuổi, so với em bây giờ thì lớn hơn một chút, bí mật điều tra xả nước thải bất hợp pháp của các nhà máy hóa chất trong một khu vực. Em có biết rằng khi nước thải có kim loại nặng vượt quá tiêu chuẩn được thải ra sông, nó sẽ gây ô nhiễm nguồn nước và đất đai. Người dân địa phương uống nước bị ô nhiễm và ăn thức ăn được trồng trên đất bị ô nhiễm, gây ra tỷ lệ ung thư cao.”
 
“Nhà máy hóa này này đương nhiên không muốn anh điều tra bọn họ, dù sao cắt đứt đường cả người cả của giống như giết cha giết mẹ vậy, ích lợi trước mặt, lương tâm không đánh giá bằng. Mới đầu bọn họ có ý hối lộ anh, hy vọng anh ngưng hẳn việc điều tra, sau khi bị anh từ chối, lại dùng phương thức cực đoan.”
 
“...” Nghe đến đây, tim của Đồng Đồng thít chặt lại: “Bọn họ tìm người mưu hại anh.” Thời điểm cô biết cái tên Cố Hoài này anh đã thành danh, đối với chuyện trước đó, cô chỉ biết là anh từng bị thương nặng vì phỏng vấn.
 
Cố Hoài gật đầu, chỉ chỉ phía bên trái của bụng mình: “Bị dâm một dao, lần đầu tiên biết máu có thể rời khỏi thân thể mình nhanh như vậy. Lúc ấy vận khí tốt, trêd đường có người đi ngang qua, tên vô lại hoảng sợ chạy trốn rồi, cho nên chỉ trúng một dao, không chết được. Có điều khi anh nằm đó anh cảm giác mình chết chắc rồi, anh sợ vô cùng, sau này mặc dù xuất viện rồi, cảm thấy sau lưng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người tới đâm anh.”
 
Không phải cô bây giờ giống anh như đúc sao? Mặc dù biết Đinh Hiện đã bị cảnh sát bắt, vẫn không cách nào thoát khỏi bóng ma của hắn ta. Đồng Đồng bỗng nhiên biết, anh đây là đang cố ý nói cho cô nghe: “Vậy phải mất bao lâu loại cảm giác này mới có thể hoàn toàn biến mất?”
 
“Với anh mà nói, là sau khi anh cho bọn chúng vào tù.” Cố Hoài nhìn cô dò xét: “Đối với em mà nói, anh không biết là bao lâu, mỗi người cần thời gian không giống nhau.”
 
Đồng Đồng trầm mặc.
 
“Có thể cho em lời khuyên không?”
 
Đồng Đồng gật đầu.
 
“Gặp loại chuyện này, có bóng ma tâm lý là rất bình thường, không nên cậy mạnh, cứng rắn chống đỡ biểu hiện ra ngoài tôi rất tốt mà, gượng cười không giải quyết được vấn đề. Anh đề nghị em trò chuyện với người nhà hoặc bạn bè, nếu sợ ba mẹ lo lắng, có thể nói với bạn trai hoặc bạn thân.”
 
Nhớ tới Lục Trần Tây, Đồng Đồng thở dài, cô đều có thể tưởng tượng ra cô tìm anh ta trò chuyện, Lục Trần Tây sẽ cho ra phương án giải quyết dạng gì, ngoại trừ đơn giản thô bạo để cô đổi công việc, anh ta không đưa ra được biện pháp khác: “Được, em trò chuyện với Kiều Huỳnh.”
 
Như nhớ tới cái gì, cô hỏi: “Đúng rồi lão đại, lúc ấy sau khi anh bị thương, người nhà anh có khuyên anh đừng làm việc này nữa hay không?”
 
Nghe thấy vấn đề này, Cố Hoài hiểu rõ, xem ra ba cô đã khuyên cô: “Bà ngoại anh vẫn luôn rất tôn trọng sự lựa chọn của anh, ông nội bên kia trước kia từng phản đối, hiện tại cũng hiểu rồi. Công việc này của chúng ta có chút đặc thù, ngoại trừ được người nhà hiểu cho, không có biện pháp đẹp cả đôi đường.”
 
Thế giới có luật kép, không phụ Như Lai không phụ khanh, đại khái chính là ý này. Đồng Đồng có chút hâm mộ: “Bà ngoại anh thông tình đạt lý như vậy, thật tốt.” Có thể sau khi con gái hy sinh, vẫn để cho cháu trai lựa chọn, không phải kiên cường bình thường.
 
Nói đến bà ngoại, nét mặt của Cố Hoài nhu hòa hiếm thấy: “Bà là người có tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nếu có cơ hội, em nhìn thấy bà sẽ biết.”
 
“Được ạ, sau này có cơ hội nhất định đi gặp bà cụ một chút.” Đồng Đồng nói xong mím môi: “Đúng rồi, em còn có chút chuyện muốn hỏi anh, anh cảm thấy em nên đi phỏng vấn Đinh Hiện sao?”
 

Cố Hoài hiểu rõ nhìn cô: “Em muốn không?”
 
“Em muốn, nhưng…” Đồng Đồng dừng lại một chút, thở ra bằng miệng: “Em lại sợ.”
 
Cố Hoài yên tĩnh giây lát: “Nếu em muốn, liền đi, sợ thì phải đi đối mặt, vết thương một khi kết vảy, sẽ trở thành nơi kiên cường nhất trên người em.”
 
*
 
Cuối tuần Đồng Đồng trở về nhà ba mẹ một chuyết. Từ khi xuất viện bọn họ cãi nhau một trận, mấy ngày nay cũng chưa liên lạc. Mặc dù cô không nghĩ rằng quan điểm của bọn họ đúng đắn, nhưng giọng điệu của cô cũng không tốt, cho nên cô nghĩ hay là đi nói lời xin lỗi, dù sao cũng là ba mẹ.
 
Mẹ Đồng Đồng biết con gái muốn tới, vui vẻ vô cùng, vội trước vội sau lo liệu nấu cơm. Ba Đồng Đồng tuy trong lòng còn rất giận, trưng bộ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi. Lúc Đồng Đồng bước vào nhà ông tức giận liếc cô một cái.
 
Đồng Đồng chào ông một tiếng, xoay người đến phòng bếp phụ mẹ. Mẹ Đồng hỏi cô: “Mấy ngày nay tình trạng con thế nào?”
 
Đồng Đồng ngắt rau: “Rất tốt, ở gần chỗ của Kiều Huỳnh có một phòng tập thể dục rất lớn, con cùng đi với cô ấy làm một thẻ theo năm, định vận động.”
 
Mẹ Đồng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vận động là chuyện tốt, thân thể khỏe mạnh.”
 
Trong lòng Đồng Đồng rất áy náy: “Mẹ, thực xin lỗi, lần trước con nói chuyện có chút chống đối, không phải có ý làm tổn thương ba mẹ.”
 
Mẹ Đồng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp xin lỗi như vậy, sửng sốt một chút, sau đó bà tiếp tục trộn thức ăn bên trong nồi: “Được rồi, mẹ con không có thù qua đêm. Con đều lớn như vậy rồi, muốn làm gì mẹ cũng ngăn không được con.”
 
Đồng Đồng liếc nhìn trong phòng khách: “Ba giống như còn đang tức giận.”
 
“Tính khí ba con thế nào con còn không biết à, mạnh miệng mềm lòng.” Mẹ Đồng hiểu rất rõ người đàn ông của mình: “Ba con nghe nói con muốn trở về dùng cơm, hôm nay trong công ty vốn có một cuộc họp quan trọng, đều hoãn. Thật ra trong lòng ba con đã tha thứ cho con, chính là mất mặt, con như thế này cho ông ấy một bậc thang đi xuống là được.”
 
Đồng Đồng liên tục gật đầu.
 
Bốn món mặn một món canh rất nhanh đã dọn lên bàn, ba người ngồi vây quanh bàn cơm. Đồng Đồng rất thức thời gắp vào chén của ba cô một con tôm lớn: “Ba, ba nếm thử này, con đã đặt nó vào ngay trong hộp, rất tươi.”
 
Ba Đồng ừm, không nói thêm gì nữa.
 
Đồng Đồng thật cẩn thận nói: “Ba, con xin lỗi, lần trước là thái độ con không tốt, ba không nên tức giận.”
 
Thấy cô chịu thua, thế này sắc mặt ba Đồng mới hơi bớt giận: “Ba mẹ nói con cũng là vì tốt cho con, còn không phải sợ con gặp nguy hiểm, chẳng may về sau lại gặp phải tên sát nhân liên hoàn như trước đó thì làm sao bây giờ?”
 
“Sẽ không.” Giọng điệu của Đồng Đồng có chút làm nũng: “Cả đời người có thể gặp được mấy tên sát thủ liên hoàn chứ? Nói không chừng con đã đem hết hạn ngạch gặp được sát thủ liên hoàn của cả đời này dùng hết sạch rồi. Vả lại bình thường tụi con phỏng vấn phần lớn là người bình thường, nhiều lắm là có chút vất vả, nhưng không nguy hiểm mà.”
 
Ba Đồng nhíu mày: “Con nói xem sao con trở thành như vậy? Hoàn toàn không nghe lời cha mẹ.”
 
Đồng Đồng bĩu môi: “Con đây trở thành như bây giờ, hai người cũng phải chịu trách nhiệm một phần. Nếu không phải trước kia hai người vì kiếm tiền, vẫn luôn bỏ con cho ông nội nuôi, con cũng sẽ không như vậy, nói không chừng con đi theo bên cạnh hai người, thì con đã trở thành thanh niên ưu tú có chí tiến thủ kiếm tiền thật tốt mỗi ngày.”
 
“...” Ba Đồng nhất thời nghẹn lời. Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng ông vẫn áy náy, năm đó ông gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong lòng có quá nhiều thứ phải lo lắng, sổ sách của công ty giao cho người ngoài cũng không yên tâm, nên chỉ có thể giao cho mẹ Đồng. Hai vợ chồng bận rộn cả ngày lẫn đêm, đứa nhỏ chẳng quan tâm tới được, liền ném về chỗ ông nội của Đồng Đồng, tiếp đó dạy thành đứa con như bây giờ.
 
Nói như vậy, bọn họ quả thật có trách nhiệm. Thở dài thật mạnh, ông nói: “Được rồi, con lớn không nghe lời, tùy theo ý thích của con đi.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc