[THÍCH CỐ] ĐÀO HOA KHAI

Hai người đi vào phòng, Thích Thiếu Thương đốt lửa sắc thuốc, Cố Tích Triều bỏ thêm vào lò hai khối than, nhất thời căn phòng nhỏ ấm áp hẳn. Băng ngoài mái hiên cũng tan một ít, từng giọt nước rơi xuống vang lên tựa khúc nhạc.

Cố Tích Triều ôm gối ngồi cạnh chậu than, ngọn lửa như nhảy múa, biến hóa không ngừng, tỏa ra xung quanh quanh ánh vàng ấm áp.

Trong gian phòng tĩnh lặng, chỉ văng vẳng tiếng Thích Thiếu Thương chuẩn bị nồi sắc thuốc. Bụi lững lờ trong không khí, trôi dạt theo ánh lửa, thong thả lạ lùng.

Y đưa tay lên, muốn nắm bắt bụi trần trong ánh vàng mờ ảo, lại huơ vào khoảng không, những hạt bụi li ti len theo khẽ tay thoát ra ngoài. Chỉ còn lại ánh vàng ấm áp, y bất giác cười rộ.

“Một mình ở đây cười cái gì?” Thích Thiếu Thương vén rèm, bưng chén thuốc đến.

Cố Tích Triều vội rụt tay về, nụ cười bên khóe môi vẫn chưa thu hồi, hỏi ngược lại, “Trước kia ta cũng như thế này sao?”

“Như thế nào?” Thích Thiếu Thương ngồi xuống ghế, dùng thìa chậm rãi khuấy thuốc.

“Rất ngớ ngẩn, thường cười một mình.” Cố Tích Triều đứng dậy, ngồi trước mặt hắn.

Thích Thiếu Thương dừng tay, trước kia, hắn không nhớ y từng thật sự mỉm cười.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cách một làn hơi nước, mờ mờ ảo ảo:

“Tích Triều, hiện giờ ngươi thật sự cảm thấy vui vẻ?”

Cố Tích Triều không ngờ hắn lại hỏi vậy, suy tư một lát liền đáp: “Ở bên cạnh đại ca rất an tâm. An tâm..... có tính là vui vẻ không?”

Thích Thiếu Thương khóe môi hơi tách ra, lại không nói gì khác, chỉ nói: “Thuốc uống được rồi.”

Gần đây, thân thể Cố Tích Triều đã dần khôi phục, nhưng Thích Thiếu Thương vẫn có thói quen nâng chén lên tận miệng y. Y không cự tuyệt, hắn vừa đưa tay lên đã chậm rãi uống ngay. Sau khi uống cạn, Thích Thiếu Thương buông bát, thuận tay rót cho y một chén trà xanh để giảm đi vị đắng trong miệng.

Cố Tích Triều nhận chén trà, chậm rãi thưởng thức. Nước trà xanh trong trẻo, khói trắng lượn lờ, vài lá trà bồng bềnh, mùi thơm thanh tao ấm nhuận, truyền sang ngón tay đặt trên chén.

“Có một số việc vẫn muốn hỏi đại ca”, y thản nhiên mở miệng, trong mắt lại có vẻ bướng bỉnh khác thường, “Tích Triều trước kia rốt cuộc là người thế nào, hai người chúng ta.... thật sự là bằng hữu sao?”

Thích Thiếu Thương cân nhắc hồi lâu, ngắn gọn đáp: “Đúng vậy”.

Cố Tích Triều giương mắt nhìn đồng tử đen láy của hắn, nửa khắc sau uống cạn chén trà. Thản nhiên cười:

“Đại ca đáp có chút do dự, dường như có nỗi niềm khó nói.” Y đưa tay châm cho Thích Thiếu Thương một chén trà, “Ta đoán, chúng ta lúc đó nợ nhau, lại không thể nhớ ra… Rốt cuộc, là ngươi nợ ta, hay ta nợ ngươi.”

Thích Thiếu Thương nhìn chằm chằm chén trà trong tay, một lúc lâu sau, chỉ khẽ thở dài.

Cố Tích Triều thấy hắn vẫn chưa phủ nhận, ánh mắt chậm rãi rũ xuống, đoạn nói tiếp: “Quá khứ đối với ta mà nói, đã vô phương tìm về. Mỗi khi cố gắng nhớ lại chỉ cảm thấy tối đen băng lãnh, không có một tia hy vọng.”

Y nhếch khóe miệng, lại không thể che giấu thê lương trong giọng nói, “Có lẽ.... chưa từng có người đối đãi với ta như đại ca.”

Thích Thiếu Thương nghe vậy nhướng mắt, thấy y vừa trở về từ cửa tử, trên gương mặt tái nhợt đã có chút huyết sắc, trong lòng nhất thời có vài phần chua xót, hòa nhã nói:

“Tích Triều, không giống như ngươi tưởng tượng đâu. Ngươi là thư sinh tài hoa, được ghi trong sử sách, lưu truyền nhân gian, trong tâm chí hướng cường ngạo như rồng.....”

Hắn nhớ, khi gặp mặt, người nọ tóc quăn tung Vi Phong bay lên trời cao, đồng tử lay động, như thể đang hấp thu tinh hoa của đất trời.

Chỉ tiếc.... Từng bước sai, từng bước sai.

“Thư sinh? Ta không biết võ công?”, Cố Tích Triều kinh ngạc hỏi, y cúi đầu nhìn đoản đao bên hông, hoa văn chạm trổ trên chuôi dao bị bào mòn nhẵn bóng, dường như đã được sử dụng rất nhiều.

“Không.” Thích Thiếu Thương đáp rất rõ ràng, tựa hồ đã trả lời như thế ngàn vạn lần trong tâm.

“Vậy những vết thương, những tên sát thủ không buông tha.....”

“Là ta liên lụy ngươi.”Thích Thiếu Thương ngắt lời nói, “Người bọn họ muốn truy sát là ta, không liên quan đến ngươi.”

Cố Tích Triều khẽ nâng mi mắt, hàng mi dài rậm hướng về phía hắn. Gương mặt hắn vô cùng trầm tĩnh, vốn hào sảng, dưới ánh lửa bập bùng, không hiểu sao lại sinh ra chân tình ôn nhu, khiến người ta cơ hồ chìm trong xúc động dào dạt.

“Ta tin ngươi, đại ca.” Y giương mắt, đơn giản vứt bỏ hết thảy nghi hoặc.

Trên đời này, người y có thể tin tưởng, cũng chỉ có hắn.

Lại chợt lo lắng, “Nếu đi Đào Hoa Cốc, những người kia sẽ không đuổi theo nữa?”

Thích Thiếu Thương đứng dậy đi đến bên giường, nhanh nhẹn trải chăn đệm, cười nói: “Đêm nay làm sao vậy, lại nghĩ ra nhiều câu hỏi như thế.”

Cố Tích Triều thấy hắn thầm chuyển đề tài, hiểu rằng con đường phía trước hung hiểm vẫn chưa tận, hỏi thêm e rằng chỉ khiến hắn thêm sầu lo, liền ngoan ngoãn cởi ngoại y, rúc vào trong chăn.

Thích Thiếu Thương kéo chăn đắp lại cho y đàng hoàng, thấy đôi mắt đen thăm thẳm vẫn còn mở to, sờ lên những lọn tóc quăn trên trán, nói: “Đã khuya, sao còn chưa ngủ?”

Cố Tích Triều xoa xoa mắt, “Ta nhớ năm ngoái lúc vừa tỉnh lại, ngày ngày đại ca ngủ cùng ta.”

Mỗi đêm mỗi đêm gắt gao ôm lấy y từ sau lưng, truyền thân nhiệt ấm nóng qua cơ thể băng lãnh của y.

Bên tai ngập tràn tiếng tim đập của hắn, từng hồi, từng hồi.....

Thích Thiếu Thương đương nhiên cũng đang nhớ đến những tháng ngày đó, mặt hơi ửng hồng, tay kéo chăn trùm qua đầu y, cao giọng: “Ngủ đi.” Nói xong, lao ra khỏi phòng như chạy trốn.

Cố Tích Triều trong chăn cười khanh khách.

Lửa vẫn lặng lẽ cháy ở một góc, trong phòng ấm áp tựa xuânvề.

Bình luận

Truyện đang đọc