THIÊN HÀNG ĐẠI NHÂM VU TƯ NHÂM DÃ

Giờ ngọ đã qua hơn nửa, chưa đến giờ cơm chiều, Tư Nhâm Dã cuối cùng lắc lư về phòng từ bên người Chung Tố Ly, về đã thấy Võ Sở Vũ đang nằm ở trên giường ngủ say.

Tư Nhâm Dã cũng không dám đi lên sờ trán, chỉ đứng ở một bên nhìn. Nhìn một lát lại nhìn trời ngoài cửa sổ, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm, thầm nghĩ: "Hôm nay không sớm không muộn mà cũng có thể ngủ ngon được như thế? Đây rốt cuộc là ngủ hay là hôn mê? Nếu ta thăm dò trước, cô ấy bị đánh thức thì sẽ đánh ta không?". Tư Nhâm Dã càng nghĩ cũng không có kết quả, cuối cùng quyết định đi tìm Võ Hàm Vũ.
Tư Nhâm Dã xoay người vừa đi thì Võ Sở Vũ nằm trên giường liền mở mắt ra, oán hận liếc nhìn cửa, bĩu môi, trong lòng mắng ra: "Đồ ngốc chết tiệt, thế này cũng không câu dẫn nổi ngươi. Thật không hiểu phong tình."
Lúc Võ Hàm Vũ biết được ngóc ngách việc này thì lại cười hồi lâu, nàng hiện giờ cũng không muốn nhúng tay, nhìn thấy Tư Nhâm Dã 'tra tấn' Võ Sở Vũ như thế, vẫn có thể xem là một loại chuyện lý thú.
Ngày hôm đó cũng không biết Võ Sở Vũ lấy ra đàn từ đâu, ngồi ở trong phòng đốt hương như chuyện lạ, chậm rãi đàn. Ngón tay sắp bị đàn phá thì Tư Nhâm Dã mới xuất hiện ở cửa, Tư Nhâm Dã hiển nhiên là không tin được vỗ vỗ mặt mình. Võ Sở Vũ này không múa đao đánh nhau mà đi chơi đàn?
Nghe thấy Tư Nhâm Dã tới Võ Sở Vũ liền dần dần thu tiếng đàn, từ từ nhắm hai mắt thu thế, dần dần thở ra một hơi, chậm rãi mở to mắt, còn làm bộ như bị Tư Nhâm Dã làm hoảng sợ:
- A, cô trở về rồi sao? - Vẻ mặt muốn nói còn xấu hổ kia thật sự học tiểu thư khuê các giống đến mười phần, cũng phải, Võ Sở Vũ vốn là tiểu thư khuê các mà.
- ...Vừa trở về. Không quấy rầy cô luyện đàn chứ? - Tư Nhâm Dã nói mà chân có chút xoay hướng ra ngoài cửa, nếu Võ Sở Vũ trở mặt liền bật người chạy.
- Không có - Võ Sở Vũ nói xong còn cúi đầu, tóc dài lướt qua đầu vai che nửa bên mặt, ngoài cửa sổ có một trận gió vừa tới, lọn tóc tựa như phất qua mặt Tư Nhâm Dã khiến nàng cảm thấy có chút ngứa, không khí tràn ngập hương thơm khiến người ta hoảng hốt.
Tư Nhâm Dã nuốt ngụm nước bọt, đi đến cái bàn để đàn, giơ tay sờ sờ, vẻ mặt lấy lòng:
- Đàn này nhìn thật tốt.
- Ừ - Võ Sở Vũ ngẩng đầu nhìn Tư Nhâm Dã, tràn đầy ôn nhu.
Tư Nhâm Dã giống như to gan lên, tiến về phía trước một bước:
- Cô lấy đâu ra tiền mua đàn tốt như vậy?
Võ Sở Vũ thật sự không nhẫn xuống được nữa, một tay vỗ vào trên dây đàn, dây đàn đứt sạch sẽ, tay chưởng của Võ Sở Vũ cũng bị cắt qua, máu liền chảy xuống theo dây đàn.
Tư Nhâm Dã liền vội nắm lấy tay Võ Sở Vũ, nhìn thấy tay Võ Sở Vũ bị thương thì nhất thời có chút không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành không ngừng thổi hơi ở lòng bàn tay Võ Sở Vũ.
- Đừng thổi nữa, máu không thể trở về đâu - Võ Sở Vũ thấy vẻ luống cuống của Tư Nhâm Dã thì cũng không còn giận, Tư Nhâm Dã dựa vào gần khiến Võ Sở Vũ cảm thấy tim mình lại không có tiền đồ đập rối loạn.
- Thổi liền không còn đau - Tư Nhâm Dã nói xong liền lấy ra khăn tay băng bó cho Võ Sở Vũ.
- Trước tiên bôi chút thuốc đi - Võ Sở Vũ nói xong liền lấy thuốc trị đau từ trong ngực, Tư Nhâm Dã nhận lấy thuốc, dùng khăn mặt lau sạch sẽ vết máu trên tay Võ Sở Vũ trước mới rót thuốc bôi rồi dùng khăn băng bó lại.
- Mấy ngày nữa cô đừng dùng cái tay này. Muốn làm gì nói với tôi một tiếng là được - Tư Nhâm Dã giặt sạch khăn mặt phơi lên liền ra ngoài đổ nước dính máu.
- Dã nhân, cô có thích tôi không?
Tư Nhâm Dã vừa buông đồ xuống thì Võ Sở Vũ hỏi buồn một câu, Tư Nhâm Dã hiển nhiên hoảng sợ:
- Ai thích cô chứ.
- Cô đem đàn đi trả giúp tôi trước, là tôi mượn của tiên sinh ở tư thục đối diện, cô đại khái cần bồi thường bạc - Võ Sở Vũ cũng không dây dưa, trong lòng cô đã có đánh giá.
Nếu là trước kia thì Tư Nhâm Dã có thể chưa phân rõ mình nói thích là thích thế nào, hiện giờ vừa nói liền biết là thích giữa nam nữ, nói thích mới là lạ. Tư Nhâm Dã này ưa thích tự yêu chính mình, vốn không có nhiều tự tôn.
Tư Nhâm Dã rất đau lòng sờ sờ bạc trong ngực, tuy không vui nhưng cũng ôm đàn ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp làm sao còn cần Tư Nhâm Dã nói, Võ Sở Vũ không chút khách khí gọi Tư Nhâm Dã tới phục vụ. Bưng trà rót nước cũng không từ, chiếu theo ý của Võ Sở Vũ, tay bị thương thì ngay cả thìa cũng không cầm được, thản nhiên ăn cơm Tư Nhâm Dã bón. Chỉ là Tư Nhâm Dã như chết cân não, thực sự nghĩ rằng Võ Sở Vũ không chịu nổi chút đau đớn, tựu như Võ Sở Vũ muốn đi vệ sinh cũng đi theo, Võ Sở Vũ thật sự không nỡ lòng kêu Tư Nhâm Dã hầu hạ, Võ Sở Vũ khuyên can mãi mới đưa được Tư Nhâm Dã ra ngoài.
- Cô xác định cô có thể? - Lúc Tư Nhâm Dã đi ra ngoài vẫn vừa đi vừa quay đầu lại như thực lo lắng.
- Còn có một bàn tay mà - Võ Sở Vũ đỏ mặt không biết là do xấu hổ hay là do nghẹn.
Tư Nhâm Dã vừa đi ra ngoài còn vừa nói thầm:
- Thế sao ăn cơm lại không được vậy?
Tựa hồ là biết cha mình sẽ không làm khó Tiểu Sinh, sau khi bốn người cùng ra đường lớn thì Võ Sở Vũ đi chậm hơn rất nhiều, Tư Nhâm Dã cũng không rảnh rỗi quan tâm chuyện lịch sự tao nhã, nàng vẫn chờ mang Tiểu Sinh về rồi đi thu tô. Vì thế mấy người thẳng tắp lên phía Bắc mà không đi qua Đức Châu, Tư Nhâm Dã coi như qua cửa mà không vào.
Người Võ Hầu Chi phái tới nhanh chóng chặn đứng đoàn người ở một trấn nhỏ phương Bắc, chưa nói gì liền chém lung tung về phía Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã sợ tới mức ngã xuống ngựa, chạy té vào rừng trốn. Đoàn người chỉ hướng về phía Tư Nhâm Dã. Chung Tố Ly không ai để ý đến cũng trộm vòng qua đám người tránh ở bên cạnh Tư Nhâm Dã.
Hai người không dám lên tiếng, nhất là Tư Nhâm Dã. Nhìn chằm chằm không chuyển mắt bên ngoài, cảm thấy may mắn vì có thể quen biết được hai người biết võ.
Tình huống quá mức đột ngột khiến Võ Sở Vũ không thể phân tâm nhìn Tư Nhâm Dã. Đám người này cũng không dám làm thương đại tiểu thư của mình, nhưng hai người kia mới không thèm để ý, Võ Sở Vũ càng đánh càng hăng say, giống như đang dãn gân cốt. Người đi đầu thấy hiện thời không thể đến gần Tư Nhâm Dã, do dự một lát liền hạ lệnh lui, một đám người đến nhanh đi nhanh, một chút liền không còn thân ảnh.
Người đi rồi, Chung Tố Ly liền đi ra từ trong tùm cây, Tư Nhâm Dã lại vẫn ngồi lại.
Võ Sở Vũ đi qua liền phát hiện Tư Nhâm Dã xấu hổ đỏ mặt rất kỳ quái, lại nhìn nhìn Chung Tố Ly, như phát hiện ra chuyện gì liền la lớn:
- Vừa rồi các ngươi ở chỗ này làm gì sao? - Võ Sở Vũ cho rằng chỉ khi hai người làm chuyện tu nhân mới khiến Tư Nhâm Dã đỏ mặt, lại nghĩ đến chuyện mình vì người này không màng sinh tử, nàng lại ở chỗ này hoa tiền nguyệt hạ thì không khỏi sinh ra lửa giận.
Chung Tố Ly vội vàng xua tay lắc đầu, Tư Nhâm Dã quanh co một lúc lâu mới nói ra một câu:
- Tôi tè ra quần.
Võ Hàm Vũ vừa nghe thấy vội vàng nhìn lại chỗ đũng quần của Tư Nhâm Dã, quả nhiên thấy ướt một mảnh, lập tức cười lớn, Tư Nhâm Dã cúi đầu, mặt đều nóng như lửa đốt.
- Cô thật sợ chết như vậy? - Võ Sở Vũ trừng mắt nhìn Võ Hàm Vũ, chuyện này mặc dù đáng cười cũng không thể càn rỡ như vậy, Tư Nhâm Dã vốn là người lòng dạ hẹp hòi, khiến nàng nóng nảy không chừng sẽ làm ra chuyện gì.
- Đương nhiên sợ chứ - Tư Nhâm Dã nâng đầu nói đúng lý hợp tình, nàng thấy Võ Hàm Vũ nghẹn cười liền ý vị trừng mắt, không mảy may thèm để ý người ta có thật sự e ngại sát ý mỏng manh trong ánh mắt của nàng hay không.
- Tôi sẽ bảo vệ cô.
Tư Nhâm Dã như đột nhiên nghĩ thông suốt, bật người đứng lên dính bên người Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ cau mày:
- Trước tiên cô đổi y phục trên người đi.
Tư Nhâm Dã sao chịu đứng ở một chỗ một mình, nàng cứng rắn lôi kéo Võ Sở Vũ đi cùng, Võ Sở Vũ bất đắc dĩ đưa lưng về phía Tư Nhâm Dã, đây vẫn là lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt bị cần đến.
Sau khi thay quần áo, Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ như hình với bóng, chỗ có Võ Sở Vũ thì trong vòng ba bước tất có Tư Nhâm Dã. Võ Sở Vũ chẳng những không chê phiền mà còn tự đắc vui vẻ, ngồi trên lưng ngựa cười sáng lạn với Tư Nhâm Dã.
- Có muốn tôi luôn luôn bảo vệ cô không? - Võ Sở Vũ giờ phút này cũng phát giác ra mình có chút giống tên buôn người.
Võ Hàm Vũ ở một bên thấy thật sự trơ trẽn, quăng roi ngựa đi ra xa. Tư Nhâm Dã hận không thể nhanh chóng theo sau, có nhiều người thêm phân cảm giác an toàn mà, nhưng đánh giá lại thì Võ Sở Vũ là tỷ tỷ, tự nhiên võ nghệ trên Võ Hàm Vũ, trong lòng Tư Nhâm Dã luôn cường điệu mình không bám nhầm người.
- Dĩ nhiên muốn chứ - Tư Nhâm Dã nhìn Võ Hàm Vũ tuyệt trần mà đi, ngay cả câu trả lời Võ Sở Vũ cũng có chút nhút nhát.
- Vậy sau này cô phải nghe lời tôi - Võ Sở Vũ nghiêng đầu không có chút nào ý tứ phải đi.
Tư Nhâm Dã trong lòng giằng co một phen, nếu là việc vặt bình thường thì cũng không có gì, chỉ là Võ Sở Vũ này tiêu tiền như nước, nếu cô ấy bắt mình bán đất thì chẳng phải là lỗ to sao. Mặc kệ trước đã, hiện giờ cần bảo trụ cái mạng nhỏ của mình trước, cứ đáp ứng đi, làm nam nhân sau đổi ý cũng không muộn, trái lại tự mình cũng không phải là đại trượng phu gì.
Cân nhắc một phen, Tư Nhâm Dã cuối cùng hạ quyết tâm, kiên định gật đầu với Võ Sở Vũ.
- Vậy cô trước tiên hôn tôi đi - Võ Sở Vũ nói xong ngửa thân mình về phía sau, đầu vừa vặn tựa vào trên vai Tư Nhâm Dã, nhắm mắt lại chờ.
Tư Nhâm Dã thấy một bộ không hôn không thoải mái của cô thì nuốt ngụm nước bọt, còn hắng giọng một cái, quay đầu nhìn chung quanh một lần, kiên trì tiến lên, nhẹ nhàng hôn một cái ở khóe miệng Võ Sở Vũ.
- Còn nói không thích tôi, tôi chỉ bảo cô hôn mặt, cô lại... - Võ Sở Vũ còn chưa nói hết liền đưa lưng về phía Tư Nhâm Dã, cười đến ngọt ngào.
Tư Nhâm Dã cũng không biết phản bác thế nào, còn không phát hiện ra có người phía sau sau. Võ Sở Vũ đột nhiên kêu ngựa chạy về phía trước, Tư Nhâm Dã chịu lực suýt ngã về phía sau, vội vàng ôm chặt eo Võ Sở Vũ, sao còn dám nói gì.
Tư Nhâm Dã an phận đi theo Võ Sở Vũ, chỉ là thường xuyên coi chừng chung quanh, nguyên bản hai người vốn quang minh chính đại lại bị nàng biến thành như yêu đương vụng trộm không thương tiếc.
Võ Hàm Vũ thật sự không nhìn nổi, liền oán giận nói với Võ Sở Vũ:
- Tam tỷ, quản tình nhân của tỷ.
Võ Sở Vũ cười không nói, Tư Nhâm Dã muốn phản bác lại sợ chọc giận Võ Hàm Vũ, chỉ đành chửi mắng lại trong lòng: "Ngươi mới là nhân tình, cả nhà ngươi đều là nhân tình". Sau lại tỉ mỉ ngẫm nghĩ, như vậy thì cũng mắng luôn Tiểu Sinh, nhanh chóng nhổ phì phì.
Người đi đường vốn có chút kỳ quái với bốn người quái dị này, nay lại thấy người dáo dác kia đột nhiên nhổ phì phì thì nhất thời đều im lặng bất động nhìn Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã đành phải rụt rụt lại bên người Võ Sở Vũ.
Chung Tố Ly nhìn Tư Nhâm Dã đã thất kinh nhiều ngày, nghĩ thầm cũng xa xứ giống mình, lại tay trói gà không chặt, ngày thường đối với mình cũng coi như chiếu cố, liền dâng lên thương tiếc, buổi tối mượn phòng bếp ở khách điếm, nấu cho Tư Nhâm Dã canh nóng.
- Ta thấy ngươi bị dọa đến hoảng đã nhiều ngày, uống canh nóng bình tĩnh tinh thần cũng tốt - Chung Tố Ly để lại canh, Tư Nhâm Dã vui không tả siết, cảm ơn không ngớt lời, cũng không khách khí cầm canh lại cảm thấy ấm lòng, liền tranh thủ múc canh ăn.
- Tố Ly, ngày mai còn đi từ sáng sớm, ngươi sớm quay về ngủ đi, mấy thứ này gọi tiểu nhị thu thập cũng được. Ngươi có tâm - Võ Sở Vũ cũng dịu dàng mỉm cười nói chuyện với Chung Tố Ly, Chung Tố Ly nghe xong liền đi ra ngoài, lúc đóng cửa cũng nhẹ nhàng ôn nhu.
Tư Nhâm Dã đang thổi canh, lúc muốn uống thì Võ Sở Vũ mạnh mẽ vỗ bàn khiến Tư Nhâm Dã không cầm vững làm đổ canh ra ngoài.
- Hừ, dám tranh người của ta.

Bình luận

Truyện đang đọc