THIÊN KIM BÁO THÙ

Kỳ Hành đỗ xe, giọng trầm xuống: "Mười lăm năm trước, bố tôi đã gặp 'tai nạn' ở đây."

 

Tôi khẽ nuốt khan. Dù sau khi sống lại tôi đã mạnh dạn hơn nhiều, nhưng việc đến một nơi như thế này vào đêm khuya vẫn khiến tôi hơi sợ hãi.

 

"Trước đây anh từng đến đây chưa?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

 

"Đến ba lần rồi." Kỳ Hành lấy hai chiếc đèn pin từ cốp xe, đưa cho tôi một chiếc: "Mỗi lần đều có phát hiện mới."

 

Tôi cầm lấy đèn pin, không khỏi lẩm bẩm: "Người ta hẹn hò thì đi nhà hàng, xem phim, anh thì hay rồi, dẫn tôi đến hiện trường án mạng."

 

Tay Kỳ Hành khựng lại một nhịp: "Đây là... hẹn hò sao?"

 

 

"Chỉ là ví von thôi mà!" Tôi vội vàng chữa cháy, nhưng tai lại nóng bừng một cách khó hiểu: "Nhanh lên đi, xem xong còn phải đi ăn tối với mẹ anh nữa."

 

Đẩy cánh cổng sắt rỉ sét, một mùi ẩm mốc lẫn mùi kim loại xộc thẳng vào mũi. Tôi bịt mũi, ánh đèn pin run rẩy vẽ một vệt sáng trong bóng tối.

 

"Cẩn thận dưới chân." Kỳ Hành nhắc nhở: "Có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ."

 

Tôi cúi đầu nhìn, trên mặt đất la liệt những mảnh vụn, còn có những vết màu sẫm đáng ngờ. Là vết m.á.u sao? Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay xa.

 

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tôi khẽ hỏi, giọng nói vang vọng nhẹ trong không gian nhà xưởng rộng lớn. 

 

Đèn pin của Kỳ Hành rọi vào khu vực chính giữa: "Theo lời giải thích chính thức thì đó là một vụ nổ phòng thí nghiệm. Bố tôi và hai trợ lý đã thiệt mạng tại chỗ." 

 

"Nhưng anh nghi ngờ đó không phải là tai nạn?" 

 

"Bố tôi hôm đó vốn có lịch đi họp," giọng Kỳ Hành lạnh lùng đến rợn người: "Nhưng đột ngột đổi lịch trình đến đây, và chỉ thông báo cho một người duy nhất – Mạc Hồng Sơn." 

 

Mạc Hồng Sơn! Bố của Mạc Trầm. Tôi cau mày, kiếp trước tôi chỉ gặp "bố chồng" vài lần, ông ta luôn tươi cười hiền lành, trông rất vô hại. 

 

"Hiện trường đã bị phá hủy gần như hoàn toàn," Kỳ Hành dẫn tôi đi qua một đống phế liệu: "nhưng tôi đã tìm thấy cái này." 

 

Anh dừng lại trước một bức tường, ánh đèn pin chiếu vào một mảng tường. Tôi tiến lại gần, thấy có vài vết lõm nhỏ.

 

 

"Vết đạn?" Tôi kinh ngạc hỏi. 

 

Kỳ Hành gật đầu: "Ba vết, từ các góc độ khác nhau. Báo cáo pháp y nói bố tôi trúng đạn vào sau gáy, nhưng vì t.h.i t.h.ể bị tổn thương nặng sau vụ nổ nên không ai nghi ngờ." 

 

Tôi hít một hơi lạnh. Vậy là bố của Kỳ Hành đã bị sát hại, rồi dựng hiện trường giả thành một vụ tai nạn! 

 

"Vậy tại sao không ai điều tra?"

 

 

"Viên cảnh sát phụ trách vụ án khi đó," Kỳ Hành cười khẩy: "Là người thân tín của ông Lâm." 

 

Đầu óc tôi quay cuồng. Ông Lâm là ông nội của Nhị thiếu gia nhà họ Lâm, Mạc Hồng Sơn là bố của Mạc Trầm, cả hai đều có liên quan... 

 

Điều này có nghĩa là vụ "tai nạn xe" ở kiếp trước có lẽ không chỉ là âm mưu của Mạc Trầm và Bạch Linh, mà còn liên quan đến ân oán kéo dài nhiều năm giữa các gia tộc!

 

“Còn có điều kỳ lạ hơn," Kỳ Hành dẫn tôi đến một góc khác: "nguồn phát nổ là ở chỗ này, nhưng cách thức phá hoại lại cho thấy..." 

 

Anh đột ngột im bặt. Tôi nhìn theo hướng mắt anh, trên nền đất có một dấu chân còn mới – rõ ràng có người vừa mới đến đây! 

 

"Không phải của tôi." Kỳ Hành ngồi xuống kiểm tra: "Cỡ giày nhỏ hơn nhiều, khoảng cỡ 38." 

 

Cỡ 38? Hình ảnh Bạch Linh ngay lập tức hiện ra trong đầu tôi. Cô ta mang giày cỡ 38! 

 

"Bạch Linh đã đến đây sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cô ta đến đây làm gì?"

 

 Kỳ Hành không đáp lời mà nhanh chóng rà soát xung quanh. Tôi vừa định giúp thì bất chợt cảm thấy có thứ gì đó chạm vào chân mình –

 

"Á!!!" Tôi hét thất thanh, theo phản xạ nhảy dựng lên, nhào thẳng lên lưng Kỳ Hành, hai chân quắp chặt lấy eo anh. 

 

"Sao vậy?" Kỳ Hành vững vàng đỡ lấy tôi, đèn pin rọi tứ phía.

 

"Có... có cái gì đó chạm vào chân tôi!" 

 

Tôi ôm chặt cổ anh, giọng run rẩy. Một vệt sáng chiếu tới, một con chuột cống béo ú thản nhiên liếc nhìn chúng tôi rồi chậm rãi chui vào một cái lỗ trên tường. 

 

"Là chuột thôi." 

 

Giọng Kỳ Hành lộ rõ vẻ buồn cười. Lúc này tôi mới nhận ra tư thế của mình thật lúng túng, vội vàng buông chân nhảy xuống, chỉnh lại quần áo: "Tôi... tôi chỉ là thử phản xạ của anh thôi. Cũng được đấy, đạt yêu cầu." 

 

Kỳ Hành khẽ bật cười, không vạch trần sự cố chấp của tôi. Mặt tôi nóng ran, may mà trong bóng tối không ai thấy. 

 

"Qua đây xem cái này." 

 

Kỳ Hành đột nhiên nghiêm nghị, chiếu đèn pin vào một chiếc hộp kim loại nhỏ ở góc tường. Tôi tiến lại gần, thấy đó là một chiếc hộp nhỏ đã rỉ sét, trông như vừa mới được ai đó đặt ở đây, vì trên bề mặt hầu như không có bụi bặm.

Bình luận

Truyện đang đọc