[THÍCH CỐ] TIN RẰNG CÓ DUYÊN

Đã bao lâu rồi cậu chưa đến quán bar? —— Hẳn là từ khi gặp Vãn Tình. Sau khi nhận được học bổng của Đại Học Yến Kinh, cậu đã không còn lo lắng về tài chính, mà Vãn Tình cũng không thích những nơi ồn ào…

Hiện giờ không khí trong quán bar rất tốt, thực tĩnh lặng, rượu pha cũng ngon, bản nhạc đang vang lên là “Color of the night”, nghe hơi thương cảm, nói về một người con gái không rõ tâm ý của người mình yêu, không biết anh ta đang thật lòng haygiả dối.

Please come out from the color of the night…

Câu cuối ngân lên, Cố Tích Triều thở dài, uống cạn một ly. Cocktail ngọt ngào, nồng độ không quá cao, vẫn làm dạ dày cậu đau rát. Nhưng, chuyện này, đã quá quen rồi. Cậu vẫy vẫy bartender, ý bảo thêm một ly nữa.

Chợt có một bàn tay vươn đến úp lên ly rượu của cậu.

“Tích Triều, uống ít một chút.” Thích Thiếu Thương cau mày.

“Cả anh cũng muốn quản em?” Cố Tích Triều hỏi vặn lại, tay vẫn không buông ly rượu.

Thích Thiếu Thương ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng gọi một ly rồi nói: “Uống rượu giải sầu sẽhại thân. Chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.” Anh dừng lại một chút, cười, “Đã quen biết nhau lâu như vậy, chắc hẳn chúng ta hiểu nhau. Nếu anh nói đúng, em phải uống một ly. Nếu anh nói sai, anh tự phạt một ly. Yên tâm, anh không lừa em uống rượu đâu.”

“Cũng được.”

Thích Thiếu Thương cười cười, quan sát Cố Tích Triều, chậm rãi nói, “Hôm nay tâm trạng em không tốt…”

Cố Tích Triều không nói hai lời, nâng ly rượu lên.

“Chờ chút! Anh còn chưa nói xong.” Thích Thiếu Thương kéo tay áo cậu, “Dù là trò chơinhưng cũng phải hợp tình hợp lý. Câu vừa rồi, ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn thấy trên mặt em. Cho nên phải thêm câu nữa, tâm trạng em không tốt là bởi vì em vừa cãi nhau với Vãn Tình.”

Cố Tích Triều quay đầu trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, nhưng rồi lại nở nụ cười. Nụ cười đó, chua xót vô cùng. Cậu nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.

Thích Thiếu Thương cũng cười theo, dường như không để ý đến vấn đề sức khỏe của Cố Tích Triều, nói tiếp: “Những chuyện em luôn chắc chắn muốn làm, hôm nay lại hoàn toàn dao động. Bởi hiện tại em đã rõ, muốn nhận được ấm áp phải kèm thêm một ít đớn đau. Vì phải trả giá nên loại ấm áp này cũng chẳng mê người đến thế. Cố Tích Triều, em đang sợ hãi!“

Cố Tích Triều không hé miệng, uống ly thứ hai.

“Mấy năm nay em vẫn luôn cô quạnh. Em muốn cùng ai đó, nhưng hết lần này đến lần khác với ai cũng chẳng thể lâu dài, ai cũng không thể tin, thậm chí em không tin chính bản thân mình. Cho nên…” Thích Thiếu Thương tiến đến sát bên cậu, ghé vào tai cậu thì thầm, “Càng ở bên nhiều người lại càng cảm thấy cô quạnh, cô quạnh đến muốn khóc…”

Cố Tích Triều một chữ cũng không nói, uống xong ly thứ ba, sắc mặt trắng xanh như người chết.

Thích Thiếu Thương không nói nữa, những gì anh muốn nói đã nói xong. Bây giờ, chỉ chờ Cố Tích Triều.

“Vãn Tình…” Cố Tích Triều có chút mơ màng mở miệng, mang theomông lung man mác không rõ, “Cô ấy muốn kết hôn với em.”

“Đây không phải chuyện tốt sao?” Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng hỏi.

“Chuyện tốt? Vì sao?”

“Vì sao là vì sao? Em nghĩ là vì sao? Vì sao cô ấy phải gả cho em, hay là… vì sao cô ấy muốn phản bội em?” Thích Thiếu Thương cười, không quan tâm lời nói vừa rồi đã khiến người con traibên cạnh đau đớn thế nào. Người con trai anh… từng yêu. “Trong mắt anh, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Phản bội em, là vì tổ quốc. Gả cho em, là vì tình yêu của một người con gái.”

“Thật không?” Đáp lại anh là nụ cười tự giễu của Cố Tích Triều, “Phản bội em, đích thực là vì tổ quốc. Nhưng gả cho em, lại là vì muốn bù đắp cho những thiệt thòi mà em phải chịu. Nhưng em không muốn nhận sự an ủi.”

“Em không cần phải quan tâm thứ cô ấy cho em là an ủi hay cổ vũ, nếu em thật sự yêu người con gái tên Phó Vãn Tình này, thì nên biết thời biết thế mà lấy cô ấy. Con người thường hay hồ đồlắm. Nếu đổi lại là anh, chỉ cần em đồng ý, dù được nhận cái gì anh cũng thấy vô cùng thỏa mãn.”

“Cô ấy sẽ hối hận…”

“Đó là chuyện vài chục năm sau, khi em vẫn chưa thể làm cô ấy mãn nguyện! Cố Tích Triều em thật sự kém cỏi như vậy sao?” Thích Thiếu Thương vẫn chẳng hề để ý đến bộ dạng cậu lúc này.

“Thích Thiếu Thương, cô ấy sẽ hối hận.” Cố Tích Triều xoay người nhìn anh chằm chằm, như si như mê. “Sau đợt đấu thầu này cô ấy sẽ hối hận. Vì Thiết Thủ sẽ không thắng, vì những gì cô ấy làm để em thua cuộc đã tan thành mây khói, vì cô ấy không thật lòng!“

“Tích Triều, bớt hành động theo cảm tính đi!Chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày đấu thầu, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này em có thể thiết kế xong một bản vẽ khác? Thua thì sao, thua vì thủ đoạn đê tiện của Thiết Thủ thì sao? Chẳng lẽ Vãn Tình không quan trọng bằng vụ đấu thầu này à?”

“Bản thiết kế em đã sớm chuẩn bị rồi. Lúc Truy Mệnh đến tìm, em đã có chủ ý sửa lại bản vẽ, chỉ là ngại Phó Tông Thư và Hoàng Kim Lân mà không nói ra. Em không có tư cách quyết định có tham dự kì đấu thầu này hay không, nhưng em có khả năng gia tăng phí tổn xây dựng. Lần này, Thiết Thủ đã quá nóng vội.”

“Nói cách khác, chỉ vì một cái khẩu khí? Rốt cuộc em có nuốt nổi cái khẩu khí này không? Cố Tích Triều, em yêu bản thân mình hay yêu Vãn Tình đây?”

“Em không biết…” Cố Tích Triều cúi đầu huơly rượu, bất lực nói, “Em chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ cân nhắc giữa tôn nghiêm của em và Vãn Tình nên bỏ cái nào, chọn cái nào.”

“Nếu có được người mình yêu, cho dù phải từ bỏ chút tự tôn nhỏ nhoi, có sá gì?”

“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều ngẩng đầu, nhìn anh, “Anh nghĩ như vậy?”

“Đúng!” Thích Thiếu Thương đáp như đinh đóng cột, “Nhưng đáng tiếc, người em muốn không phải anh.” Ý thức được Cố Tích Triều đối với chủ đề này rất nhạy cảm và mất tự nhiên, anh nhanh chóng trở lại chuyện của Phó Vãn Tình, “Tích Triều, em tận mắt chứng kiến Vãn Tình phản bội mình sao? Em tận mắt chứng kiến Vãn Tình đưa cái đĩa cho Thiết Thủ à? Đừng bị phán đoán chủ quan của mình ảnh hưởng, đừng tùy tiện hoài nghi, em sẽ hối hận đấy, giống như anh đã hối hận.”

Cố Tích Triều theo thói quen nhíu mày trầm tư, một lát sau khẽ thở dài, “Em đã làm gì vậy…”

“Tích Triều,” Thích Thiếu Thương mỉm cười giữ chặt cậu, “Sau này, cho dù có giận thế nào cũng đừng biến mất khỏi tầm mắt của người khác. Ít nhất, đừng tắt máy. Em biết không, phụ nữ hay suy nghĩ lung tung lắm.”

“Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán,” Cố Tích Triều khen anh một câu rồi vội vàng rời đi.

Cố Tích Triều đi rồi, Anh Lục Hà sải bước trên đôi giày cao gót đi tới, dung mạo động lòng người. “Tôi còn tưởng cậu sẽ thừa cơ chen vào.”

“Tôi nghĩ Tích Triều sẽ không cho tôi cơ hội này.”

“Thích Thiếu Thương, sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán, cậu quả nhiên khác trước rất xa.” Anh Lục Hà tán thưởng từ tận đáy lòng.

“Tôi trước kia đáng ghét lắm phải không?” Thích Thiếu Thương cười hỏi lại.

“Cậu bây giờ thức thời hơn.” Anh Lục Hà cũng giống Cố Tích Triều, trước nay luôn tiết kiệm lời khen. “Kỳ thực, năm đó cậu cũng không hoàn toàn hiểu lầm. Tôi quả thực có ý với tiểu học đệ. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.”

“Nhưng những chuyện tôi làm với cậu ấy, vĩnh viễn khiến cậu ấy không thể tha thứ, thậm chí tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình… Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán, ai biết tôi đã phải trả cái giá thế nào mới có được điều này chứ?” Thích Thiếu Thương gầm nhẹ một tiếng, trên từng nét mặt đều là thống khổ và bi thương.

Anh Lục Hà thở dài nhìn Thích Thiếu Thương nâng ly rượu cuồng ẩm mua say, bắt đầu nghĩ, một Cố Tích Triều say rượu và một Thích Thiếu Thương say rượu, khiêng ai về nhà cực hơnđây?

Bình luận

Truyện đang đọc