THÊ TỬ CỦA BẠO QUÂN

Edit: Đào Sindy

Nê Kim Hương màu cam, Chu Sa Hồng Sương màu đỏ, Dao Đài Ngọc Phượng màu trắng, Hương Sơn Sồ Phượng màu tím... Ngày mùa thu sáng rực, khóm cúc dưới hiên Thọ Ninh cung đang nở rộ.

Nhóm cung tỳ mặc cung trang xanh nhạt đang thận trọng bê bồn hoa cúc đến trong viện.

Ánh nắng rơi vào tấm bình phong gỗ lim khắc vạn chữ gấm và tấm biển treo cao ngự bút ở giữa ghi bốn chữ "Kính tu nội tắc" kim quang lóng lánh, cả vườn cúc hương cứ như vậy bay vào trong cung điện Thái Hoàng Thái Hậu.

Gạch vàng tẩm điện trải đất, gỗ tử đàn bên trong Đa Bảo Các trưng bày chung rượu sứ trắng, chén chạm khắc sừng tê hoa mai, khắc nhánh linh chi như ý, ghế bành gỗ lê vàng trong điện đều  thêu đệm gấm hoa. Một số lư đốt hương vàng Thái Lan, mùi thơm quyến rũ ngọt ngào, hương thơm bay khắp cả phòng.

Tiêu Ngư đang ngồi trước mặt cô mẫu  nàng Thái Hoàng Thái Hậu, tay cầm cờ trắng, hai con ngươi rơi trên bàn cờ, suy nghĩ thật lâu, mới nhẹ nhíu mày, nói lầm bầm: "Nhi thần thua."

Cái này ngón tay giữa nhọn quân cờ gác qua trong tay hàng mây tre cờ cái sọt bên trong.

Sau đó nói với Thái Hoàng Thái Hậu: " Ngày đêm khổ luyện thế nào, chỉ sợ đều không phải là đối thủ của cô mẫu." Dứt lời, tim Tiêu Ngư khẽ run lên, đã nhận ra gì đó, vô thức nhìn mặt cô mẫu.

Cũng không phải còn trẻ tuổi gì, cô mẫu nàng gả vào Hoàng Cung đã có hai mươi năm, bây giờ dung nhan mỹ lệ, vẫn như cũ mùi thơm vũ mị. Chỉ là cung trang hoa lệ, mũ phượng sáng chói, mẫu nghi thiên hạ quá lâu, trên thân tản ra khí độ nhất quốc chi mẫu tôn quý.

Cô mẫu nàng chính là đích nữ Tiêu gia, lúc trước vì củng cố địa vị Tiêu gia, vào cung làm hậu. Cô mẫu hiền lành rộng lượng, rất được Thánh tâm, rất nhanh liền sinh hạ Thái Tử Triệu Dục, nhất thời làm địa vị nhà mẹ đẻ Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công ở Tấn Thành nước lên thì thuyền lên, mà hai mươi năm sau, lại có nữ nhi Tiêu gia tiến cung, Tiêu Ngư là đích nữ đích tôn duy nhất Tiêu gia... Tiêu Ngư thuở nhỏ được sủng ái, ở Tiêu gia được phụ huynh yêu thương, trong cung lại có chỗ dựa Hoàng Hậu cô mẫu, từ nhỏ  không chịu chút ấm ức nào.

Vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ như cô mẫu nàng sống cuộc đời vinh hoa phú quý sủng quan hậu cung, nào biết được vận khí này không được tốt.

Đêm nàng và Hoàng Đế biểu ca Triệu Dục thành thân, Đế Vương trẻ tuổi đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo băng hà rồi.

Đáng thương Tiêu Ngư mười bốn tuổi hoa, tuổi vừa cập kê, ngay cả hỉ khan đỏ thẫm còn chưa được nhấc lên, thì đã thành quả phụ tôn quý nhất Đại Ngụy. Da tuyết hoa nhan, nhan sắc diễm quan Hoàng Thành chưa từng bị hái, độ tuổi xinh đẹp nhẩ, lại chậm rãi khô héo tịch mịch chốn thâm cung.

Cũng may Tiêu Ngư xua đuổi khỏi ý nghĩ, cũng không quá mức thương tâm, trong cung có thân cô mẫu làm bạn, mà hoàng đế biểu ca Triệu Dục của nàng lại để lại một đứa con nhỏ là Triệu Hoằng, để nàng làm tiện nghi nương.

Triệu Hoằng chỉ mới bốn tuổi, đăng cơ xưng đế, mà nàng thì phụ trách buông rèm chấp chính, nhưng Tiêu Ngư cũng chỉ là cô nương trẻ tuổi, chính trị không hiểu nhiều, phần lớn vẫn dựa vào cô mẫu Thái Hoàng Thái Hậu. Bây giờ trong cung đã hơn nửa năm, Tiêu Ngư sống thời gian này cũng thoải mái, không có gì ngoài chiếu cố ấu Đế Triệu Hoằng, hoặc đến Thọ Ninh cung bồi Thái Hoàng Thái Hậu trò chuyện.

Mặc dù nàng đã là tức phụ hoàng gia, dù không có một ngày chính thức là phu thê với Triệu Dục, nhưng trên xưng hô, cũng gọi là quen thuộc, thốt ra tiếng gọi cô mẫu, cũng may cô mẫu nàng chưa từng để trong lòng.

Như bây giờ, nàng gọi sai, trên mặt bà cũng không gì khác thường. Cô mẫu cũng quen nàng gọi bà như vậy.

Thái Hoàng Thái Hậu cười nhìn về phía Tiêu Ngư, nói: "Ngươi tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi phập phồng không yên, trong cung cần tôi luyện thêm, rất nhanh sẽ an tâm hơn."

Tiêu Ngư cười.

Nữ hài nhi tuổi trẻ thanh xuân dào dạt, Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chất nữ trước mắt, cứ như nhìn  thấy lúc mình vừa mới tiến cung. Nhưng đứa nhỏ này may mắn hơn bà rất nhiều, có bà che chở, nàng không cần làm những chuyện lục đụa kia, nàng còn có thể hưởng thụ một đoạn thời gian hồn nhiên ngây thơ rất dài.

Thế này cũng rất tốt... Nhìn nàng vui vẻ, tựa như nhìn thấy mình vui vẻ lúc tuổi còn trẻ.

Chỉ là... Ánh mắt rơi vào trên mặt nàng đẹp tựa hoa đào kia, một cái nhăn mày một đều là phong tình, nhưng cặp mắt lại trong suốt, sạch sẽ. Nữ hài nhi kiểu này, lại phải thủ tiết cả đời, tuy là vì hoàng nhi bà, bà cũng cảm thấy quá đáng tiếc.

Buông quân cờ chậm rãi xuống, Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Ngày mai có cuộc đi săn mùa thu, ngươi và Hoằng Nhi cùng nhau đi Ly Sơn chơi thêm mấy ngày, muốn chơi cứ chơi, để hạ nhân bồi ngươi chơi, ngươi vui vẻ là được, nhưng không cho phép quá tinh nghịch, chú ý an toàn."

Tiên đế băng hà, trong cung thật lâu không có náo nhiệt. Tiêu Ngư cũng an phận đợi trong cung, chưa từng đi ra cửa cung. Lúc này có cuộc đi săn mùa thu,  sau lần xuất cung thứ nhất Tiêu Ngư gả vào Hoàng Cung.

Tuổi còn nhỏ, trên mặt luôn lễ độ, trong lòng chỗ nào không muốn chơi. Nhưng Tiêu Ngư biết thân phận mình, không thể chơi.

Nghe cô mẫu, Tiêu Ngư thấp giọng hỏi: "Ngài không đi sao?"

Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Ai gia sớm thành thói quen sống trong cung, sẽ không ra ngoài."

Tiêu Ngư không hỏi thêm nữa.

Mặc dù thuở nhỏ cô mẫu đối đãi tốt với nàng, nhưng rất khắc nghiệt với nàng, luôn không thích nàng làm một số chuyện không hợp quy củ, dần dà, nàng trước mặt cô mẫu cũng có chút trói buộc. Cuộc đi săn mùa thu ở Ly Sơn, nếu cô mẫu không đi, nàng cũng không cần quá trói buộc... Thế này cũng rất tốt. Trong lòng Tiêu Ngư ngược lại có chút vui vẻ.

...

Ngự liễn kiệu phượng, hoàng thất Đại Ngụy từ trước đến nay khí phái, một đoàn người trùng trùng điệp điệp gánh đến khu săn bắn hoàng gia Ly Sơn. Trên đường xóc nảy, Tiêu Ngư không dễ chịu, trước tiên ở trong lều nghỉ ngơi một hồi, lại đi ra nhìn quần thần đi săn.

Nhưng không thấy tung tích ấu Đế Triệu Hoằng.

Lúc nàng nghỉ ngơi, còn nhu thuận sang đây xem nàng, đứa hài nhi nho nhỏ, hỏi han ân cần, ngược lại là một bộ diễn xuất lão thành. Sau đó sợ quấy rầy nàng, liền đi ra ngoài. Ánh mắt Tiêu Ngư dò xét một phen, liền hỏi Xuân Hiểu Xuân Trà bên cạnh: "Hoàng Thượng đâu?"

"Mới vừa rồi còn ở chỗ này." Xuân Trà nhỏ giọng nói. Nàng nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra, nói cùng nàng ấy: "Hình như khi nãy Kỳ Vương có ghét, nô tỳ lờ mờ nghe các loại "Đầu ưng sườn núi", Hoàng Thượng nghe như thật vui, nương nương ngài nói, Hoàng Thượng có thể theo Kỳ vương đi chỗ đó không?"

Ưng Chủy nhai, tên như ý nghĩa, giống như miệng ưng, chính là một chỗ hiểm địa của Ly Sơn.

Về phần Kỳ vương Triệu Huyên kia, hình như Triệu Hoằng rất thích hắn... Nhưng cô mẫu nàng lại không quá thích.

Tiêu Ngư cũng hiểu, dù sao Triệu Huyên cũng là hoàng tử, mặc dù không muốn Triệu Dục vừa sinh đích trưởng tôn, nhưng cũng là hoàng gia huyết mạch, dòng dõi hoàng thất Đại Ngụy đơn bạc, nếu như Triệu Hoằng xảy ra chuyện thì cũng chỉ còn lại mỗi mình Triệu Huyên rồi. Triệu Huyên lại không giống Triệu Hoằng tuổi nhỏ dễ dàng khống chế như vậy, thật để hắn làm Đế Vương, nàng và cô mẫu đại khái cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu gì.

Triệu Huyên phong thái thanh nhã, người khiêm tốn, Tiêu Ngư cũng không muốn có lòng tiểu nhân, nhưng tình thế bức bách, nàng chỉ có thể lựa chọn cẩn thận là hơn.

Nói với Xuân Hiểu và Xuân Trà: "Theo ta tới xem xem."

Cuộc đi săn mùa thu cua Đế Vương, cũng không phải là trò đùa, Ly Sơn có trọng binh trấn giữ, bên người Triệu Hoằng cũng có thị vệ, nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Mang theo Xuân Hiểu Xuân Trà đến Ưng Chủy nhai, rất xa, liền thấy Triệu Hoằng mặc long bào màu vàng sáng, đang ngồi trên đồng cỏ, trong tay ôm một con thỏ tuyết trắng.

Ngồi bên cạnh một nam tử trẻ tuổi, thấy làn da hắn trắng nõn, giơ tay nhấc chân đều là hoàng thất cao quý, có loại cảm giác nhanh nhẹn đẹp như tranh. Chính là Kỳ vương Triệu Huyên.

Hình như Triệu Huyên và Triệu Hoằng nói vài câu, Triệu Hoằng lập tức nhìn về bên này, khuôn mặt trắng mập nở nụ cười, vui vẻ nói: "Mẫu hậu!"

Trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, Triệu Hoằng vẫn luôn vô cùng nhu thuận, càng thậm chí hơn, giống như rất e ngại vị hoàng tổ mẫu này.

Mà bây giờ...

Tiêu Ngư hé mắt. Khó trách hắn sẽ thích vị hoàng thúc Triệu Huyên này, ở chung với hắn ta, hắn cười đến thật sự thật vui vẻ.

Tiêu Ngư đi qua, Triệu Hoằng cho nàng xem con thỏ nhỏ trong ngực, giọng nói mềm mại: "Chân con thỏ nhỏ này bị thương, Hoằng Nhi để bọn Tiểu Hà Tử trở về lấy thuốc và thức ăn, bây giờ còn chưa trở về..."

Tiêu Ngư đưa thay sờ con thỏ, cô nương gia đều vô cùng thích tiểu động vật lông xù, Tiêu Ngư bình thản rất nhiều. Đại khái là nguyên do xuất thân võ tướng thế gia, thật ra nàng thích động vật hung mãnh hơn một chút.

Vừa sờ soạng một chút, con thỏ trong ngực Triệu Hoằng bỗng nhiên giãy dụa mấy lần, sau đó lập tức đào thoát từ trong ngực hắn, kéo chân sau bị thương, liều mạng chạy về phía trước.

"Con thỏ nhỏ!" Mắt Triệu Hoằng trợn to, khuôn mặt đầy thịt đều run rẩy, nhất thời từ dưới đất bò dậy, run run rẩy rẩy đuổi theo.

Lòng Tiêu Ngư nhấc lên, vội vàng phân phó Xuân Hiểu Xuân Trà: "Nhanh đi theo Hoàng Thượng, đừng để hắn té."

Xuân Trà lập tức đuổi theo, Xuân Hiểu lại giương mắt, nhìn thoáng qua Kỳ vương, do dự nhìn về phía Tiêu Ngư: "Nương nương..."

"Nhanh đi." Tiêu Ngư chưa từng suy nghĩ nhiều, liền để Xuân Hiểu đuổi theo.

Xuân Hiểu liền gật đầu, theo Xuân Trà cùng nhau đi.

Chạy đến chỗ rất xa, thời gian dần trôi qua, Tiêu Ngư đều không nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn. Bỗng nhiên, phía sau của nàng truyền tới một giọng nói, là tiếng nói trầm thấp thanh nhuận của nam tử: "Hoàng tẩu."

Tiêu Ngư khẽ giật mình, xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy Kỳ vương Triệu Huyên chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau nàng.

Dung mạo Hoàng tử Đại Ngụy đều không tầm thường, vị Kỳ vương này là nhân tài kiệt xuất trong đó, dung mạo điệt lệ, thân thể thon dài, cẩm bào đai ngọc nổi bật lên quý khí nghiêm nghị của hắn. Thường ngày đều rất nho nhã, mà bây giờ... Tiêu Ngư đối đầu ánh mắt của hắn, luôn cảm thấy có chút không dễ chịu, vô  thức lui về sau một bước.

"Hoàng tẩu cẩn thận."

Triệu Huyên vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm eo nàng. Eo nhỏ như liễu không đủ một nắm, khẽ dựa gần, chính là một hương thơm nhàn nhạt.

Tiêu Ngư lập tức nói: "Làm càn!"

Nàng là Thái hậu, tự có uy nghiêm Thái hậu, thế nhưng  nàng quá trẻ tuổi, bộ dáng này, dọa người bên ngoài thì được, đặt ở trước mặt Triệu Huyên, lại không đáng chú ý.

Vốn không có ý định làm gì, nhưng bây giờ nghe giọng nói tức giận bại hoại của nàng, tay Triệu Huyên lại không muốn buông lỏng ra. Hắn đưa một cái tay khác tới, một mực chế trụ bờ eo của nàng, sau đó cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau cùng nàng: "Hoàng tẩu tại sao lại xấu hổ?"

Khí tức nam tử xa lạ tới gần, lòng bàn tay Tiêu Ngư để trước ngực hắn, chống ra một khoảng cách cùng hắn. Giương mắt, nhìn thấy mặt của hắn, thấy đáy mắt hắn ngậm lấy nhàn nhạt ý cười, lại thấy cử chỉ hắn ngả ngớn, trong lòng sao còn không rõ... Tiêu Ngư giãy dụa không có kết quả, liền cúi đầu, cắn trên cánh tay hắn một cái.

Thừa dịp hắn bị đau buông tay, liền liều mạng chạy.

Thẳng đến khi gió lạnh táp trên người nàng, thấy ống tay áo rộng của mình phình lên, Tiêu Ngư mới bình tĩnh đứng xuôi theo vách núi, nhìnphía dưới mây mù quấn sâu không thấy đáy, mặt lập tức trợn lên.

Đằng sau truyền đến giọng nói của Triệu Huyên: "Cẩn thận!"

Tiêu Ngư quay đầu lại nhìn hắn.

Ngày thường thấy hắn khiêm khiêm hữu lễ, nhưng bộ dáng ngả ngớn mới rồi kia, nàng xác định không nhìn lầm. Nàng lẳng lặng đứng xuôi theo  bên vách núi, trong lòng sợ hãi, tất nhiên không còn dám chuyển nửa bước, thế nhưng Triệu Huyên này... Tiêu Ngư sầm mặt lại, nói: "Ngươi đừng tới đây."

Triệu Huyên đứng tại chỗ, mặt mũi tràn đầy khẩn trương, nói với nàng: "Ta đi là được, nàng đừng bước về trước nữa, tới đây đi, vừa mới là ta đường đột, thế nhưng..." Hắn nhìn mắt nàng, giọng nói bỗng nhiên trở nên rất nhu hòa: "Niên Niên, ta đã ngưỡng mộ nàng trong lòng từ lâu, nếu nàng nguyện ý, ta có thể dẫn nàng đi khỏi Hoàng Cung, nàng muốn đi nơi nào, liền đi nơi đó."

Hắn ngưỡng mộ nàng trong lòng? Thế nhưng vì số gặp mặt không đến mấy lần, hắn đối với nàng đều là khách khí lạnh nhạt... Nhưng nếu muốn lợi dụng nàng, cũng không nên nói là muốn dẫn nàng xuất cung mới, nàng là Thái hậu, hắn dẫn nàng xuất cung, chẳng phải là cái gì cũng không chiếm được? Thế nhưng nàng lại rất khó nhìn ra trên mặt hắn hai chữ "Ngưỡng mộ trong lòng".

Tiêu Ngư nhìn hắn, từ từ, thử chuyển trở về.

Ngay sau đó, trong bụi cây bên cạnh bỗng nhiên nhảy ra một con thỏ nhỏ màu xám, khó khăn lắm nhảy đến trên giày Tiêu Ngư, Tiêu Ngư vô thức la lên một tiếng, vội vàng tránh ra sau.

Cước này giẫm không mạnh, thân thể ngả ra, nhanh chóng rơi xuống.

Triệu Huyên lập tức chạy tới bắt nàng, dùng hết toàn lực, cũng chỉ bắt được ống tay áo của nàng.

Nghe tiếng gấm lụa bị xé rách, nương theo gió lớn sườn núi, màu sắc diễm lệ xoá sạch, giống như con bướm nhẹ nhàng, nhanh chóng rơi xuống...

...

Róc rách, róc rách... Bên tai là tiếng suối chảy thanh tịnh. Tiêu Ngư giật giật thân thể, cảm thấy toàn thân đều đau, chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy trên người mình đắp một cái chăn cũ nát. Trong khoảnh khắc đập vào mắt Tiêu Ngư, Tiêu Ngư nhấc chăn lên, ném sang một bên.

Quá cũ nát rồi.

Thế nhưng mà...

Xốc lại chăn, Tiêu Ngư mới ngồi dậy, nhìn bốn phía.

Đây là một sơn động âm u, nàng nằm trên một khối đá lớn bằng phẳng, mặc dù rải lên một tầng sợi bông, hàn khí lạnh buốt vẫn truyền đến. Bên cạnh đốt một đống lửa, củi lửa "Đôm đốp", chiếu lên chút ánh sáng trong sơn động, thân thể của nàng, cũng thoáng ấm áp hơn.

Vô thức vòng lấy thân thể, cúi đầu nhìn lại, trên cung trang bên phải thiếu một mảnh ống tay áo, trực tiếp lộ ra áo lớn màu đỏ. Giật giật tứ chi, còn lại không có việc gì, mắt cá chân trái đau, khẽ động vào sẽ vô cùng đau đớn. Đại khái là trẹo chân.

Tiêu Ngư chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước. Nhưng bây giờ nàng ở đâu? Đây là sơn động, nhìn sự bố trí này đại khái là có người ở, là ai cứu nàng sao?

Tiêu Ngư đang suy nghĩ lung tung, một giọng nói từ cửa hang truyền vào. Sắc mặt Tiêu Ngư tái nhợt, nhìn ra hai bên, sờ đến một khối đá, lập tức siết trong tay, hai mắt chăm chú nhìn cửa hang.

Giọng nói càng ngày càng gần, Tiêu Ngư tim đập như trống chầu, khẩn trương liếm liếm cánh môi khô nứt. Ánh lửa nhảy vọt, có tia lửa từ trong đó tung tóe  ra, văng đến người vào, phía trên bóng dáng đen kịt.

Cao lớn, đen kịt, lặng yên... Trong lòng Tiêu Ngư sợ hãi, nhìn thấy bàn chân màu đen giẫm trên mặt đất, lập tức liền nghĩ đến dã thú trong rừng, lập tức ném tảng đá trong tay tới.

"Bộp" một tiếng, tảng đá rơi xuống đất.

Tiêu Ngư giương mắt, liền nhìn thấy bóng dáng một người đứng bên... Đại khái là một người, thế nhưng nàng không dám khẳng định, đến cùng hắn có phải người hay không.

Là thân hình nam tử, cao hơn phụ thân võ tướng dũng mãnh thiện chiến của nàng, cơ bắp tứ chi bành trướng, lồng ngực tráng kiện, làn da màu đồng cổ, đã là cuối mùa thu, xuyên qua quần cũ nát. 

Không phải dã thú, thân thể Tiêu Ngư căng cứng có chút buông lỏng, ánh mắt rơi vào trên người nam tử trước mặt, thấy y mọc râu rất dày, nửa gương mặt đều bị râu cản trở, vốn nhìn không ra khuôn mặt của y. Chỉ là mũi của y thẳng tắp, lông mày rậm đen, con mắt đen kịt, vẫn là hình dạng mắt phượng cực kỳ đẹp đẽ.

Nhìn lấy cách ăn mặc và bộ dáng, tựa như là dã nhân trong núi này.

Dã nhân tuy là người, nhưng này phía trước còn có một chữ "Dã", cũng tính là nửa dã thú rồi. Tiêu Ngư vẫn phòng bị, đã thấy bỗng nhiên y cúi người tới.

Tiêu Ngư bị dọa đến hoa dung thất sắc, vô thức tránh ra sau. Chuyển trong chốc lát, liền nhìn thấy dã nhân trước mặt này, xoay người, cầm trái cây trong tay đặt ở bên cạnh nàng...

Hai tay của y rộng lớn thô ráp, trái cây đỏ rừng rực trong lòng bàn tay, mùi thơm ngát sạch sẽ từ lòng bàn tay của y lăn xuống. Có một quả,  lộc cộc lộc cộc, lăn đến trong tay Tiêu Ngư.

Ngón tay chạm tới quả dại lạnh buốt, tay Tiêu Ngư giật giật, ngẩng đầu nhìn mặt y, lại cúi đầu nhìn quả này.

Là cho nàng ăn à...

Là y cứu được nàng??

Tiêu Ngư lần nữa giương mắt, nhìn lên dã nhân cao lớn trước mặt, thấy y an tĩnh đứng trước mặt mình, chưa từng phát ra tiếng gì. Sau đó y liền xoay người ngồi xổm ở cạnh đống lửa, cho thêm củi vào đống lửa.

Giống như y rất am hiểu nhóm lửa, rất nhanh đống lửa lại càng cháy lớn, chiếu sơn động sáng trưng, tứ chi Tiêu Ngư cũng dần dần khôi phục ấm áp.

Tiêu Ngư ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn dã nhân trên mặt đất, cắn môi, thận trọng nhìn, đi đến bên cạnh y.

Y trần trụi nửa người trên, trên vai trái có một vết thương, có máu chảy ra... tay Tiêu Ngư nắm nắm, nghĩ đến vừa rồi nàng quăng tảng đá kia, đại khái là đúng lúc đập vào  vai của y. Không phải nàng không có tình người, lập tức móc ra khăn lụa từ trong ngực, xoay người, nhẹ nhàng lau khan lụa lên vai y.

Ngón tay ngọc trắng mảnh khảnh, cùng làn da màu đậm của y sinh ra sự chênh lệch rõ ràng. Nàng đụng một cái, dã nhân lập tức quay đầu, con mắt lập tức đối mặt nàng.

Ánh mắt của y có ánh sáng, mang theo thú tính động vật... Nhạy cảm, cảnh giác, dã man.

Tim Tiêu Ngư nhảy “thình thịch”, có chút bị hù dọa.

Thẳng tắp đối diện với anh mắt y, hình như đã quên phản ứng.

Thật lâu, mới dần dần tìm về giọng của mình, giọng nói run run, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thật... Thật xin lỗi."

Bình luận

Truyện đang đọc