THIÊN HẬU TOÀN NĂNG

Edit & Beta: Song Ngọc.

Lưu Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh lại hô một tiếng, "Này, trang phục sư kia, nói cô đó, lại đây nhanh một chút, giúp tôi thay quần áo!"

Chị Hoa giống như không nghe được, nói với A Thu: "Chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí đi, trong phòng này quá buồn bực."

A Thu đứng lên, "Được, em đang muốn đi buồng vệ sinh, chị Hoa, chị đi không?"

"Đi, cùng nhau đi!"

Hai người cứ như vậy đứng dậy ra phòng, hoàn toàn xem Lưu Tĩnh Tĩnh là không khí.

Lưu Tĩnh Tĩnh tức điên, nhưng cũng không thể ăn mặc quần áo ướt lao ra, đành phải tự mình động thủ thay quần áo. Cổ trang rất phức tạp, trong ba tầng ngoài ba tầng, cô ta cởi quần áo đã dùng hơn nửa ngày.

Chị Hoa cùng A Thu ra phòng, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

"Thứ gì!" Chị Hoa vừa đi vừa mắng, "Người phụ nữ này thật phiền người, lúc sáng thay quần áo cho cô ta, cô ta còn nói cái gì chất liệu quần áo được không, có thể làm làn da cô ta dị ứng hay không... Cả đoàn phim nhiều người như vậy chỉ có một mình làn da cô ta dị ứng không thành!"

Vẻ mặt A Thu cũng khó chịu, "Còn không biết xấu hổ nói Na Na nhà chúng ta không tốt, cho tới bây giờ Na Na cũng không thể hiện sắc mặt với những nhân viên công tác chúng ta. Mặc dù người ta là nữ số một nhưng một chút cái giá đều không có. Ngay cả trợ lý trang phục nho nhỏ như em cô ấy cũng sẽ không khinh thường, sao có thể bắt nạt diễn viên mới? Ngay cả diễn viên quần chúng cũng chưa từng bắt nạt!"

Chị Hoa nói: "Lần trước con gái chị phát sốt, tìm không thấy người thay ca, vẫn là Na Na người ta chủ động giúp, nói muốn thay chị. Chị cho rằng cô ấy nói giỡn, không nghĩ tới cô ấy thật sự có thể giúp diễn viên khác đổi trang phục diễn, tất cả trang phục cùng phối sức của mọi người cô ấy đều có thể thu phục!"

A Thu nói: "Em nhớ rõ chuyện này, lúc ấy em cũng ở đó, siêu bội phục cô ấy! Em làm trợ thủ lâu như vậy, có chút quần áo cũng không biết phối hợp như thế nào đâu! Lần trước trên nghi thức khởi động máy, người phụ nữ kêu Lưu Tĩnh Tĩnh này đã cùng Na Na nhà chúng ta không qua được, khẳng định là chính cô ta giở trò... Đúng rồi, đạo diễn Giang kia nhất định có ghi lại, chúng ta cùng đi nhìn thử được không?"

"Được, dù sao nhàn rỗi không có việc gì... chị không muốn quay lại phòng trang phục, đi theo họ Lưu kia đợi."

Hai người đi đến bên hồ chỗ đoàn phim, nhìn thấy Giang Phàm đang nhìn chằm chằm màn hình máy quay phim, bên cạnh còn có mấy diễn viên khác, Kiều Na đứng ở nột bên, đang nói cái gì đó cùng một diễn viên khác.

Chị Hoa đi qua, quan tâm nói: "Na Na, em không có việc gì đi?"

Kiều Na cười cười, "Cảm ơn chị Hoa quan tâm, em không có việc gì."

Nữ diễn viên nói chuyện cùng cô là Trần Gia Ảnh, người sắm vai Tiêu Phi, quan hệ đối địch với Kiều Na trong phim, có điểu trong hiện thực lại là một em gái thực sang sảng. Lúc nãy đóng phim, cô ở bên cạnh xem, tận mắt nhìn thấy sự việc Lưu Tĩnh Tĩnh làm sao giở trò muốn hại Kiều Na, ngược lại hại chính mình.

Trần Giai Ảnh là diễn viên cũ, trước kia cũng đã hợp tác cùng chị Hoa, lúc này nhịn không được oán giận, "Người này là ai! Cả buổi sáng hôm nay NG đều là bởi vì cô ta, nếu không chúng ta đã sớm kết thúc công việc. Buổi sáng chỉ tại cô ta ở đàng kia phát bệnh mới có thể NG, lúc này lại tới một lần. Vốn dĩ tôi diễn một cảnh ngắn, quay xong còn phải đi bệnh viện chăm mẹ tôi! Thế này không biết đến mấy giờ mới có thể quay xong nữa."

Kiều Na nói: "Như vậy tôi đổi cho cô, cảnh tiếp theo tôi diễn, cô đi trước, được không?"

Trần Gian Ảnh lắc đầu, "Điều chỉnh buổi diễn rất phiền toái, sẽ có rất nhiều người phải sửa theo, tôi không muốn cho người khác thêm phiền. Hơn nữa tôi cũng không phải gắp lắm, để cho em trai tôi ở lâu một lát thì được rồi."

Trong lòng cô ta bất mãn, chạy đến sau lưng Giang Phàm oán giận nói: "Đạo diễn Giang, anh xem Lưu Tĩnh Tĩnh của anh kia là tố chất gì thế! Một buổi sáng này trôi qua đều là tại cô ta làm chậm trễ!"

Tính tình Giang Phàm dễ chịu, nhân viên đoàn phim cũng không xem anh là lãnh đạo, có cái gì thì nói cái đó.

Giang Phàm nhíu mày nói: "Tôi xem qua ghi hình, xác thật là Lưu Tĩnh Tĩnh sai... diễn viên này luôn mắc lỗi, tôi không thể giữ cô ta lại. Nhân vật Nguyệt Nhi này không có gì đặc biệt, diễn viên có thể đảm nhiệm tìm một cái là có một đống, thay đổi người đi!"

Phó đạo diễn Tiền vội nói: "Không được đâu, trên người Lưu Tĩnh Tĩnh này mang theo tư đó... Lại nói cô ta cũng không diễn bao nhiêu, đạo diễn Giang bớt giận, lại cho cô ta một cơ hội nữa đi!"

Giang Phàm nói: "Quá lãng phí thời gian, nếu không một buổi sáng này có thể quay thêm mấy cảnh rồi..."

Phó đạo diễn Tiền nói: "Như vậy đi, quay Na Na diễn trước, cảnh tiếp theo để cho cô ta lên cùng Gia Ảnh."

Giang Phàm miễn cưỡng đồng ý, cảnh quay này của Kiều Na và Trần Giai Ảnh không cần đổi trang phục, ban đầu là xếp cảnh của Kiều Na với Lưu Tĩnh Tĩnh kia ở phía sau, hiện tại đành phải để lên trước.

Trần Giai Ảnh là một diễn viên rất lão luyện, bổ trang lại một chút tức tiến liền nhập diễn.

Cô cùng Kiều Na nghênh mặt đi qua, ngạo mạn trợn mắt, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, "Đây là nha đầu nào ở nông thôn thế? Nhìn thân vải dệt này, nha hoàn trong phủ nhà ta cũng không mặc đâu!"

Kiều Na ngừng một chút, nhàn nhạt nói: "Vậy sao? Xem ra nha hoàn nhà các ngươi còn rất bắt bẻ. Chẳng qua nha hoàn này có mặc vào quần áo của chủ tử thì nàng ta vẫn là nha hoàn, vĩnh viễn cũng không thể thành chủ tử, không phải sao?"

Nàng nói xong liền đi mất, lưu lại Trần Gia Ảnh còn đứng tại chỗ trợn mắt.

"Qua!" Giang Phàm hô một tiếng, "Được rồi, Gia Ảnh, cô có thể đi rồi, mau đi đi!"

Trần Giai Ảnh vỗ vỗ bả vai Kiều Na, xoay người đi phòng trang điểm tháo trang sức.

Mỗi bộ trang phục diễn của đoàn phim chỉ có duy nhất một bộ, trang phục diễn của Lưu Tĩnh Tĩnh ướt thì phải giặt lại mới có thể quay tiếp. Giang Phàm sắp xếp cho cô ta nghỉ hai ngày, đem cảnh diễn kia của cô ta đặt phía mặt.

Cảnh buổi chiều lại là vai diễn của Giang Phàm và Kiều Na diễn phối hợp, hơn nữa còn là diễn hôn.

Kiều Na nhìn thấy kịch bản hơi xấu hổ một chút, kéo Giang Phàm qua bên cạnh, "Này... đây là cái gì... Làm sao diễn hôn... Sẽ không thật..."

Cô nói có chút ngượng ngùng, đối với thân thể hiện tại này của cô tới nói, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa có đâu.

Trước kia, thời điểm nguyên chủ cùng Triệu Thạc kết giao vô cùng bảo thủ, hơn nữa Triệu Thạc lại cật lực ngụy trang thành quân tử, hai người chưa từng có tiếp xúc thân mật, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay một chút.

Giang Phàm cười xấu xa nói: "Không có việc gì, đừng sợ, kỹ thuật diễn của anh tốt, bảo đảm một lần là qua!"

Kiều Na duỗi chân qua, hung hăng dẫm lên chân của anh một cái.

"Ai da, Hoàng Hậu muốn mưu sát chồng!" Giang Phàm cười ha ha.

Mấy cái diễn viên ở bên cạnh nhìn hai người mà hoá đá.

Bọn họ có phải nên quay người đi hay không?

Trải qua mấy ngày nay ở chung, trong lòng các diễn viên của đoàn phim gần như có chút hiểu rõ cái gì đó. Lúc Giang Phàm đối mặt Kiều Na hoàn toàn là một người khác, các loại bộ dáng không bình thường làm cho bọn họ thường xuyên không biết nên đối mặt như thế nào.

Chẳng qua người cùng một đoàn phim sẽ không đem những việc này nói ra bên ngoài. Giới giải trí có một cái quy định bất thành văn như thế này: Mặc kệ lúc ngươi làm việc, đã biết ngôi sao khác có cái dạng ** gì, tất cả mọi người đều cam chịu, không thể tiết lộ ra ngoài. Trừ phi là có ích lợi, ân oán gì ở bên trong mới có người làm lộ ** của người khác. Nhưng thông thường, hậu quả làm như vậy chính là về sau, kẻ làm lộ tin nóng này sẽ không lăn lộn nổi trong giới giải trí nữa, người khác cũng sẽ không hợp tác cùng hắn nữa.

Cho nên thật ra giới giải trí có rất nhiều sự tình người trong giới đều biết nhưng ngoại giới lại không nghe đồn bất luận cái gì, chính là kết quả vâng theo quy định này.

Đoàn phim, người duy nhất tin tưởng quan hệ giữa Giang Phàm và Kiều Na chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác chỉ có phó đạo diễn Tiền, anh ta vẫn luôn cảm thấy, đủ loại tình cảnh, cách làm không quá hợp lý giữa Giang Phàm và Kiều Na, tất cả đều là vì tìm cảm giác đóng phim —— hai người này đều là diễn viên giỏi, vô cùng chuyên nghiệp!

Giang Phàm nháo đủ rồi, lúc này mới nói: "Diễn hôn đều là tá vị (lợi dụng góc quay để người xem nhìn thấy diễn viên giống như đang hôn thật), không cần khẩn trương."

Anh còn giảng thuật rất kỹ càng tỉ mỉ cho Kiều Na tá vị như thế nào, sau đó hỏi, "Cần thử một lần hay không?"

"Không cần!" Kiều Na cự tuyệt.

Cô xem một lần thì đã hiểu, đơn giản chính là lợi dụng góc chết khi quay chụp, phần đầu hai người gần sát lại biểu hiện thành hôn giả, không có gì kỹ thuật khó khăn.

Biểu diễn một lần cô đều cảm thấy thực xấu hổ, cô mới không cần tập luyện đâu!

Nhân viên công tác đã đánh bản, bắt đầu biểu diễn.

Giang Phàm nhìn chăm chú Kiều Na, "A Ninh, nàng biết lần đầu tiên quả nhân nhìn thấy nàng là ở nơi nào không?"

Kiều Na tò mò mà ngẩng đầu, "Không phải ở hoàng cung sao?"

"Không phải, nàng ngẫm lại thật kỹ xem!"

Kiều Na cười nói: "Thần thiếp thật sự không nghĩ ra, bệ hạ nhắc nhở cho thần thiếp một chút được không?"

"Được!" Giang Phàm nói, bỗng nhiên ôm lấy Kiều Na, hôn lên.

Kiều Na bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, ngây ngốc tại chỗ.

Giang Phàm thế nhưng thật sự hôn lên!

Môi của cô cảm giác được độ ấm của môi Giang Phàm, toàn thân giống như là bị điện giật.

Nói tốt tá vị đâu?

"Tốt, qua!" Phó đạp diễn Tiền la lớn, "Hoàn mỹ! Đặc biệt là biểu hiện của Na Na, cái loại kinh hoảng này quả thực rất giống thật sự, quả nhiên là diễn viên giỏi nha! Hai vị vất vả!"

Kiều Na: "..."

Cô là thật sự luống cuống có được không?

Tên hỗn đản Giang Phàm này, thế nhưng mượn cơ hội đóng phim ăn đậu hủ của cô!

Quá không biết xấu hổ! Quả thực là cầm thú!

Kiều Na hung hăng trừng mắt liếc Giang Phàm một cái, chạy vào buồng vệ sinh đánh răng.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Phàm diễn hôn, trước kia quay cảnh hôn, vì hiệu quả thật cũng có lúc không tá vị. Nhưng lần quay này, anh cảm thấy toàn bộ đại não của mình thiếu dưỡng khí.

"Vừa nãy đã xảy ra cái gì?" Giang Phàm ngồi bên cạnh lầm bầm lầu bầu, "Tôi sẽ không thật sự hôn lên rồi đi?"

"Thật sự hôn rồi nha!" Một giọng nói ngọt ngào vang lên bên cạnh, "Này? Không phải anh đã nói muốn tá vị sao?"

Giang Phàm, "Không biết... Tôi... Không nhịn được..."

"Có cảm giác không?"

"Quá có cảm giác!"

"Có phải yêu chị của em rồi hay không?"

"Đúng vậy..." nói tới đây Giang Pham mới ý thức được thật sự có một người đang nói chuyện với anh, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Na Na đầy ý cười, ngồi xổm bên người anh, ngửa đầu nhìn anh.

"Em tiểu nha đầu này biết cái gì!" Giang Phàm đứng dậy, anh cảm thấy mình điên rồi, sao lại cùng thảo luận vẫn đề này với một tiểu nha đầu?

"Cái gì em cũng hiểu!" Tiểu Na Na đúng lý hợp tình, "Em đã nói yêu đương sáu lần rồi! Anh nói qua mấy lần? Trừ bỏ lăng xê!"

Giang Phàm: "..."

Trừ bỏ lăng xê mà nói... Hình như thật sự một lần cũng không có. Có điều... Trẻ con hiện tại đều yêu đương sớm như vậy sao? Anh nhớ rõ Tiểu Na Na mới mười sáu tuổi!

Tiểu Na Na đắc ý đứng dậy, "Cho nên nói em có thể làm giáo viên hướng dẫn yêu đương cho anh nha! Cái dạng này của anh rõ ràng chính là yêu rồi! Yên tâm, em là đảng Phàm Na trung thực, nhất định sẽ giúp anh!"

Giang Phàm dở khóc dở cười.

Anh, một nam nhân sắp ba mươi tuổi nói yêu đương còn cần cô gái nhỏ vị thành niên này làm hướng dẫn yêu đương?

Tiểu Na Na nói: "Anh rể, có cần em giúp anh đi hỏi một chút cảm giác của chị Na Na là gì hay không?"

"Anh... rể..." Giang Phàm hắc tuyến, có điều... nghe thấy xưng hô này sao lại thoải mái như vậy?

"Cần hay không đây? Không cần thì em đi nha!" Tiểu Na Na thúc giục nói.

"Cần!"

"Rất tốt, rất thành thật!"

Thời điểm Tiểu Na Na chạy đến buồng vệ sinh Kiều Na còn đang đánh răng.

"Chị, hai người cũng không phải hôn lưỡi, đánh răng cái gì hả?" Tiểu Na Na nói.

Kiều Na phun ra một ngụm bọt, "Ai da, em đừng tới đây, để một mình chị im lặng một chút!"

"Sao vậy? Nụ hôn đầu tiên hả?"

"..."

"A? Không phải đoán trúng đi? Anh rể kiếm lời!"

"Ai là anh rể em? Đừng nói bậy!"

"Chị, nụ hôn đầu tiên là cảm giác gì?"

"Em tránh ra!"

"Nói đi mà!"

"Tránh ra!"

..................

Qua một lúc lâu Kiều Na mới bình tĩnh lại, ngẫm lại cũng chỉ là cái hôn mà thôi... Mặc dù đối với thân thể này tới nói là nụ hôn đầu tiên nhưng trước kia tốt xấu gì Kiều Na cũng từng là người có chồng.

Chỉ là lúc ấy toàn bộ đầu óc lập tức rối loạn, thiếu chút nữa ngất xỉu mất.

Đời trước cô cũng không như vậy...

Kiều Na nghĩ không rõ, đi ra buồng vệ sinh, tẩy trang, thay trang phục diễn. Lúc ra cửa nhìn thấy bên ngoài đã bắt đầu quay, Giang Phàm còn ăn mặc trang phục diễn lúc nãy, ngồi ở chỗ kia phát ngốc.

"Anh, tên lưu manh!" Kiều Na đứng phía sau Giang Phàm, hung hăng chụp trên đầu anh một chút.

Giang Phàm giống bị điện giật đứng lên, có chút xấu hổ xoay người nói: "Cái kia... Na Na... anh..."

"Không phải anh nói tá vị sao? Vì sao lại hôn thật?"

"Anh... Cũng không biết làm sao liễn... liền nhất thời không khống chế tốt..." Giang Phàm cuồng hãn, chính anh đều cảm thấy lý do này dối trá!

Trong lòng Kiều Na tức giận, không muốn nói với anh nữa, xoay người muốn rời đi.

Giang Phàm bỗng nhiên nói: "Nếu không... Nếu không anh phụ trách đối với em đi?"

Kiều Na: "..."

Giang Phàm: "..."

Nói ra câu này, hai người cảm giác càng thêm xấu hổ.

Giang Phàm xoay người chạy tới phòng trang điểm, Kiều Na cũng nhanh chân hơn, chạy lên xe của mình.

Đây là chuyện gì nha?

Tiểu Na Na ở sau một thân cây, vui tươi hớn hở rình coi, thấy hai người đi mất, lúc này mới đi ra.

Mấy diễn viên thấy toàn bộ quá trình sự việc lập tức tụ bên người Tiểu Na Na, mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Tiểu Na Na, vừa nãy em hỏi được cái gì không?"

"Có phải thật sự hay không..."

Mặc dù Tiểu Na Na là nhân viên công tác nhỏ nhất toàn đoàn phim nhưng lòng nhiều chuyện hừng hực của đứa nhỏ này lại mạnh mẽ nhất toàn đoàn phim, có chuyện gì muốn bát quái (tám chuyện, nhiều chuyện) nhất định tìm cô nàng hỏi thăm trước.

Mặc dù ấn quy định bọn họ là không thể truyền bá bát quái nhưng lòng hiếu kỳ đối bát quái vẫn là có thể có.

Tiểu Na Na một bộ dáng cao thâm khó đoán, "Tan đi, không có trò hay gì xem rồi... Nhắc nhở mọi người một câu, chuẩn bị tốt bao lì xì đi! Tiền cũng không thể thiếu... Lấy hết thù lao đóng phim ra đi, thế nào?"

"Tiểu Na Na, em quá hắc!"

"Đạo diễn Giang mới không hắc như vậy đâu!"

"Tôi chỉ có một phân đoạn, lên sân khấu thì chết ngay, thù lao đóng phim cho anh ấy liền cho anh ấy đi, ha ha, tổng cộng cũng không có bao nhiêu tiền! Coi như tôi là khách mời hữu nghị!"

..............

Kiều Na trở lại ký túc xá, cô cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút.

Chỉ là một cái hôn mà thôi, có gì đâu? Hơn nữa... Hơn nữa môi cũng chỉ tiếp xúc một chút.

Đáng giận, vì sao cô phải nhớ về những chi tiết này?

Cô dùng sức lắc đầu, nhất định phải tìm một chút chuyện gì đó tới làm để quên mất chuyện này!

Cô mở di động lên, nhấn vào trò chơi trong di động, tùy tiện tìm một cá nhân bắt đầu hạ cờ vây. Có điều trong lòng cô quá loạn, hoàn toàn không có cách nào tự hỏi thật kỹ, chỉ chốc lát sau liền thua.

"Cô có thể chơi cờ hay không hả? Học sinh tiểu học sao?" Đối phương gửi đến một cái nghi ngờ.

Kiều Na mặc kệ anh ta, rời khỏi, tìm người khác hạ một lần nữa, chỉ chốc lát sau lại thua nữa.

"Người mới học sao?" Đối phương hỏi.

Kiều Na vẫn không để ý tới, liền thua hơn mười bàn, thẳng đến lúc khung thoại hiện ra một câu: "Cô gặp phải chuyện gì sao?"

Cô nhìn thoáng qua hình đại diện của đối phương, lúc này mới chú ý tới, người chơi cờ với mình là Nhiễm Ngọc Bác.

Nhiễm Ngọc Bác nhìn thấy cô online, an vị ở bàn cô, hạ một ván cờ cùng cô. Nhưng cờ pháp của cô thật sự quá loạn, Nhiễm Ngọc Bác hoài nghi có phải người khác dùng tài khoản của cô hay không.

Nhiễm Ngọc Bác quá quen thuộc nước cờ của cô, mặc dù đối phương kết cấu đại loạn nhưng mơ hồ có thể phân biệt ra, là nước cờ của Kiều Na.

Thời điểm kì thủ ở gặp chuyện sẽ xuất hiện tình huống kết cấu đại loạn, nhưng sẽ theo bản năng bảo lưu nước cờ của mình. Điểm này không phải kì thủ chuyên nghiệp là nhìn không ra.

Anh ta đã có một thời gian dài không chơi cờ cùng Kiều Na, vừa mới mở di động lên bỗng nhiên phát hiện Kiều Na vừa lúc ở tuyến, liền theo lại đây, không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống như vậy.

Nhiễm Ngọc Bác ngay lập tức khó chịu.

Là ai bắt nạt bạn cờ của anh sao? Thật to gan!

Kiều Na: "Không có việc gì, hôm nay có chút không vui."

Nhiễm Ngọc Bác, "Không cần để ý, cái gì cũng có thể nói cho tôi, ai bắt nạt cô, tôi giúp cô hết giận!"

Kiều Na: "Không ai bắt nạt tôi cả, cảm ơn anh quan tâm!"

Nhiễm Ngọc Bác: "Tin tưởng tôi có thể giúp cô!"

Kiều Na: "Thật sự không có, hôm nào tôi lại chơi cờ với anh đi!"

Sau đó cô liền offline.

..............

Giang Phàm về đến nhà, nằm bẹp trên sô pha.

Dì Lý đi tới, "Tiên sinh, cậu không có việc gì đi?"

Giang Phàm thở dài, "Dì, hôm nay con làm chuyện sai."

Dì Lý, "Chuyện gì?"

"Giống như... con cường hôn một cô gái..." Giang Phàm vỗ vỗ đầu của mình.

"Giống như?"

"Đích xác!"

Dì Lý ngồi một bên trên sô pha, cười nói: "Kiều tiểu thư?"

"Sao dì biết?" Giang Phàm giật bắn dậy, "Lên TV? Lên weibo?"

"Không có, đừng nóng vội, dì đoán," Dì Lý nói, "Nói một chút, xem tình huống dì, dì ra chủ ý giúp con."

"Chính là lúc đóng phim, vốn dĩ nói tá vị, nhưng ngay lúc đó giống như con mất trí nhớ, chờ con phản ứng lại thì đã hôn lên..."

"Lấy cớ quá dối trá!"

"..."

Anh liền biết không ai tin!

Ngay cả Tiểu Na Na cũng không tin!

Dì Lý nói: "Được rồi, dì tưởng chuyện gì... Dì hỏi con, cô gái kia có phản ứng gì? Có đánh con hay không?"

"Cô ấy... Đi đánh răng..."

"Hai người hôn lưỡi?"

"... Không có đâu!"

Giang Phàm phát hiện chính mình thật sự không thể cùng người giao tiếp.

Dì Lý cười ha ha, "Được rồi, dì hiểu rõ tâm tình của con, cũng tin tưởng con nói. Thích thì sẽ nhịn không được, này có gì kỳ lạ đâu?"

Giang Phàm ngây người.

Thích thì sẽ nhịn không được?

Chính anh cũng không phát hiện, mình lại thích Kiều Na như vậy.

Nhưng anh lại có thể nhịn không được...

Cảm thấy mình quả thực chính là cầm thú.

................

Nhiễm Ngọc Bác rất phẫn nộ.

Bạn chơi cờ của anh ta bị người bắt nạt đến cả cờ cũng hạ không tốt!

Đây quả thực là không thể nhẫn!

Anh ta gọi Nhạc Lam tới, "Đi, tra một chút gia hoả to gan lớn mật nào bắt nạt bạn cờ tiểu thư Kiều Na của tôi!"

Đầu Nhạc Lam phình to, "Đã biết, ông chủ!"

Lại là Kiều Na kia... hiện tại Nhạc Lam nghe thấy cái này tên liền đau đầu.

Chẳng qua mệnh lệnh của ông chủ vẫn phải chấp hành, cô ta lập tức tổ chức nhân viên điều tra.

Lúc này Nhạc Lam học thông minh, tìm đều là mấy người bạn giới giải trí, để cho bọn họ hỏi thăm tin tức từ người quen.

Ví dụ như diễn viên nào đó đã từng hợp tác cùng Tiểu Na Na.

Lúc Tiểu Na Na nhận được điện thoại của diễn viên này thì hơi kỳ lạ, ngày thường cũng chưa từng liên hệ với người nọ. Mặc dù cô từng giúp anh ta làm tóc, nhưng quan hệ thật sự bình thường.

Chẳng lẽ anh ta muốn giới thiệu việc cho cô? Không được, hiện tại công việc trên tay cô còn chưa làm xong, không thể nhận việc mới.

"Xin chào tiểu thư Lâm Na!"

"Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chính là... Aizzz, nói đến thì ngại quá, tôi có một cháu trai nhỏ, là fan não tàn của tiểu thư Kiều Na, mấy ngày hôm trước đi thăm ban, thấy cô ấy không vui, muốn hỏi một chút là ai chọc cổ tức giận!"

Lúc này Tiểu Na mới hiểu rõ "Thì ra là như thế, chị Na Na cũng có fan não tàn nha... Người chọc chị Na Na không vui? Còn có thể có ai nữa? Toàn bộ đoàn phim chỉ có mỗi phong cách của cô ta không bình thường!"

"Cô ta? Ai?"

"Lưu Tĩnh Tĩnh đó! Còn ai nữa? Fan não tàn có mỗi cái này cũng không biết! Có phải fan chân ái hay không hả!"

"Lưu Tĩnh Tĩnh? Cô ta làm gì chọc tiểu thư Kiều Na không vui? Nói ra tôi thế cô ấy hết giận!"

Tiểu Na Na vui vẻ lên, "Thật sự? Vậy tôi thay chị Na Na cảm ơn anh nha! Tôi nói với anh, hôm đó lúc đóng phim cô ta quá đáng lắm..."

Cô đem sự tình đóng phim bên hồ thêm mắm thêm muối mà nói một lần, "Có phải rất quá đáng hay không? Toàn bộ đoàn phim chỉ có cô ta hư nhất! Tất cả mọi người đều rất chán ghét cô ta! Chẳng qua bởi vì cô ta mang (đầu) tư tiến tổ, đạo diễn cũng không có cách nào."

Ngày hôm đó, Trần Giai Ảnh cũng nhận được điện thoại của bạn.

"Kiều Na? Sao cậu lại quan tâm đến cô ấy?" Trần Giai Ảnh rất kỳ lạ, "Cậu là fan não tàn của cổ? Thật nhìn không ra tới, có điều cậu còn đừng nói, con người Kiều Na còn khá tốt... Ừm, quan hệ của mình với cô ấy không tồi... Cậu là muốn cổ ký tên sao? Cái gì? Cậu cũng nhìn ra được cô ấy không vui à..."

Cô đang ở phòng bệnh trông chừng mẹ, phòng bệnh không tiện nhận điện thoại, cô liền đi ra, "Cái này... Cậu nói người chọc cô ấy tức giận... Mấy ngày nay tôi không ở đoàn phim, có điều ngẫm lại cũng biết, đoàn phim có thể chọc cô ấy tức giận còn có ai? Chỉ có mỗi Lưu Tĩnh Tĩnh kia! Một người mới, dựa cha nuôi tiến tổ còn vênh váo tự đắc! Tôi nói cho cậu, người này thật chán ghét, tôi cũng chưa gặp qua người đáng ghét như vậy! Có điều đừng lộ chuyện này cho phóng viên nha... Nếu là truyền đi ra tôi đánh chết cậu, có nghe không?"

...............

Cùng ngày có vài nhân viên công tác và diễn viên có liên quan cũng nhận được điện thoại, đem báo cáo trong điện thoại của bọn họ tập hợp lại, Nhạc Lam đưa ra kết luận: Người chọc giận Kiều Na là Lưu Tĩnh Tĩnh!

Cũng trong ngày hôm đó, phần báo cáo này liền đưa đến trước mặt Nhiễm Ngọc Bác.

Bình luận

Truyện đang đọc