THÍ THIÊN ĐAO

Tại tòa thành mới xây lại trong phế tích, vì có đám người này vào ở, cuối cùng cũng lần đầu tiên mang một hơi thở phồn vinh thịnh vượng sau trăm vạn năm yên lặng.

Trước đây, chỗ này chỉ có gần một trăm sinh linh, chủ yếu đều bế quan tu luyện, vì thế không có chút vui vẻ náo nhiệt nào.

Lão quản gia đã sống rất nhiều năm, về việc tu hành, ông ấy đã không có bất kỳ cơ hội thăng tiến cao hơn nào nữa. Lão sống được đến ngày hôm nay chẳng qua là cố duy trì một hơi thở. Lão mong mỏi được gặp lại công tử, muốn nhìn thấy vương tộc họ Sở lần nữa quật khởi trênphế tích này.

Đây là một chút chấp niệm cuối cùng trong lòng lão.

Cho nên, sự nhiệt tình của lão cao hơn tất cả mọi người!

Trên phế tích của vương tộc, tình hình đã tốt hơn nhiều. Nhưng bên ngoài, mười hai cổ tộc chỉ trừ Đông Phương gia tộc lại đang vô cùng hoảng sợ.

Nhất là hai cổ tộc gần nơi này nhất. Gia tộc Triệu thị và gia tộc Tào thị.

Bọn họ đều rất bất an.

Sự tích một tấm lưới ánh sáng của Sở Mặc đã đủ tiêu diệt mấy trăm tỉ sinh linh Hôi Địa đã truyền khắp nơi. Những đệ tử không có tu vi cao thâm trong cổ tộc đều tràn đầy sợ hãi trong lòng, luôn cho rằng tai họa kia lúc nào cũng có thể ập xuống đầu mình.

Vì lý do Thái Thượng lão tổ không thể ra tay, hiện nay chỉ có cấp bậc trưởng lão mới có thể, nhưng những người cấp thấp hơn lại không biết. Cho nên trong sự sợ hãi khôn cùng của bọn họ vẫn có một chútmong đợi mong manh.

Cho rằng dù thế nào thì Thái Thượng Cổ Tổ cũng không thể trơ mắt nhìn gia tộc bị tiêu diệt, nhìn lâu đài ngàn năm bị sụp đổ.

Nhưng trong lòng những người cấp bậc trưởng lão thì hoảng sợ không thể chống đỡ lấy một ngày!

Trong lòng bọn họ biết rõ hơn bất kỳ ai, rằng Thái Thượng Cổ Tổ căn bản không thể ra tay! Mà Sở Mặc bây giờ không kể Thái Thượng thì không còn bất kỳ ai có thể đối địch. Chiến lực của hắn mạnh mẽ đến mức làm người ta tuyệt vọng! Hơn nữa, hắn còn có vô số thủ đoạn, tuyệt đối không chỉ có đơn giản là chiến lực mạnh mẽ.

- Học thức của hắn quá uyên bác, tại sao chúng ta lại chọc đến kẻ địch như thế được? Ngẫm lại mà cảm thấy tuyệt vọng.

Một gã trưởng lão gia tộc họ Tào sầu mi khổ kiểm thở dài.

Một trưởng lão gia tộc họ Tào khác lại nói:

- Nếu không phải nghĩ đến thực lực tổng hợp của Sở công tử kinh khủng như thế, chắc chắn sau chuyện năm đó, kể cả chúng ta cũng sẽ lựa chọn thế này.

- Nhưng việc này chẳng khác nào thọc vào tổ ong vò vẽ!

Trưởng lão lúc trước nói:

- Người ta bây giờ luân hồi trở về thì thành người như thế, khiến tất cả cổ tộc chúng ta phải sợ hãi. Chuyện này, chuyện này, chuyện này… thật mẹ nó xui xẻo mà!

- Có thể hắn không chỉ có một mình.

Một trưởng lão Tào gia khác lại từ tốn nói:

- Nếu hắn thật sự chỉ có một mình không ai trợ giúp sợ rằng đã bị đánh đến không còn sót lại chút vụn xương rồi. Thậm chí Thái thượng Cổ Tổ chắc cũng sẽ không để lại cơ hội cho hắn luân hồi, nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn cấm để hoàn toàn chôn vùi hắn trong thế giới này!

- Ngược lại thì ta không hiểu nổi vì sao có hai vị chưa bao giờ quan tâm chuyện đời lại bỗng dưng giúp đỡ hắn? Lại còn trợ giúp rõ ràng dứt khoát như thế?

- Ta nghĩ vấn đề bây giờ là hai vị ấy đến cùng là chỉ hạn chế Thái thượng Cổ Tổ của mười ba cổ tộc trong Thông đạo, hay là hạn chế tất cả Thái Thượng Cổ Tổ?

- Ý ngươi là?

- Ta muốn thử xem! Đối thoại như thế này trong mười hai cổ tộc đều có, chỉ khác biệt nhau một chút mà thôi.

Những trưởng lão biết chút nội tình hầu như đều tham gia thương thảo vấn đề này. Bọn họ nghi ngờ, có khi nào hai vị kia chỉ hạn chế Thái Thượng Cổ Tổ của mười ba cổ tộc, cũng không hạn chế tất cả Thái Thượng Cổ Tổ?

Đáng tiếc là, Cổ Băng Băng che giấu hai trận chiến với Toa Lan đạo tặc quá kỹ!

Không hề có chút tin tức nào tiết lộ ra ngoài. Bây giờ Liên Minh Tinh Anh mỗi ngày đều lớn mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy. Linh Thông Thượng Nhân tất nhiên sẽ không ăn no rửng mỡ đi bán đứng Sở Mặc làm gì.

Người duy nhất có thể bán đứng Sở Mặc là hai đời thủ lĩnh Toa Lan đạo tặc. Bọn họ ngày trước Nguyên thần đều bị đánh tơi tả. Nhưng chắc bây giờ cả hai đều đang trốn đi bế quan khôi phục, nào dám hiện thân ra ngoài?

Bởi vì qua vô số năm, Toa Lan đạo tặc thật sự đã đắc tội với vô số người, kết bao nhiêu thù, đến bây giờ gặp rủi ro, người muốn giết bọn họ chưa chắc ít hơn so với những người muốn giết Sở Mặc. Vì thế, bọn họlo thân mình còn chưa xong, sao có thể hiện thân ra ngoài đây?

Nhưng dù những trưởng lão của mười hai cổ tộc đều không biết chuyện này, nhưng bọn họ vẫn muốn cố gắng thử một lần

Mong mấy vị Thái Thượng Cổ Tổ trong mười hai cổ tộc đi dò xét thử một phen.

Nhưng chuyện thế này hầu như chẳng có ai tình nguyện mạo hiểm.

Bây giờ, ai cũng có thể thấy được quyết tâm của Sở công tử, đó là hướng đến mười ba cổ tộc! Không tiêu diệt cả mười ba cổ tộc, hắn chắcchắn sẽ không chịu từ bỏ.

Vấn đề mấu chốt là đã có hai vị Thái Thượng Cổ Tổ bị hắn giết. Đến bây giờ, khi mấy trăm tỉ sinh linh Hôi Địa muốn tấn công phế tích của vương tộc họ Sở thì lại bị Sở Mặc dùng một tấm lưới bắt gọn… Chết sạch không sót một mống!

Loại người có bản lĩnh một mình chiến đấu có thể chém đầu Thái Thượng, khi chiến đấu với đồng đội lại có thể giết chết vô số sinh linh như hắn thật sự làm người ta sợ hãi. Cả Thông đạo này cũng chẳng có mấy người muốn làm kẻ thù của Sở Mặc. Cho dù có một vài tu sĩ tự cho mình là siêu phàm, mong muốn một lần khiêu chiến Sở Mặc, nhưng nếu thật sự cho bọn họ cơ hội, bọn họ chắc chắn sẽ chần chừ!

Nhưng đây không phải là thi đấu trong cùng một gia tộc, cũng không phải so tài. Sở công tử có một không hai luân hồi chuyển thế trở về, một thân sát khí rung trời chuyển đất. Lúc này, dù là ai cản đường hắn, chắc chắn chỉ có một kết cục là bị nghiền nát!

Trong hai cổ tộc cách vương tộc họ Sở gần nhất thì cổ tộc họ Tào là sợ hãi nhất. Sức của bọn họ mỏng yếu hơn so với bên cổ tộc họ Triệu nhiều, vì thế, bọn họ bỏ ra rất nhiều tiền mời tu sĩ mạnh bên ngoài về. Tiền tài động lòng người, dưới tình huống bọn họ không màng giá cả cũng có không ít tu sĩ động lòng đến giúp bọn họ.

Bên gia tộc họ Triệu tuy cũng có hơi lo lắng, nhưng nếu nhìn toàn diện thì tâm tình của các đệ tử trong cổ tộc họ Triệu cũng coi như ổn định.

Bình luận

Truyện đang đọc