THEO ĐUỔI EM THÊM MỘT LẦN NỮA


“ Tôi xin anh, làm ơn xoá nó đi ” Tiêu Mỹ Trinh không biết phải thế nào, cô nàng cầu xin Từ Minh Viễn, mong anh tha cho mình, nếu ba mẹ cô biết được chắc chắn bọn họ sẽ tức mà đánh cô chet mất.

“ Tôi không xoá được, lỡ tay sao chép rất nhiều bản rồi ”.

“ Tôi nói rồi chỉ cần em nghe lời, nhất định không xảy ra chuyện gì đâu ” Từ Minh Viễn vuốt ve gương mặt đẫm nước mắt của Tiêu Mỹ Trinh.

Tiêu Mỹ Trinh buông điện thoại thất thần khi nghe anh ta nói, cô ước gì thà bị bọn họ ức hiếp đuổi khỏi trường, còn hơn là rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, Trình Giai Giai gọi điện cho cô, cô cũng không có đủ cang đảm mà nhấc máy lên nghe.

“ Em đi vào vệ sinh cá nhân, sau đó tôi đưa em về ” Từ Minh Viễn lấy quần áo mà anh đã nhờ nhân viên mua cho Mỹ Trinh.

Cô thất thần nhìn quần áo, không một chút cảm xúc, bây giờ muốn khóc cũng chẳng khóc nổi nữa, cuối cùng cũng phải phục tùng Từ Minh Viễn, cô có thù với anh ta sao? Anh ta lại muốn hại cô như vậy nhỉ? Con người anh ta thật đáng sợ.


Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cơ thể của Tiêu Mỹ Trinh, trên cơ thể đầy rẩy những vết hôn đỏ chót của trận ân ái đêm qua mà Từ Minh Viễn để lại, nhưng anh ta lại rất thông minh, không để lại dấu hôn trên cổ.

Nước có lạnh cấp mấy, cũng không thể lạnh bằng lòng của Tiêu Mỹ Trinh bây giờ.

Từ Minh Viễn vui vẻ như bắt được con mồi mới, ánh mắt dán chặt vào phòng tắm, cho đến khi Tiêu Mỹ Trinh bước ra, anh ta vẫn ngồi trên giường nhìn cô nàng.

Chiếc váy mà nhân viên mua rất hợp với Tiêu Mỹ Trinh nha.

Từ Minh Viễn nắm lấy cánh tay của Tiêu Mỹ Trinh kéo lại ngồi trong lòng mình, cẩn thận vuốt ve gương mặt trắng noãn của Mỹ Trinh “ Làm tình nhân của tôi, em chỉ có lợi chứ không thiệt ”
Tiêu Mỹ Trinh không nói lời nào, im lặng đến khi về nhà, cô nàng cũng không nhìn lấy Từ Minh Viễn thêm lần nào nữa.

Giây phút cánh cửa nhà khép lại, Tiêu Mỹ Trinh theo đó mà trượt xuống ôm mặt bật khóc nức nở như một đứa trẻ đáng thương, đời của cô xem ra hết rồi, tình nhân? Anh ta là muốn cô làm tình nhân của anh ta? Bọn người giàu đều như anh ta sao? Đều xem con gái nhà người ta chẳng đáng đồng nào?
Cả ngày Tiêu Mỹ Trinh không ăn chỉ nằm co ro trong phòng, nước mắt lâu lâu không tự chủ liền rơi xuống.

Ở nhà Chu Trạch Dương cùng Trình Giai Giai dùng bữa xong liền cùng cô rửa bát, anh nhìn sang cô ánh mắt hiện lên ý đồ vô cùng xấu xa.

Phất tay một cái nước văng tung tóe dính khắp gương mặt đáng yêu của Trình Giai Giai, cô liếc nhìn con người đang cười vui vẻ kia “ Chu Trạch Dương! ”.

“ Anh chết chắc rồi ” Trình Giai Giai không thua kém liền phất tay như anh khiến nước văng tung tóe.


Cả hai cứ đùa giỡn vui vẻ như vậy, thời gian như ngưng động chỉ có niềm vui của hai người họ, giỡn đến khi mệt lã người mới chịu nghĩ, Trình Giai Giai dọn dẹp xong liền giúp Chu Trạch Dương phơi quần áo.

Cái tên này vậy mà lại lười vô cùng, nếu không có cô chắc anh đem quăn cái đống này đi mất.

Dọn xong cô liền ra sofa ngồi cùng anh xem phim ăn dâu tây, sau đó chơi game, lúc trước cô không hề biết gì về mấy cái này, đều là do Chu Trạch Dương chỉ cô chơi, cô cũng tìm tòi mà học thêm để chơi game với anh, lần nào chơi cũng đều là cô thua còn anh lúc nào cũng như được mùa mà cười vui vẻ vô cùng.

“ Hôm nay em còn có việc, em về trước, thức ăn em để trong hộp bỏ ở tủ lạnh, anh muốn ăn thì đem ra hâm lại nha ” Trình Giai Giai nhìn xuống đồng hồ đã gần 4h chiều rồi.

Hôm nay cô có hẹn với bà lão hứa sẽ đến đẩy bà đi dạo, cô không thể thất hứa với bà ấy được, cô cầm túi xách lên định đi thì Chu Trạch Dương nắm lấy tay cô kéo lại khiến cô đè lên người anh hai tay chống vào ngực Chu Trạch Dương.

“ Em chưa hôn tạm biệt anh ” Chu Trạch Dương nhìn cô lên tiếng.

“ Chụt ” Trình Giai Giai cũng không ngại hôn lên môi anh một cái.


Chu Trạch Dương mỉm cười mãn nguyện, nhưng lại vịnh lấy gáy cô đáp lại nụ hôn của Trình Giai Giai một cách mạnh bạo, anh đưa lưỡi vào trong khoan miệng cô, làm càng bên trong khoan cô đến khi Giai Giai không thở được nữa anh mới chịu buông ra.

Trình Giai Giai đứng bật dậy sau khi được anh buông tha liền mắng một câu “ Lưu manh, em về đây ”.

Chu Trạch Dương nhìn cô rời khỏi cánh cửa đóng lại, gương mặt liền trở nên không cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, khi nãy anh thấy Hứa Chí Quân gửi add Wechat cho Trình Giai Giai vậy mà cô cũng đồng ý.

Cậu ta thật sự muốn tranh giành với anh? Anh nhịn cậu ta, cậu ta liền được nước làm tới à? Anh nhất định không để Trình Giai Giai lọt vào tay cậu ta, dù yêu hay không thì Trình Giai Giai cũng là của anh, đồ của anh, anh rất ghét người khác động vào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc