THẾ THÂN NGHỊCH TẬP CHỈ NAM

Khí hậu trên núi thay đổi vô cùng nhanh, một khắc trước mặt trời còn treo, một khắc sau mây đen đã che đi ánh nắng. Gió núi từng trận, thổi đến mức cả thân người nhiễm lạnh, Y Lai ngẩng đầu nhìn, liền đứng lên nói: "Trời mưa rồi kìa, chúng ta lên phi cơ đi."

Y Lai nói xong liền lên phi cơ ngồi, thế nhưng Lâm Sắt lại chậm chạp không đứng dậy. Y Lai quay đầu nhìn lại, liền thấy bóng lưng cao to của Lâm Sắt, hắn dùng tư thế nghiêm cẩn ngồi đó, không nhúc nhích. Con người Lâm Sắt từ trước tới nay đều không nhiều lời, đều dùng hành động thực tế để nói lên quyết định của chính mình. Y Lai chẳng muốn quản hắn, đem ghế dựa trên phi cơ hạ thấp xuống, tiếp đó nằm lên, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

"Phu nhân, như vậy có phải không hay lắm hay không? Để Lâm tiên sinh một mình ngồi ở đó?" Khách quý một mình ở bên ngoài, mà chủ nhà lại ngồi trong phi cơ ngủ. Đến người lái phi cơ cũng nhìn không được.

Lâm Sắt đúng thật là khắc tinh của y, Y Lai buồn bực gãi đầu một cái rồi mới đứng lên, lại bước xuống phi cơ, đi tới bên người Lâm Sắt.

Lâm Sắt chỉ vào vị trí bên cạnh nói: "Ngồi."

Y Lai ở bên cạnh hắn ngồi xuống. Y trên người mặc áo sơ mi trắng, dưới mặc quần tây, gió núi thổi lại đây, Y Lai có chút lạnh. Lâm Sắt đem áo khoác âu phục mình cởi ra, khoác lên người Y Lai. Y Lai không từ chối, y đâu có muốn mình chết cóng chớ! Áo khoác trên người vẫn mang theo nhiệt độ của nam nhân cùng khí tức lạnh lẽo. Y Lai hít một hơi, những hương vị kia liền tràn ngập trong mũi.

Gió thổi đến càng lớn, Y Lai cảm giác như mình sắp bị thổi bay luôn, một cánh tay mạnh mẽ duỗi tới, đem y kéo vào trong lồng ngực. Một trận gió to qua đi, gió càng lúc càng nhỏ, thế nhưng Lâm Sắt vẫn không có buông y ra.

Y Lai từ trong lồng ngực hắn cố vùng ra.

Lâm Sắt nhìn cánh tay trống rỗng của chính mình, ánh mắt tối sầm.

"Tại sao?" Lâm Sắt hỏi.

"Tôi đã kết hôn cùng Hạ Diễm, đương nhiên phải cùng những người khác giữ khoảng cách." Y Lai nói.

Lâm Sắt không khỏi nhăn mày: "Cậu trước đây không phải là người như vậy."

Y Lai nghe ra trong giọng nói Lâm Sắt mang theo tràn đầy giễu cợt. Trong mắt Lâm Sắt, y là hồ ly tinh, trong từ điển không có hai chữ "trung thành", hình tượng phóng khoáng của y trong lòng Lâm Sắt đã kinh thâm căn cố đế*. Chỉ là y cũng không muốn biện giải.

(Kinh thâm căn cố đế*: đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi)

Y Lai đem áo khoác cầm lên, thả vào tay Lâm Sắt.

"Y Lai, lúc biết cậu còn sống tôi rất vui." Lâm Sắt nói.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ thất vọng lắm chứ?" Y Lai kinh ngạc nói.

"Tôi đã chắc chắn rằng dù mất đi trân châu ngọc, vẫn sẽ không chết." Lâm Sắt nói.

"Nếu như thật sự sẽ chết, anh còn muốn tôi giao ra trân châu ngọc nữa không?" Y Lai hỏi.

Lâm Sắt chần chờ một chút, đối với vấn đề này hắn cũng đã suy nghĩ rất lâu: "Tôi không biết."

"Tôi nên cảm tạ anh sao?" Y Lai nói.

Lâm Sắt nghi hoặc nhìn y.

"Tôi đã cho rằng anh sẽ không do dự mà trả lời "Sẽ". Anh chần chờ có nghĩa là mạng của tôi cũng không có tiện như vậy."

"Y Lai..." Lâm Sắt muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào, ngược lại nói, "Tôi vừa suy nghĩ một chút, cậu trở lại Đế Quốc, sinh hoạt vẫn như trước kia. Có điều tôi kiến nghị, cậu tốt nhất thay đổi cách ăn ở đi, giữ khoảng cách với hoàng đế một chút."

Ánh mắt Y Lai có chút lãnh: "Tôi nói rồi! Tôi rất thích cuộc sống hiện tại."

"Hạ Diễm đang lợi dụng cậu, nếu như hắn thực sự yêu cậu, thì sẽ không để cậu đến bồi tôi." Lâm Sắt nói.

Y Lai không biết Lâm Sắt cư nhiên lại gây xích mích ly gián.

"Tôi cam tâm tình nguyện." Y Lai nói.

Sắc mặt Lâm Sắt rốt cuộc thay đổi: "Y Lai, cậu không nên không chút tự trọng như vậy."

"Tôi yêu anh ấy, nguyện ý vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì, vậy ra cái này gọi là không tự trọng?" Y Lai nghiêng đầu nhìn Lâm Sắt, nhìn từ góc độ này, mặt Y Lai có chút ác liệt. Hay là ở trong lòng Lâm Sắt, y vẫn luôn là không tự trọng đi?

Y Lai luôn có thể chuẩn xác mà đâm trúng chỗ đau của hắn. Lâm Sắt cảm giác được trái tim như có một trận đau đớn, nỗi thống khổ kia như đâm vào phủ ngũ tạng hắn, hắn hít sâu một hơi, đem đau đớn kia đè nén xuống.

Hai người rơi vào trầm mặc. Mây đen dần dần tản ra, ánh nắng mặt trời một lần nữa chiếu sáng khắp mặt đất, nhiệt độ trên núi đột nhiên tăng. Trên mặt Y Lai bắt đầu đổ mồ hôi nóng.

Lâm Sắt từ lồng ngực lấy ra khăn tay, đem từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán Y Lai lau đi, động tác ôn nhu.

Buổi chiều, bọn họ cùng đi phòng ăn trên không nổi danh nhất Hải Thần tinh ăn cơm. Bên trong phòng ăn có rất nhiều cặp tình nhân, tràn ngập không khí lãng mạn. Khi y còn là Y Lai, bọn họ chưa từng cùng nhau ăn cơm, càng không cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người. Mà hiện tại đổi thân phận khác, chuyện như vậy cư nhiên lại được thực hiện...

Có một số việc xảy ra đúng lúc thì chính là hạnh phúc, nhưng ở thời điểm sai lầm mà xảy ra, thì cảm giác gì cũng không có.

Y Lai đối với chuyện lãng mạn này làm như không thấy, mà thản nhiên ăn thức ăn, đồng thời còn uống vào mấy ngụm rượu, đem mặt trắng nõn uống đến đỏ cả lên. Thời điểm y ngẩng đầu lên liền phát hiện Lâm Sắt đang nhìn y.

"Vậy ra cậu thích uống loại rượu này." Lâm Sắt nói, "Rượu này vốn dành cho con nít mà."

"Anh có muốn thử một chút hay không?" Y Lai trừng mắt hỏi.

Dáng dấp Y Lai như vậy xem ra vô cùng đáng yêu, Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy hứng thú, hắn đem cái ly đẩy đến, Y Lai liền rót một ly cho hắn. Lâm Sắt nhẹ nhàng nhấp một miếng, lông mày không khỏi cau lại, phát hiện ra rượu này mùi vị rất ngọt.

"Anh không thích đồ ngọt." Y Lai nói.

"Cậu biết?" Lâm Sắt kinh ngạc.

"Sở thích của anh tôi đều biết." Y Lai nói.

Trong lòng Lâm Sắt đột nhiên nổi lên một cỗ ấm áp, tâm tình cũng trở nên tốt lên. Cho dù tính vốn chán ghét rượu ngọt, hắn cũng không nhịn được liền uống vào mấy ngụm.

Bọn họ tiếp đó đi đến biển Vọng Thập câu cá, biển Vọng Thập rất lớn, đường ven biển rất dài, Y Lai đứng cùng một chỗ với Lâm Sắt, trong vòng vài dặm đều không có ai. Bên trong đất trời, tựa hồ chỉ có hai người bọn họ. Y Lai cởi giày, giẫm vào trong nước, cảm thụ làn gió biển lành lạnh từ bên tai y thổi qua. Lâm Sắt ngồi cạnh biển, ngồi canh cần câu, ánh mắt vẫn dõi theo Y Lai.

Hắn biết tình trạng của chính mình rất không đúng, khi hắn cho rằng Y Lai đã chết rồi, đoạn thời gian đó hắn trải qua cứ ngơ ngơ ngác ngác. Khi hắn biết Y Lai còn sống, vui sướng hầu như tràn ngập lồng ngực, lúc không ở cùng Y Lai, hắn đều là nhớ tới y, lúc ở cùng Y Lai, ánh mắt của hắn không tự chủ được rơi trên người Y Lai. Trong quá khứ, chỉ có một mình A Thụy Tư mới có thể tác đông đến tâm lý của hắn, giờ lại thêm một Y Lai.

Hắn chán ghét nhìn thấy Y Lai ở bên cạnh Hạ Diễm, chán ghét cử chỉ thân mật giữa bọn họ, khi nghĩ đến Y Lai cùng Hạ Diễm kết hôn, hắn ghen tị đến muốn điên. Hắn có chút hối hận đã không đến dự hôn lễ của bọn họ, nếu như biết vợ mới của Hạ Diễm là Y Lai, hắn nhất định sẽ ngăn cản buổi hôn lễ này. Hắn muốn Y Lai trở về Đế Quốc, những ý nghĩ này đều là sâu trong nội tâm hắn sản sinh. Lâm Sắt bắt đầu phân tích nội tâm của mình. Nếu như nói thật lòng yêu mến, thì chính là A Thụy Tư. Cho nên đối với Y Lai, hắn là muốn chiếm đoạt quấy phá sao?

Y Lai lướt sóng, toàn thân ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng áp sát vào người, màu da thân thể như ẩn như hiện. Y như một cơn gió thổi qua bên người Lâm Sắt, lúc trở lại đã thay đổi y phục.

Lâm Sắt đem cá câu được đưa đến trước mặt Y Lai. Y Lai nhìn những con cá kia: "Tôi không thích ăn cá, ăn cá có cảm giác như tôi đang ăn đồng loại của mình vậy."

Lâm sắt đem những con cá kia thả đi: "Vậy tôi cũng không ăn." Mang theo một chút cảm giác sủng nịch.

Hai người ngồi trên bờ biển, một người ăn, nghiền ngẫm một lọ thuốc dinh dưỡng. Thuốc dinh dưỡng mùi vị bình thường mà Lâm sắt lại ăn rất vui vẻ.

Y Lai đột nhiên nghĩ tới điều gì: "Lâm Sắt, anh đã nói chỉ cần tôi giao ra trân châu ngọc, anh sẽ đáp ứng tôi một điều kiện. Câu nói này anh vẫn giữ lời chứ?"

Lâm Sắt nói: "Đương nhiên giữ lời, cậu muốn gì?"

"Tôi muốn anh đừng đối phó với Hạ Diễm nữa." Y Lai nói.

Câu nói này của Y Lai, đem hết thảy ấm áp hủy hoại đến không còn. Rõ ràng nắng ấm giữa trời, Lâm Sắt lại cảm thấy khí nổi lên lạnh cả người. Trước đây hắn cho rằng Y Lai sẽ dùng điều kiện này đổi lấy tình yêu của hắn, mà lại không nghĩ đến y vì người đàn ông khác đổi lấy điều kiện này. Chỉ là Lâm Sắt lại quên, tâm đổi tâm, nếu như hắn chưa từng thật tâm, làm sao có thể bắt Y Lai vì hắn mà trả giá chân tâm?

Qua rất lâu, Lâm Sắt mới nói: "Được."

------------------------------------------------------------

P/s: Anh Sắt thả thính ăn ngon ghê -.-

Bình luận

Truyện đang đọc