THÌ RA CẬU ẤY THÍCH TÔI


Trong phút chốc không nói ra được là cảm giác gì.

Cô ấy nói rất đúng.
Thực ra thì cậu ấy vô cùng ưu tú, Hạ Hạ cũng không kém gì, Bắc Đại và Thanh Hoa lại là một giai thoại.
Nhưng mà trong lòng tôi lại có gì đó không đúng cho lắm, nhưng mà tôi cũng không biết là không đúng ở đâu.
“Vậy… Vậy… Tớ nhớ là cậu ấy có bạn gái rồi mà?” Tôi không có tâm trạng.
“Ài, đó chỉ là lời đồn thôi, hình như cậu ấy chưa từng thừa nhận điều đó.

Vậy nên tớ có thể theo đuổi, thích thì theo đuổi, tớ không muốn khiến bản thân mình phải nuối tiếc.” Cô ấy nói nghe rất có lí.
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng bái phục cô ấy.

Nghĩ kĩ lại thì tôi thích Cố Tri Hàng ở điểm nào nhỉ?
Ở một chỗ với anh ta tôi vẫn luôn kiềm chế, chẳng qua tôi muốn nâng cao thành tích môn toán của mình, vì để chống lại bố mẹ nên mới tìm tới anh ta, sau đó khiến bản thân mình đắm chìm vào trong vòng tuần hoàn ác mộng đấy…

Thích là cảm giác gì nhỉ? Tôi thích ai đây?
“Vậy… cậu theo đuổi đi.” Tôi uống một cốc bia, che giấu đi nội tâm mất mát của mình: “Chắc chắn mấy kĩ năng của mình không có tác dụng gì với cậu đâu, dù sao thì Văn Tu là người thế nào cơ chứ, nếu như dùng cách của tớ chắc chắn cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng thiểu năng.”
“Nhưng mà, cậu là bạn cùng bàn của cậu ấy mà, trong nhóm lớp cậu ấy chỉ trả lời duy nhất tin nhắn của cậu thế nên tớ tưởng quan hệ của hai người rất tốt.” Hạ Hạ hỏi tôi.
“Không có, cậu nhầm rồi, lúc học cấp ba tớ còn không nói chuyện với cậu ấy lần nào, thậm chí tớ còn không có phương thức liên lạc của cậu ấy đấy.”
“Cậu cũng không có á?”
“Không có.” Nghĩ tới gì đó đột nhiên tôi bật cười: “Lần trước tớ có đăng một video lên trên douyin, có một người giả là Văn Tu kết bạn với tớ, kết quả tớ vừa nhìn là biết anh ta là lừa đảo, cười c.hết mất.”
“Hả, sao cậu biết?”
“Tớ hỏi anh ta có thể chuyển cho tớ 5000 tệ không? Anh ta liền lập tức block tớ luôn.”
“…”
Hahahahaha.
Đột nhiên hai người bọn tôi bật cười.

Thời điểm đang cười nghiêng ngả liền phát hiện nhóm người ở bàn bên cạnh…

Văn Tu? Tôi vội vàng trốn, nụ cười trên môi cứng đờ.
“Sao vậy?” Hạ Hạ thấy tôi đột nhiên thay đổi sắc mặt nên liền hỏi.
“Đằng sau.” Tôi dùng khẩu hình nói với cô ấy: “Văn Tu.”
Tôi xong rồi.

Tại sao lại gặp được cậu ấy vào lúc này chứ?
“Văn Tu?” Hạ Hạ có chút không hiểu: “Ừ, cậu muốn nói với tớ làm cách nào để theo đuổi cậu ấy à?”
Cmn… Cô ấy lo người ta bị điếc à.
Tôi chỉ đành gửi tin nhắn cho cô ấy: “Người tình trong mộng của cậu đang ở đằng sau cậu kìa bảo bối.”
“…” Hạ Hạ đọc tin nhắn sau đó lập tức đỏ mặt, ngồi vô cùng ngay ngắn.
Người này, tôi chưa từng thấy cô ấy căng thẳng thế bao giờ.
“Có phải cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào đằng sau mình không? Làm thế nào bây giờ? Hôm nay tớ chưa gội đầu.” Cô ấy căng thẳng gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi…
“Cậu yên tâm đi, cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào mặt của tớ, dm biết hôm nay đi gặp cậu thế nên tớ còn chưa rửa mặt đây này.”
Thật là muốn chết mà.
Tại sao cậu ấy lại chọn một vị trí vừa hay có thể đối mắt với tôi cơ chứ, đúng thật là không thể tránh né mà.
Điều chế.t tiệt hơn nữa là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi không hề kiêng dè chút nào, như thể muốn tính toán tam quan ngũ đình trên mặt tôi có phù hợp với công thức cấu tạo của con người không ấy?


Bình luận

Truyện đang đọc