THẾ THÂN AI TRÚNG VIRUS CHẬP MẠCH

Lục Hành Thâm vừa cố gắng làm lơ cậu, vừa cố bình tĩnh nói: “Bây giờ nó chỉ trông giống cậu thôi, chưa thể mang đi lừa người khác được, nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ kiểm tra lỗi lập trình, nhanh chóng sửa lại.”

“Nhưng mà… có kịp không?”

Nước mắt cảm động bên khóe mi Lâm Ngọc Âm nhanh chóng biến thành nước mắt u sầu, hàng mi cậu ta run lên, nước mắt theo đó chảy xuống, mang theo khí chất đau thương thường thấy lúc người đẹp rơi lệ.

“Tôi gọi điện thoại tới cho anh, thật ra là muốn nói với anh… Thượng tá Phó đưa ra yêu cầu muốn gặp tôi với danh nghĩa chồng sắp cưới, tôi đã tìm đủ lý do từ chối anh ta quá nhiều lần, đã… đã không trì hoãn nổi nữa…”

Tên đầy đủ của thượng tá Phó là Phó Bạc Vọng, trên danh nghĩa là đối tượng liên hôn với Lâm Ngọc Âm, chưa xác định ngày kết hôn.

Nhìn dáng vẻ khóc ngất của Lâm Ngọc Âm là biết chắc chắn không thích thượng tá Phó này rồi.

Hạ Ca còn chưa quen với vẻ ngoài của mình bây giờ, khi đánh giá Lâm Ngọc Âm cũng không thấy có gì kỳ lạ, chỉ không khỏi âm thầm cảm thán, nghĩ bọn họ đúng là một đôi uyên ương số khổ.

Không ngờ thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy trong mắt cậu lại có hai người nhìn như có tài năng địa vị lại không thể sống theo ý mình giống mấy người trong phim cổ trang.

Nhưng không lâu sau, cậu nhanh chóng nhớ tới tin giật gân đọc được lúc rảnh rỗi đời trước, là tai tiếng về một người vợ thuộc thành viên hoàng tộc của một đất nước giàu có, trong cuộc sống ở thế kỷ 21 mà cậu sống, sự phát triển của hoa học kỹ thuật không đồng nghĩa với việc đời sống tinh thần phát triển.

Ở nước của cậu cũng không phải không có những mối liên hôn xuất phát từ lợi ích thương nghiệp…

Chờ đã.

Không biết từ lúc nào, Hạ Ca và Lục Hành Thâm đã nhìn nhau, cậu chậm chạp nhận ra một vấn đề không ổn.

Không phải hai người kia… định cho cậu đóng giả Lâm Ngọc Âm liên hôn với thượng tá đấy chứ?!

Liên hôn… cũng chính là… kết hôn…?!

Mặt mo của Hạ Ca đỏ lên.

Sau khi nhìn chằm chằm UR996 một lúc, cuối cùng Lục Hành Thâm “Ừ” một tiếng, kết thúc cuộc gọi với Lâm Ngọc Âm, đi về phía cậu.

Trong đầu Hạ Ca chỉ toàn nghĩ về việc kết hôn chứ không chú ý về sau bọn họ nói chuyện gì, ngẩn ra nhìn hắn đến gần, nhìn tay hắn vươn tới đặt lên vai mình.

Ở sau phần cổ trắng nõn mềm mại, nằm khuất sau phần gáy bị tóc che mất có một cái nút rất nhỏ.

Lục Hành Thâm sờ lên trên một chút, lập tức tìm được nó.

Đó là một cái nơi được che rất kỹ, chỉ là một khu vực trọc nhỏ mềm mại không bị lớp kim loại trên đầu người máy phủ lên.

Chỉ có hắn biết đây là một cái nút, chỉ cần ấn nhẹ xuống là có thể cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng của UR996, cũng có thể biến toàn bộ dữ liệu trở về số không, bao gồm cả dữ liệu trí nhớ, bắt chước nhân cách của AI.

Hạ Ca không biết gì về việc này, cả quá trình không trốn tránh, chỉ đứng yên đó ngẩn ra nhìn Lục Hành Thâm, nhẹ nhàng chớp mắt trông rất vô tội.

Hệt như một chú cún con bị chủ cột dây vào cổ, đặt dao kề lên vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Đôi mắt cún con sáng rực, phản chiếu bóng hình chủ nhân vô tình, sau khi phối hợp ngẩng đầu lên còn chờ mong hỏi: “Anh muốn dẫn tôi ra ngoài đi chơi à?”

Cậu nhớ vừa rồi khi bọn họ liên lạc với nhau, nhắc tới thượng tá Phó kia thì nói là không kịp rồi, phải gặp mặt.

Nếu là gặp mặt chắc chắn phải ra ngoài, rất có thể là ra ngoài chơi!

“Số hiệu UR996.”

Lục Hành Thâm không trả lời câu hỏi của cậu, cũng như từ lúc bắt đầu, hắn đã cảm thấy câu hỏi của người máy không đáng được để ý, cho nên sẽ không giận 996, cũng không trả lời câu hỏi.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen giống y đúc Lâm Ngọc Âm, trầm giọng hỏi: “Tôi muốn cậu làm cho tôi một chuyện.”

Hạ Ca kích động đáp: “Đi hẹn hò đúng không!”

Lục Hành Thâm bình tĩnh nhìn cậu, sau một giây im lặng mới nói: “Đổi viên gạch cậu làm vỡ.”

Hạ Ca:.

Lục Hành Thâm mặt lạnh như tiền.

Hạ Ca: “Xin lỗi mà…”

Trước đây không lâu, Hạ Ca đã nhảy lên thật cao rồi rơi xuống thật mạnh, tự tay đấm một quyền nát cả miếng gạch giữa phòng.

Làm trò ngay trên màn hình trực tuyến không biết mấy trăm triệu người quan sát.

Ngẫm lại chứng ám ảnh cưỡng chế của Lục Hành Thâm, lại nhìn trên người hắn không có lấy một đường chỉ thừa, quần áo vuốt phẳng phiu không chút cẩu thả… Hạ Ca cảm thấy hắn hẳn đang nghiêm túc.

Trong lúc trầm mặc, Lục Hành Thâm đã truyền luôn dữ liệu lập trình cách đổi gạch mới trong nhà cho số hiệu UR996.

Dù sao trí não nhân tạo của người máy cũng là AI, quá trình học hỏi kỹ năng nhanh hơn loài người nhiều, đơn giản mà không dễ gây ra lỗi.

Lục Hành Thâm rất yên tâm, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi vài phút.

Hắn thu lại tầm mắt từ trên người UR996, vươn tay gõ nhẹ lên vách tường.

Tiếng kèn kẹt vang lên, một cánh cửa mở ra, xoay tròn biến thành máy pha cafe.

Vài phút sau.

Hạ Ca vốn đang ngồi trên đất thay gạch đột nhiên gào lên nhảy bật hơn một mét, đứng la oai oái nhảy cà tưng tại chỗ.

“A a a!! Cháy rồi! Tôi cháy rồi a a a!!! Cháy cháy cháy cháy cháy cháy rồi!!!”

Nhìn kỹ lại, một ngọn lửa nhỏ nhưng cháy hừng hực đã đốt quần cậu thành một cái lỗ lớn dưới cẳng chân, hơn nữa còn tiếp tục đốt cháy lớp da nhân tạo của cậu.

Cũng không biết vì sao thay gạch lại gây ra hỏa hoạn nữa.

Hạ Ca chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, lập tức hoảng đến mức quên mất bây giờ mình không phải người mà là người máy, không thấy nóng cũng không thấy đau.

Bởi vì quên mất, nỗi sợ bản năng với lửa khắc sâu vào linh hồn nên quên có thể dùng tay dập lửa.

Lục Hành Thâm lẳng lặng ngồi đó, tráng sơ bột cafe một lượt tạo ra mùi thơm nồng, sau đó lại dùng lưới lọc cặn cafe lẫn bọt trắng.

“Ừm, ngon lắm.”

Hắn rót cafe vào bình, động tác nhã nhặn, tiêu chuẩn, tập trung, hệt như quý tộc cao quý thời trước, bình thản thong dong đáp:

“Lần sau phải cố gắng hơn, tranh thủ đốt cháy cả người đi, bớt tiền phí mang đến xưởng tiêu hủy.”

Hạ Ca: “!!!”

Dà mê tê! Đừng tiêu hủy tui mà!

“Hu hu hu á á á anh mau cứu tôi đi! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp người tốt có phúc báo đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân ơn lớn không lời nào kể xiết làm trâu làm ngựa không bằng lấy thân báo đáp…”

Lục Hành Thâm bên cạnh đã rót ra ly cafe đầu tiên, ung dung giơ ly lên thổi bớt hơi nóng, nhấp hớp đầu tiên nuốt xuống bụng. Cuối cùng động lòng từ bi đứng lên khỏi ghế, cầm theo ly cafe mình uống thừa đi đến chỗ người máy đang la hét om sòm trước mặt, mặt không đổi sắc hất ly cafe qua, dập tắt ngọn lửa chỉ còn lại khói đen.

Từ đầu đến cuối Lục Hành Thâm đều thản nhiên chậm rãi, biểu cảm poker face lạnh nhạt không một gợn sóng, thấy UR996 đứng đực tại chỗ mới im lặng quay người về, thả cái ly trắng nạm vàng xuống bàn.

Phía sau, người máy số 996 cuối cùng cũng hồi hồn.

“Dùng nước dập cháy do đồ điện tử sẽ không gây ra vấn đề gì chứ?”

Kinh nghiệm cằn cỗi từng sống một đời nói cho cậu biết nếu trong nhà có đồ điện bắt lửa, thao tác đúng sẽ phải là cắt đứt nguồn điện trước chứ không phải hất nước vào, như vậy sẽ càng nguy hiểm.

Dường như Lục Hành Thâm đã mất hứng thú với bình cafe, không uống tiếp nữa, chỉ qua vài giây đã dọn sạch bộ pha cafe.

Giọng của hắn vững vàng nói ra việc hắn cực kỳ tin tưởng: “Tôi không lắp đồ điện như vậy cho cậu.”

Với năng lực xuất chúng của Lục Hành Thâm, hắn đã sớm khinh bỉ các sản phẩm máy móc đến công năng chống nước cũng không làm được.

Nhưng Hạ Ca lại nghe ra: Tôi không có thằng con như cậu.

Hạ Ca: “…”

Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn chằm chằm nửa viên gạch được thay vào, còn có viên bên cạnh sắp vỡ ra lần thứ hai, khuôn mặt càng thêm lạnh nhạt.

Hạ Ca quỳ phịch xuống: “Để tôi thay hết chúng!”

Lục Hành Thâm: “…”

Nửa tiếng sau, cuối cùng Hạ Ca đã học ngoan, dùng hiệu suất cao thay hai viên gạch men sứ bị mình đấm vỡ. Sau đó cậu ôm cẳng chân cháy đen, ngồi xếp bằng trong góc ôm chân bi kịch, xót xa cho cái thân mình.

Ôi, chân ơi, cẳng chân xinh đẹp của tôi ơi.

Lục Hành Thâm âm thầm đứng phía sau cậu, bên chân có một hộp kim loại nhỏ, đôi mắt cụp xuống, không biết đã nhìn cậu bao lâu. Cuối cùng Hạ Ca cũng để ý tới hắn, nghiêng người ra sau, ngửa đầu nhìn lại, đôi mắt sáng ngời có thần.

Cậu chủ động hỏi: “Có thể chữa cái chân bỏng giúp tôi không?”

Lục Hành Thâm không trả lời mà đột nhiên hỏi lại: “Vì sao không hành động theo lập trình?”

Hạ Ca sửng sốt, không trả lời ngay, vì thế Lục Hành Thâm kiên nhẫn đổi sang cách hỏi khác: “Cậu biết nên hành xử nói năng như thế nào cho giống cậu ta nhất, vì sao không làm theo?”

Lần này Hạ Ca đã hiểu.

Quả thật cậu biết nên làm như thế nào, trên thực tế, chỉ cần cậu muốn thì sẽ biết nên cười thế nào, nói chuyện thế nào, đi ngồi như thế nào cho giống Lâm Ngọc Âm, nhưng cậu quá vui, cho nên vô tình quên mất điều này không làm theo.

Thậm chí vì phần lớn thời gian đời trước đều sống trong phòng bệnh, gần như không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cậu không biết một AI nên thể hiện như thế nào, chỉ vui vẻ phần mình.

Rõ ràng là người máy được chế tạo để giả thành Lâm Ngọc Âm, lại vì cậu đột nhiên xuyên tới phá hỏng tất cả, Hạ Ca bỗng hơi chột dạ, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Tôi… Tôi không cố ý…”

Tư thế cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy mũi chân Lục Hành Thâm và mình, không nhận ra vì vội vàng xin lỗi nên quên trả lời câu hỏi, càng không biết phản ứng như vậy nhân tính hóa đến mức nào, thể hiện những hành động vượt quá giới hạn dữ liệu lập trình.

Ngoài tầm mắt cậu, Lục Hành Thâm không tức giận thêm, ngược lại bình thản hơn rất nhiều.

“Tôi có thể sửa cái chân bị hỏng cho cậu.”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Hạ Ca cũng nhận được câu trả lời đặc xá chờ đã lâu.

Lòng bàn tay ấm nóng của Lục Hành Thâm sờ lên cổ Hạ Ca, bao phủ lên vùng trọc nhỏ bé.

Hạ Ca ngẩng đầu nhìn hắn, không né không tránh, nghe vậy liền nở nụ cười thật tươi.

Lục Hành Thâm như bị hàm răng trắng của cậu làm cho chói mắt, ngón tay vuốt ve, ma xui quỷ khiến nói nhiều thêm một câu: “Trước tiên tôi sẽ cắt nguồn cung cấp năng lượng của cậu.”

Chẳng phải là tắt máy trong chốc lát thôi ư? Thế thì có gì đâu?

Hạ Ca gật đầu lia lịa, cảm thấy không thành vấn đề, cũng thuận hứng hỏi: “Thế có thể tiện đường đổi cho tôi cái mông thật hơn không?”

Lục Hành Thâm: “Không.”

Hạ Ca: “…”

Lục Hành Thâm cười lạnh, biểu cảm khác thường nhoáng lên biến thành hư không, dứt khoát nhấn vào nút tắt máy trên ót.

Đáng lẽ vừa rồi đừng nổi hứng nghe cậu ta lảm nhảm mới phải.

Lục Hành Thâm giang hai cánh tay ôm lấy người máy số 996 trong trạng thái tắt máy.

Tuy đang trong trạng thái tắt máy, ngực UR996 vẫn phập phồng theo quy luật, bắt chước tần suất hơi thở của loài người trong lúc ngủ say, nếu đặt ngón tay dưới mũi hay trên cổ thăm dò mạch đập, vẫn có thể cảm nhận mạch máu nhân tạo nảy lên.

Lục Hành Thâm đặt cậu nằm thẳng trên mặt đất, thở dài một hơi, mày khẽ cau lại, xoa xoa thái dương của mình.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Cánh cửa điện tử mở ra, một người đàn ông đeo kính gọng vàng mang theo tiếng giày da đi đến.

“Thật không ngờ.”

Người đàn ông vừa đi vào đã ngạc nhiên trừng mắt, cười ranh mãnh nhìn Lục Hành Thâm: “Cũng có lúc cậu không trực tiếp tiêu hủy sản phẩm thất bại, còn gọi tôi tới phụ một tay.”

Lục Hành Thâm xoay người, khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Tôi nghi ngờ 996 đã thức tỉnh ý thức của riêng mình, nếu không có gì bất ngờ thì đã có thể vượt qua phép thử Turing(1).”

Hắn vừa dứt lời, người đàn ông đeo kính không còn cười nữa, sửa lại thái độ cà lơ phất phơ, trông nghiêm túc hẳn lên.

“Để tôi xem thử xem sao.”

*****************

Chú thích: 

(1) Phép thử Turing: Là một bài kiểm tra khả năng trí tuệ của máy tính, xác định xem một cỗ máy có thể chứng minh trí thông minh của nó giống não người hay không. Nếu một cỗ máy có thể tham gia vào một cuộc đối thoại với con người mà không bị phát hiện là một cỗ máy thì sẽ thể hiện được trí tuệ con người.

Bình luận

Truyện đang đọc