THIÊN KIM SỐNG LẠI


" Được thôi " Chu Phong Thanh sảng khoái đáp, ra hiệu cho Chu Khiêm.
Cô muốn biết người này âm hồn không tan ở trước mặt cô có ý đồ gì.
Hạ Niên lịch sự đón xe lăn từ tay Chu Khiêm rồi đưa cô đi tham quan khu chăm sóc ngựa.

Chu Khiêm giữ khoảng cách không gần không xa, vừa đảm bảo có thể giữ an toàn cho cô chủ vừa giảm thiểu mức độ tồn tại của mình.
" Đông Kinh Viên kinh doanh trong rất nhiều ngành nghề, trừ trà đạo và ngựa nổi tiếng ở đây thì còn có hầm chứa rượu rất đặc sắc , Chu tiểu thư có hứng thú thì có thể ghé qua, tôi sẽ đích thân đón tiếp " Giọng nói kia như muốn mê hoặc lòng người, âm thanh du dương như tiếng đàn cello.
Đích thân tiếp đón ? À trong hồ sơ mà anh cả đưa có ghi anh ta là chủ Đông Kinh Viên này.
" Ồ, tôi xin nhận tấm lòng của Hạ tiên sinh, có thời gian nhất định sẽ ghé qua " Chu Phong Thanh lịch sự đáp lời.
Hai người đi dạo một vòng cũng không lâu, quay trở lại bắt đầu cuộc thi.
Lục Nhất Quang tiến đến : " Em gái, chúc anh thi đấu tốt đi "
" Ừm thi tốt " Chu Phong Thanh đáp lại qua loa, tiếp tục giả ngơ không quan tâm thế sự.
Lục Nhất Quang nghe thấy câu đáp lại của Chu Phong Thanh liền nhoẻn miệng cười.


Càng nhìn càng thấy thú vị, vừa cảm thấy tò mò đối với cô.
Anh ta không lo lắng về việc thi đấu, nhìn đám cậu ấm cô chiêu thích làm này làm kia thế thôi, nhưng bọn họ đều bị người nhà bắt học qua tất cả các môn có thể học được.

Mục đích là giữ hình tượng, không làm mất mặt gia tộc ở bên ngoài.
Ba người oai phong cưỡi ngựa vào sân, tuấn nam mỹ nữ, cảnh này mà kêu là bộ phim nào chắc cũng có người tin.
Chu Phong Thanh cũng không có hứng quan sát trận đấu, cô chỉ quan tâm đến kết quả.

Chu Khiêm ở bên cạnh thông báo tiến độ trận đấu.
Quy tắc lần này rất đơn giản, đua 5 vòng, mỗi vòng người về nhất được 30 điểm, về nhì 20 điểm, về ba 10 điểm.
Chu Phong Thanh không về phòng trà đợi mà cô đứng ở bên cạnh đường đua, cách vạch đích 3 - 4m.
Chu Phong Thanh đang tán gẫu với hệ thống.
" Có cách nào để ta đứng được không hả, cứ bộ dạng như thế này thì ta khó bảo vệ được nữ chính của các ngươi lắm "
" Bảo vệ nữ chính không phải nhiệm vụ của cô, nữ chính chết thì thế giới sẽ sụp đổ, cô cũng chết theo "
Vậy là nữ chính là sinh mạng của ta luôn rồi còn gì !!!
" Cô có thể tích điểm, tích càng nhiều thì thứ trao đổi được càng lớn "
" Bao gồm cả sinh mạng ? "
" Không đâu--- " Hệ thống ngắt lời hơi chần chừ rồi nói tiếp.
" Điều đó là nghịch thiên cải mệnh, kí chủ cần phải trả cái giá thích hợp để có thể chữa khỏi bệnh tật nhưng đến thời điểm số đã tận, thì sẽ không thể tránh khỏi "
" Ồ " Nói như vậy chân của ta có hi vọng, chăm chỉ tích cực làm việc.
Chu Phong Thanh mở đống nhiệm vụ phá gia chi tử mà mình vứt trong xó, lật ra từng cái để tính toán.

Chu Khiêm vừa theo dõi trận đấu, vừa quan sát cô chủ.
Cô chủ chẳng thèm nhìn ai về đích mà ngắm trời nhìn đất, không biết nghĩ gì mà lâu lâu lại thở dài vài tiếng.
Chu Phong Thanh đóng đống danh sách lại, trận đấu đã đến vòng cuối.

Hạ Niên : 100 điểm
(Vòng 1: 30 điểm, vòng 2: 20 điểm, vòng 3: 30 điểm - đồng hạng, vòng 4: 20 điểm)
Ngụy Nguyệt Vũ : 90 điểm
( vòng 1: 10 điểm, vòng 2: 30 điểm - đồng hạng , vòng 3: 20 điểm, vòng 4: 30 điểm )
Lục Nhất Quang : 90 điểm
( Vòng 1: 20 điểm, vòng 2: 30 điểm - đồng hạng , vòng 3 : 30 điểm - đồng hạng, vòng 4: 10 điểm )
Hạ Niên đứng đầu thì cô không có bất ngờ gì, dù gì người ta cũng là chủ nơi này, lướt qua thang điểm của nữ chính, nữ chính này cũng không tệ nha.
Trên màn hình máy tính bảng, hiển thị tình hình thay đổi liên tục, dấu chấm đỏ là Hạ Niên, màu vàng là Ngụy Nguyệt Vũ, màu xanh lá là Lục Nhất Quang.
Cũng theo thứ tự đó là thứ tự đang hiển thị, sau đó Ngụy Nguyệt Vũ có xu thế tăng lên nhanh chóng, Hạ Niên đột ngột giảm xuống, Lục Nhất Quang đang theo sát Ngụy Nguyệt Vũ.
Ngụy Nguyệt Vũ hiện tại đang dẫn đầu, cô ta cũng sắp cán đích.
30 chưa phải là Tết.

Trận đấu đang đi đến hồi kết, đột nhiên con ngựa mà Ngụy Nguyệt Vũ cưỡi mất khống chế, nó giãy giụa phi thẳng ra khỏi trường đua.Cô ta xém té khỏi yên ngựa, cố gắng di chuyển dùng hết sức khắc chế, nhưng sức của một cô gái sao có thể địch lại một con thú đang nổi điên.
Không biết trùng hợp hay có sắp đặt trước con ngựa lôi cả người Ngụy Nguyệt Vũ đang nắm lấy cương ngựa theo, đang chạy loạn
"Chu Khiêm, bảo vệ cô ta, đừng lo cho ta "
Ngụy Nguyệt Vũ bị cương ngựa chà sát lòng bàn tay đến nỗi rướm đầy máu, cô ta vẫn không chịu buông ra, đến khi không thể chịu đựng được nữa, cảm giác cả người lơ lửng, cánh tay phải như sắp rách ra, tim gan phèo phổi như muốn đảo lộn hết, cứ nghĩ đầu sẽ tiếp đất, cả người cô rơi vào vòng tay mảnh khảnh của một người.
Chưa kịp hoàn hồn nhìn người vừa cứu mình, trên miệng đã nói cảm ơn.
" Cả--- " " Cô chủ "
Tiếng gọi hoảng hốt vang lên, Chu Khiêm nhanh chóng đặt người xuống, không quan tâm sống chết của cô ta, chạy như phóng lao về phía cô chủ của mình.
Con ngựa kia đang lao nhanh về phía cô, Chu Phong Thanh vì là vị trí đất đá nên cô vừa chửi vừa dùng dị năng điều khiển xe lăn, mới đi được vài bước chậm rì rì, Chu Phong Thanh biết với tốc độ thế này cô không chạy thoát con ngựa.
Chu Phong Thanh liều mạng đứng yên, chờ đợi con ngựa lao tới gần rồi điều khiển dị năng đánh ngất nó.
Ngay khi con ngựa tới sát, Chu Phong Thanh vận động dị năng trong cơ thể, chưa kịp ra tay, cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên rồi đặt yên vị trên con ngựa đen, lưng cô dán chặt vào lồng ngực của người kia.
Độ ấm từ lồng ngực của nam nhân truyền đến, mùa thu gió se se lạnh người đằng sau lưng giống như máy sưởi di động, hơi ấm từ từ len lỏi vào tận trái tim .


Bình luận

Truyện đang đọc