THIÊN LA ĐỊA VÕNG

Sáng sớm ngày thứ hai, Đàm Lăng Việt thật sớm đã rời giường, bận trước bận sau bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tần Lam Gia mơ mơ màng màng bị y đánh thức, ngồi dậy, lại thình lình vì đau đớn bất thường trên người mà nhíu mày.

Đàm Lăng Việt nghe được động tĩnh quay đầu lại, cuống quít đi tới, lấy ra một cái gối kê ở dưới lưng Tần Lam Gia.

“Thân thể không thoải mái có phải hay không? Đừng đứng lên.”Đàm Lăng Việt ân cần nói, “Thật xin lỗi, tối hôm qua anh quá không tiết chế.”

Tần Lam Gia mặt như bị lửa thiêu đỏ lên, những chuyện tối hôm qua nghĩ lại mà kinh đủ loại bộ dạng thoáng cái chất đầy đầu chưa được tỉnh táo của hắn, trong nháy mắt ngay cả ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt cũng không làm được.

“Uy, sao không nhìn anh a.”Đàm Lăng Việt ý đồ chống lại ánh mắt Tần Lam Gia, mấy lần cũng bị hắn quay mặt né tránh, bắt đầu bất mãn nói: “Tối hôm qua lúc câu dẫn anh tại sao không có xấu hổ như vậy a.”

“Anh, anh —— nói gì nói a, không được nói! ” Tần Lam Gia mặt trướng đỏ lời nói không mạch lạc. Không khí lúc có thể làm, không có nghĩa là sau đó còn có thể mặt không đổi sắc mà đàm luận, Tần Lam Gia hiện tại nhớ tới sự kiện kia quả thực chính là đoạn lịch sử nghĩ lại mà kinh nhất.

“Vâng vâng vâng, tuân lệnh, vợ đại nhân. ” Đàm Lăng Việt nheo mắt lại cười, trêu ghẹo nói.

Tần Lam Gia không để ý tới y, lặng lẽ xê dịch eo, muốn giảm bớt đau đớn không thoải mái kia một chút.

Đàm Lăng Việt để tay trên hông của hắn vuốt vuốt, thanh âm nhẹ nói: “Gia Gia, em nghỉ ngơi một chút đi. Anh trước thu dọn xong đồ vật này nọ, chúng ta hôm nay trở về đi.”

“Trở về?” Tần Lam Gia khẽ kinh ngạc nói. Hắn còn không nghĩ tới sớm như vậy trở về, những thứ khác không nói, hắn hiện tại không biết biết như thế nào đối mặt với mẹ của Đàm Lăng Việt và Từ Hinh.

Đàm Lăng Việt gật đầu, ngồi ở bên giường nói: “Anh còn có công việc, không có cách nào một mực ở nơi này. Đồ Quang đụng phải những người đó họ sẽ lại theo dõi em, anh không thể để một mình em ở chỗ này, quá nguy hiểm. Đồ Quang cũng nghĩ như vậy. Gia Gia, theo anh trở về đi thôi, em cũng không thể cả đời không trở về nhà đi.”

Tần Lam Gia cúi đầu không nói, Đàm Lăng Việt than nhẹ một tiếng, bắt được tay của hắn nói: “Anh biết em đang ở đây băn khoăn cái gì. Lam Gia, yên tâm đi, lần này anh tuyệt đối không rối rắm nữa, sẽ không lại làm cho em chịu ủy khuất.”

“Cái gì gọi là lần này, anh trước kia từng phạm nhiều rồi. ” Tần Lam Gia cười một tiếng nói.

“Không hảo hảo chiếu cố em, chính là tội lỗi của anh a. ” Đàm Lăng Việt vẻ mặt nghiêm túc cầm tay của hắn hôn một chút nói, “Anh biết cá tính mẹ anh và Từ Hinh, lúc không thấy anh nhất định em đã chịu qua không ít khó khăn. Từ Hinh vẫn bất mãn em chiếm vị trí thứ hai trong công ty, nên ở sau lưng đã làm không ít chuyện mờ ám. Anh khi đó cũng không xem ra gì, cho rằng chỉ cần anh biết em có bao nhiêu trọng yếu là đủ rồi. Chính là nếu như anh không đem em nâng lên, những người khác như thế nào lại đối với em tốt.”

Tần Lam Gia giương mắt lên nhìn về phía y, thì ra là Đàm Lăng Việt cái gì cũng biết.

Từ Hinh và Mẹ Đàm sau khi đến, công việc của hắn đúng là khó khăn hơn rất nhiều, người dưới trướng dần dần không nghe lời của hắn. Nói cho cùng, mặc dù hắn là nguyên lão công ty, nhưng so ra cũng kém Từ Hinh phân lượng chính quy phu nhân.

Những lục đục với nhau, hắn vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là ủy khuất cũng tránh không khỏi. Trên mặt tình cảm đã thất bại thảm hại, nếu như ngay cả công việc đều không được tý nào mà nói…, vậy thì hắn chính là một tên hoàn toàn thất bại. Chỉ là không bởi vì năng lực làm việc của mình không đủ, mà là bởi vì thân phận Từ Hinh.

Chuyện như vậy hắn không còn chỗ nào để nói, thậm chí lúc đối mặt Đàm Lăng Việt càng muốn thêm cẩn thận, không cho y biết.

Làm như vậy không phải bởi vì mình thay người khác suy nghĩ, chẳng qua là quật cường của hắn cùng tự tôn không cho phép.

Hôm nay Đàm Lăng Việt lại khinh khinh phiêu phiêu nói cho hắn biết y luôn biết chuyện như vậy, tia uỷ khuất cùng oán giận chôn sâu ở đáy lòng đã lâu gần như tràn ra.

“Anh cái gì cũng biết nha. ” Tần Lam Gia cúi đầu vuốt vuốt nút áo ngủ, nhỏ giọng nói.

Đàm Lăng Việt nhìn bộ dạng hắn giận dỗi, lại đau lòng yêu thích không buông tay, một tay lấy người ôm vào trong ngực: “Thật xin lỗi Gia Gia. Anh cái gì cũng không nói, em có oán trách anh cũng hẳn là.”

“Có gì mà giận anh, anh lại không làm sai, em lại không là gì. ” Tần Lam Gia lẩm bẩm nói.

“Không nên nói như vậy a Gia Gia. ” Đàm Lăng Việt rất biết chuyện cầu xin tha thứ, “Em nói lời như vậy làm cho anh thương tâm. Em là tâm can bảo bối của anh, cha mẹ sống lại của anh, thần linh của anh, ánh sáng của anh…”

“A được rồi được rồi, đừng nói nữa. ” Tần Lam Gia cảm thấy buồn nôn xoa xoa cánh tay, “Cho dù chúng ta bây giờ cái kia…anh sau này cũng đừng biến thành cái dạng này a, em thật chịu không được.”

“Làm đều đã làm, nói một chút không được a, Gia Gia em thật là da mặt mỏng. ” Đàm Lăng Việt cười nhẹ nói.

Tần Lam Gia một cái đẩy y ra, lại không cẩn thận động phải chỗ đau, không nhịn được giơ tay đè eo lại.

“Cho làm còn nhiều lời, muốn thử luân phiên không. ” Tần Lam Gia trợn mắt nhìn Đàm Lăng Việt còn đang ha hả cười một cái.

Đàm Lăng Việt lập tức ngậm miệng, làm động tác kéo khoé miệng, đuôi mắt lông mày tiếu ý lại càng sâu.

Tần Lam Gia cũng nở nụ cười, chỉ chỉ ngăn tủ nói: “Vậy anh mau thu dọn, em với anh trở về.”

Đàm Lăng Việt tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ đáp ứng, vỗ vỗ gối nói: “Lại ngủ một hồi đi. Thu dọn xong anh gọi em.”

Tần Lam Gia thuận theo nằm xuống. Hắn nghĩ đã rất rõ ràng, mặc dù bây giờ trở về đối mặt mọi người có chút không được tự nhiên, chính là nếu như hắn cố ý ở lại, Đồ Quang không thể an tâm làm việc, Đàm Lăng Việt khẳng định cũng sẽ không trở về, bởi vì mình tùy hứng sẽ làm trễ nãi chuyện hai người.

Nếu muốn cùng Đàm Lăng Việt ở chung một chỗ, có một ít người có một số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Thân một đao đầu cũng là một đao, cứ trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp.

Dù sao trời sập đã có Đàm Lăng Việt đỡ. Có thể làm cho cái người khó chịu hôm nay thẳng thắng như vậy đem tâm sự toàn bộ nói cho hắn nghe, hắn không có lý do gì hoài nghi Đàm Lăng Việt thật tâm.

Tần Lam Gia nhìn thân ảnh Đàm Lăng Việt vội vội vàng vàng, bên khóe môi treo một nụ cười, ánh mắt cũng khẽ cong lên, cuối cùng lại mơ mơ màng màng rơi vào mộng đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc