THIÊN HẠC PHỔ

Tống Phù cũng chau mày suy nghĩ một lát rồi nói :

- An cô nương, phải chăng cô nương đã luôn bám theo sau bọn tại hạ?

An Thanh hỏi lại :

- Tôn giá nghĩ là có khả năng đó sao?

Tống Phù nói :

- Rất khó nói, ít ra thì lão phu cũng không tin cô nương theo sau lão phu mà không bị phát hiện.

An Thanh cười khanh khách rồi nói :

- Đã vậy thì tại sao lão còn hỏi?

Tống Phù nói :

- Nhưng tại sao cô nương biết bọn lão phu đi thuyền ban đêm là muốn thưởng thức phong cảnh? Trừ phi...

Lão hỏi ngừng lại rồi bỗng nhiên kêu lên :

- Đúng rồi, lão phu hiểu ra rồi!

An Thanh ngạc nhiên hỏi :

- Lão hiểu ra cái gì?

Tống Phù nói :

- Người chèo thuyền đã bán tin cho cô nương phải không?

An Thanh tròn xoe mắt hạnh, nàng nói :

- Lão nói hàm hồ rồi đấy!

Tống Phù ngạc nhiên hỏi lại :

- Không phải thế sao?

An Thanh nói :

- Bản cô nương việc gì phải đi mua thông tin của các vị? Vã lại bản cô nương cũng tuyệt nhiên không biết các vị ngồi trên chiếc thuyền đó!

Phương Tuyết Nghi lên tiếng :

- Trong nhị vị cô nương, tất phải có người đi chung thuyền với bọn tại hạ, đúng không?

Bình Nhi nghe vậy thì không nhịn được nên phá lên cười.

An Thanh là chủ nhân của cô ta nhưng nàng không ngăn cản hành động thất lễ của cô ta mà chỉ nhìn Phương Tuyết Nghi rồi mĩm cười, nói :

- Không sai, lần nầy thì ngươi đoán đúng rồi!

Tống Phù liền hỏi :

- Cô nương mời bọn tại hạ đến đây với dụng ý gì, có thể cho biết trước không?

An Thanh nhìn qua Tống Phù và nói :

- Nếu nói là không có chuyện gì thì nhất định nhị vị sẽ không tin.

Tống Phù nói :

- Không sai!

An Thanh mĩm cười nói tiếp :

- Nếu bản cô nương không muốn nói thì sao?

Tống Phù trả lời ngay :

- Nếu vậy thì lão phu và Phương lão đệ không tiện ở lại lâu rồi.

An Thanh hỏi :

- Các vị muốn đi à?

Tống Phù lạnh lùng đáp :

- Không sai.

An Thanh trầm ngâm một lát rồi nói :

- Đi thế nào được... chẳng phải bản cô nương mời các vị đến đây sao? Chưa gặp tiểu thư thì làm sao...

Bỗng nhiên nàng giật mình và bế khẫu im tiếng.

Thử nghĩ Tống Phù là hạng nhân vật nào, tuy cô ta rất cảnh giác nhưng cuối cùng thì cũng để lộ ra sơ hở và bị Tống Phù phát hiện ngay.

Lão cười ha hả rồi nói :

- An cô nương, xem ra cô nương không phải là chủ nhân nơi này rồi!

An Thanh chợt biến sắc, nàng nói :

- Ai bảo bản cô nương không phải . Lão thật là người quá hàm hồ.

Tống Phù cười nhạt, nói :

- Không sai! Quả nhiên lão phu có chút hàm hồ nhưng sợ rằng cô nương có hàm hồ hơn lão phu nhiều!

An Thanh tức khí nói :

- Lão mắng ta chăng?

Tống Phù nói :

- Không dám, nhưng...

An Thanh liền hỏi :

- Nhưng thế nào?

Tống Phù chậm rải nói :

- Cô nương thừa hiểu là mình đã nói gì, bọn lão phu đã đến đây mà không được gặp tiểu thư của các cô nương thì không thể bõ đi được.

Không ngờ An Thanh cũng rất thiếu kinh nghiệm xử sự, cô ta vội kêu lên :

- Thế nghĩa là sao? Dù các vị muốn đi cũng không đơn giản như vậy!

Tống Phù cười ha hả rồi nói :

- Rốt cuộc thì cô nương cũng đã nói thật!

Lão quay sang nói với Tuyết Nghi :

- Lão đệ, suýt chút nữa thì chúng ta bị cô ta lừa rồi.

Phương Tuyết Nghi rất khâm phục sự lão luyện của Tống Phù, chàng mĩm cười, nói :

- Nếu tuệ nhãn của Tống lão không hơn người thì quả thật vản bối không thể nhận ra.

Tống Phù nói :

- Lão đệ, chúng ta có cần gặp chủ nhân nơi này rồi hãy đi không?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Theo ý kiến lão tiền bối thì nên thế nào?

Chàng vốn muốn nói :

- Đã đến rồi mà không gặp chủ nhân thì đi sao tiện?

Nhưng bỗng nhiên chàng thay đổi ý niệm nên không tự chủ trương mà phải trưng cầu ý kiến.

Tống Phù cười ha hả rồi nói :

- Theo ý kiến của lão khiếu là tất nhiên phải gặp được chủ nhân nơi này rồi mới đi.

-----------------------------------

Mất trang 155-160

-----------------------------------

Trung Nguyên.

Tống Phù lập tức truy vấn :

- Nhị vị từ đâu đến?

Tuy lão hỏi rất nhanh nhưng phản ứng của An Thanh cũng rất nhạy bén nàng nói :

- Điều nầy thì ta không được nói rồi.

Tống Phù nói :

- Cô nương cũng khá điêu ngoa đấy.

Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

- Nhị vị có biết Thiên Ma Nữ là một nhân vật cực kỳ bại hoại không?

Bình Nhi phá lên cười rồi nói :

- Ai mà tin? Ta thấy tướng mạo của lão mới giống như người xấu đấy!

An Thanh lạnh lùng tiếp lời :

- Lão hàm hồ, nếu không nghĩ tình lão là khách nhân do tiểu thư ta mời đến thì việc lão đắc tội với bằng hữu của bọn ta cũng đũ để bọn ta cho lão nếm chút đau khổ rồi.

Tống Phù gượng cười, nói :

- Nhị vị cô nương không am tường về nhân tình thế thái nên khó phân biệt được người tốt kẻ xấu. Trên giang hồ có nhiều người tướng mạo hiền từ đáng thương nhưng trong lòng vô cùng độc ác, Thiên Ma Nữ dung mạo xinh đẹp như hoa nhưng lòng như độc xà, nếu nhị vị cô nương giao du với ả thì sợ rằng ngày sau sẽ chịu nhiều thiệt thòi đấy.

An Thanh chớp chớp song mục và nói :

- Không cần lão quan tâm, nhiều chuyện!

Tống Phù chợt biến sắc, trong có vẻ như muốn phát tác nhưng lão lắc đầu rồi nói tiếp :

- Trung Ngôn Nghịch Nhỉ, lương dược khó uống, quả thực là lão phu nhiều chuyện rồi.

Bình Nhi xen vào :

- Lão biết thế thì tốt.

Phương Tuyết Nghi vốn muốn hỏi hai thiếu nữ này về tung tích của Thiên Ma Nữ nhưng sau khi nghe đoạn đối thoại giữa bọn họ và Tống Phù thì chàng thay đổi chú ý nên hỏi :

- An cô nương, quý chủ nhân hiện đang ở đâu?

An Thanh hỏi lại :

- Ngươi muốn gặp tiểu thư của bọn ta à?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Quý chủ nhân để lại thư hẹn , và bọn tại hạ đã đến đúng hẹn , vậy tại sao quý chủ nhân còn chưa muốn xuất hiện ?

- Ai bảo là tiểu thư của ta không muốn xuất hiện, chỉ có điều là chưa đến giờ mà thôi!

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi :

- Lẻ nào quý chủ nhân còn định giờ trong việc tiếp khách?

An Thanh nói :

- Không sai, chủ nhân của ta tiếp khách có giờ giấc nhất định.

Tuyết Nghi hỏi tiếp :

- Vậy thì nào quý chủ nhân mới chịu xuất hiện?

An Thanh quét mục quang nhìn ra xung quanh rồi hỏi :

- Bây giờ là giờ nào?

Bình Nhi nói :

- Đã qua giờ sửu rồi.

An Thanh tiếp lời :

- Vậy thì sẽ mau thôi, còn một khắc nữa thì tiểu thư sẽ tỉnh dậy và sẽ tiếp kiến nhị vị.

Tuyết Nghi thở phào một hỏi rồi nói :

- Được! Phương mỗ chờ thêm một khắc nữa vậy!

Bình Nhi nói :

- Thanh tỉ tỉ, muội vào xem thử tiểu thư dậy chưa nhé!

An Thanh gật đầu, nói :

- Cũng được, nếu tiểu thư đã dậy thì nói là nhị vị khách nhân đã theo hẹn mà đến rồi.

Bình Nhi mĩm cười, nói :

- Muội biết rồi.

Lời chưa dứt thì nàng đã quay ngươi bõ chạy, thoáng chốc bóng hình dẫ khuất sau phiến ngọc thạch.

Qua một lúc không lâu thì Bình Nhi lại xuất hiện từ phía sau phiến ngọc thạch, nàng nói :

- Thanh tỉ tỉ tiểu thư đến đấy!

An Thanh vội vàng đứng lên rồi dịch bước qua đứng một bên phiến ngọc thạch, thần thái tỏ ra vô cùng cung kính.

Phương Tuyết Nghi và Tống Phù cũng hồi hộp nhìn về phía sau phiến ngọc thạch chờ đợi. Theo sau Bình Nhi, quả nhiên còn có một bạch y thiếu nữ mi thanh mục tú, khí chất cao nhã, tóc dài xoã vai, tướng mạo rất gợi cảm. Niên kỷ của cô ta chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi nhưng cử chỉ rất trang trọng. Cô ta chậm rải bước ra sau thạch án ngồi xuống.

An Thanh dịch bước tới trước và khẻ nói :

- Cô nương...

Bạch y thiếu nữ không biểu lộ sắc thái gì trên ngọc diện, nàng khẻ gật đầu và nói :

- Ta biết rồi.

Tuy cô ta nói rất nhỏ nhưng nghe cứ như tiếng hoàng anh xuất cốc.

An Thanh nghe vậy thì lặng lẻ lui sang một bên và không nói thêm gì nữa.

Phương Tuyết Nghi đứng thẳng người lên rồi cung thủ, nói :

- Tại hạ Phương Tuyết Nghi, xin diện kiến cô nương.

Bạch y thiếu nữ hỏi ngẫng đầu lên và mĩm cười, nói :

- Không dám, phiền Phương công tử chờ lâu quá.

Nàng vốn đã rất đẹp, khi cười lại càng đẹp như hoa xuân, khiến Phương Tuyết Nghi nhìn thẩn thờ, chàng thầm nghĩ :

- Cô ta cười thật là rung động lòng người .

Lúc nầy Tống Phù cũng lớn tiếng nói :

- Cô nương, lão phu Tống Phù cũng đã có mặt.

Bạch y thiếu nữ hỏi cúi người đáp lễ và nói :

- Không dám, Tống lão là cao nhân tiền bối, tiểu nữ sao dám nhận lễ của lão.

Tống Phù cười ha hả rồi tiếp lời :

- Cô nương là đệ tử của vị cao nhân nào? Lão phu kiến văn nông cạn, mong cô nương đừng cười!

Bạch y thiếu nữ quét mục quang nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi mới chậm rải nói :

- Tiểu nữ là An Tiểu Bình, là người thuộc Thiên Tâm Đảo ở Đông Hải nên rất ít vào Trung Nguyên. Tống lão không biết cũng chẳng có gì lạ.

Tống Phù nói :

- Thì ra là An cô nương.

Phương Tuyết Nghi nghe hai chữ Đông Hải thì nhất thời kinh động, chàng buột miệng hỏi lại :

- An cô nương là ngươi ngoài Đông Hải thật sao?

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Không sai, tiện thiếp từ nhỏ lớn lên ở Đông Hải - Thiên Tâm Đảo.

Trong lúc kinh động thì suýt chút nữa Phương Tuyết Nghi nói ra bốn chữ "Đông Hải Song Tiên", nhưng mấy ngày qua chàng đã có nhiều tiến bộ về phương diện tâm cơ nên trong lòng tuy hoài nghi thiếu nữ nầy là truyền nhân của võ công Thiên Hạc Trảm tức là hậu nhân của Đông Hải Song Tiên nhưng chàng vẫn cố nén lại được.

Chàng nói :

- Cô nương ra lệnh cho thuộc hạ để lại thư hẹn bọn tại hạ đến vì chuyện gì vậy?

Sắc diện của An Tiểu Bình thoáng hiện sắc hồng, nàng nói :

- Phương công tử...

Phương Tuyết Nghi phá lên cười rồi nói :

- Cô nương bất tất phải khách khí!

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Phương công tử là truyền nhân của Kiếm Thần Trần đại hiệp phải không?

Phương Tuyết Nghi vô cùng kinh ngạc nhưng chàng cố giử vẻ bình thản, đáp :

- Không sai, Kiếm Thần chính là gia sư!

An Tiểu Bình nói :

- Vậy thì không sai rồi.

Tuyết Nghi hỏi :

- Chẳng hay cô nương tìm tại hạ có chuyện gì không?

An Tiểu Bình nói :

- Đã để lại thư tương ước thì tất nhiên là có chuyện.

Nàng hơi ngưng lại rồi nói tiếp :

- Không biết hiện tại Kiếm Thần Trần đại hiệp đang ẩn cư ở nơi nào, công tử có thể nói cho biết chăng?

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

- Thì ra cô ta muốn tìm ân sư của ta!

Nghĩ đoạn chàng nói :

- Gia sư đã quy tiên rồi.

Bạch y thiếu nữ An Tiểu Bình vô cùng kinh ngạc, nàng kêu lên :

- Trần đại hiệp đã chết rồi sao?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Lúc tiên sư lâm chung, tại hạ có bên cạnh và tận tay lo liệu mọi việc tang lễ nên tự nhiên không thể là sai được.

An Tiểu Bình trầm ngâm một lát rồi hỏi :

- Trần đại hiệp có mấy vị đệ tử?

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

- Tại sao cô ta lại hỏi chuyện này nhỉ?

Nghĩ thế nhưng chàng vẫn đáp :

- Chỉ có mỗi một Phương mỗ.

An Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi :

- Chỉ có một vị là Phương công tử thôi sao?

Tuyết Nghi nói :

- Theo tiên sư nói cho biết thì đích thực là chỉ có một mình tại hạ.

An Tiểu Bình tròn xoe mắt hạnh , nàng nhìn Phương Tuyết Nghi hồi lâu rồi mới mĩm cười, nói :

- Nói như vậy là Phương công tử đã kế thừa toàn bộ y bát của Kiếm Thần Trần đại hiệp rồi.

Tuyết Nghi khiêm nhường, nói :

- Phương mỗ tuổi nhỏ, tài kém nên thành tựu chỉ bằng một phần trăm của tiên sư thôi.

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Công tử quá khiêm tốn rồi!

Nàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

- Ma Đao Điền Nguyên cũng là nhân vật khá có danh vọng trong võ lâm, vậy mà phải thọ mệnh bởi nhất kiếm của công tử. Điều nầy cho thấy võ công của công tử đã được Trần đại hiệp chân truyền.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Cô nương quá khen rồi.

An Tiểu Bình mĩm cười nói tiếp :

- Còn chuyện Liễu My Nương nữa. Võ công của bà ta cao cường hơn Ma Đao Điền Nguyên nhiều.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Không sai!

An Tiểu Bình hỏi :

- Phương công tử cũng thắng bà ta phải không?

Tuyết Nghi nói :

- Chỉ may mắn thôi, nếu Liễu My Nương xuất toàn lực quyết đấu thì tại hạ không phải là địch thủ của bà ta.

An Tiểu Bình trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Tiện thiếp... còn một chuyện muốn thỉnh giáo công tử.

Phương Tuyết Nghi nghĩ thầm :

- Cô nương này thật là kỳ quái, có chuyện gì thì cứ nói mau ra, úp úp mở mở như thế làm gì chứ?

Nghĩ đoạn chàng nói :

- Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo của cô nương, nhưng có vìệc gì xin cô nương hãy mau nói ra cho!

An Tiểu Bình nói :

- Công tử, trước khi lệnh sư quy tiên, ngươi có nói gì với công tử về một vị cố giao ở Đông Hải không?

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :

- Sợ rằng ở Đông Hải không có cố giao mà chỉ có khắc tinh của võ công Long Hành Bát Kiếm mà thôi!

Nghĩ đoạn chàng lắc đầu, nói :

- Không nghe tiên sư nói gì!

An Tiểu Bình ngạc nhiên, nàng nói :

- Kiếm Thần Trần đại hiệp không nhắc đến chuyện này thật sao?

Tuyết Nghi nói :

- Đích thực là không có!

An Tiểu Bình thở dài một hỏi rồi nói :

- Đúng rồi, có thể Trần đại hiệp đã sớm quên.

Phương Tuyết Nghi nói :

- Nếu tiên sư không quên thì người đã nói với tại hạ về chuyện này từ lâu rồi:

Chàng hơi ngừng lại rồi nói tiếp :

- Cô nương có biết Thiên Ma Nữ trong Ngũ Đại Ma chứ không?

An Tiểu Bình chau mày hỏi lại :

- Thiên Ma Nữ à? Tiện thiếp có gặp một lần nhưng không phải là chỗ thâm giao.

Tuyết Nghi nghe vậy thì rất yên tâm, chàng nói :

- Cô nương co biết Thiên Ma Nữ hiện đang ở đâu không?

An Tiểu Bình nói :

- Tiểu thư gặp bà ta ở Nhạn Đảng Sơn, đến hôm nay tính ra đã hơn một tháng rồi.

Tuyết Nghi hỏi tiếp :

- Bà ta ở Nhạn Đảng Sơn chăng?

An Tiểu Bình nói :

- Chuyện này tiện thiếp không biết rồi. Nhưng Thiên Ma Nữ có nói bà ta sẽ đi Tung Sơn của phái Thiếu Lâm một chuyến, nếu công tử muốn gặp bà ta thì tại sao không đi Thiếu Lâm một chuyến?

Tống Phù nghe vậy thì kinh động trong lòng, lão nghĩ :

- Lẻ nào Thiên Ma Nữ muốn làm điều bất lợi cho các vị hòa thượng ở Thiếu Lâm tự?

Phương Tuyết Nghi cũng ngạc nhiên, chàng nói :

- Thiên Ma Nữ muốn đi Thiếu Lâm lại quan trọng đối với võ lâm thế sao?

- Đúng vậy, rất quan trọng.

Tống Phù hỏi xen vào :

- An cô nương rất ít hành tẩu giang hồ phải không?

An Tiểu Bình đáp :

- Không sai.

Tống Phù gật đầu, nói :

- Vậy thì cũng chẳng trách được.

Lão buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

- Bon ma đạo và hắc đạo không thể tàn hại hết bằng hữu bạch đạo trong võ lâm là nhờ công lao rất lớn của phái Thiếu Lâm.

An Tiểu Bình hỏi :

- Võ công của bọn họ rất cao cường phải không?

Tống Phù nói :

- Thiếu Lâm tự có bảy mươi hai loại tuyệt kỹ, võ công lợi hại khó có thể hình dung được.

An Tiểu Bình mĩm cười, nói :

- Phương công tử, võ học của phải Thiếu Lâm so với Kiếm Thần Trần đại hiệp như thế nào?

Phương Tuyết Nghi sững người giây lát rồi nói :

- Chuyện này... chuyện này tại hạ cũng không rõ, vã lại xưa nay tiên sư và phái Thiếu Lâm chưa từng động thủ nên không biết bên nào mạnh hơn.

An Tiểu Bình quay sang nói với Tống Phù :

- Tống lão kiến văn quảng bác nên có lẻ biết được chuyện này?

Tống Phù trầm ngâm giây lát rồi nói :

- Chuyện này cũng rất khó nói, Trần đại hiệp là nhân vật có kỳ tài dị năng trong suốt mấy mươi năm qua, trong số tăng lữ của Thiếu Lâm tự hiện nay không có nhân vật nào đạt được thành tựu như vậy.

An Tiểu Bình nói :

- Ý Tống lão muốn nói là Trần đại hiệp cao minh hơn bọn họ phải không?

Tống Phù nói :

- Lấy võ công một người mà luận thì Trần đại hiệp liệt vào thiên hạ đệ nhất rồi.

An Tiểu Bình phá lên cười một tràng rồi nói :

- Tiểu nữ không tin.

Ngừng một lát nàng nói tiếp :

- Ý của Tống lão vừa rồi là muốn nói phái Thiếu Lâm không có ai thắng được Trần đại hiệp nhưng lại không thừa nhận võ công của Trần đại hiệp cao minh hơn phái Thiếu Lâm, đúng không?

Tống Phù nói :

- Thất thập nhị tuyệt kỹ của Thiếu Lâm rất cao minh, trong đó có hai mươi mấy tuyệt kỹ mà xưa nay không ai luyện thành, nếu không thì loại ngủ quỷ xà thần đã sớm bị quét sạch trên giang hồ.

An Tiểu Bình suy nghĩ một lát rồi nói :

- Tống lão, nếu có người luyện thành mấy tuyệt kỹ đó thì có thể thắng được Trần đại hiệp không?

Tống Phù nói :

- Đáng tiếc là từ đời chưởng môn thứ mười bảy trở đi thì không ai trong Thiếu Lâm tự có được thành tựu này.

An Tiểu Bình tiếp lời :

- Tống lão, theo cách nói của lão thì tuyệt học của Thiếu Lâm đã thất truyền, vậy thì việc Thiên Ma Nữ có làm điều gì bất lợi với bọn họ hay không thì cũng đâu quan hệ lớn lao gì đến đại cuộc võ lâm!

Rõ ràng nàng muốn phản bác lại sự cưởng điệu về vai trò của Thiếu Lâm tự đối với võ lâm mà Tống Phù vừa nói.

Nhưng Tống Phù thản nhiên lắc đầu, nói :

- Cô nương, tuy Thiếu Lâm tự không có nhân vật kiệt xuất nhưng tăng chúng của phải Thiếu Lâm rất đông, ai nấy đều có võ công cao cường. Chỉ cần một ngày không phái Thiếu Lâm thì võ lâm chánh đạo cũng sẽ không thể tồn tại.

An Tiểu Bình nói :

- Thì ra là như vậy! Thanh uy của phái Thiếu Lâm trong võ lâm quả thật là không nhỏ!

Tống Phù mĩm cười, nói :

- Đúng vậy, tăng lữ của phải Thiếu Lâm đã tích không ít công đức trong việc giữ cho võ lâm đồng đạo hướng thiện.

An Tiểu Bình nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói :

- Phương công tử, nếu Thiên Ma Nữ muốn làm chuyện bất lợi đối với phái Thiếu Lâm thì công tử có đi giải cứu không?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Chuyện này... tại hạ rất muốn đi nhưng đáng tiếc là hiện tại không thể phân thân được.

An Tiểu Bình nói tiếp :

- Vậy là công tử không thật lòng muốn đi giải nguy cho phái Thiếu Lâm?

Phương Tuyết Nghi nói :

- Cô nương hiểu lầm rồi, tự nhiên là tại hạ có thành tâm nhưng nhất thời tại hạ còn có chuyện quan trọng khác, hơn nữa võ công của Thiên Ma Nữ rất cao cường, dù tại hạ đi được thì cũng không biết có thể ngăn cản được hay không ?

Bình luận

Truyện đang đọc