THIÊN NIÊN TÚY

Hỏi mãi cả nửa ngày cũng không có kết quả, Lam Túy trong lòng giận sôi gan, dứt khoát nhắm mắt một cái rồi ngủ luôn. Cô cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, bất chợt trên cổ cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới, lạnh lẽo tới mức làm cho cô run cầm cập, ngay lập tức mở mắt ra.
Trời bên ngoài cũng đã tối, Dung Thập Tam liếc nhìn cô: "Tỉnh rồi hả? Em ngủ ngon thiệt đó. Tỉnh ngủ đi, sắp tới rồi"
Lam Túy bung áo khoác đang bao phủ thân thể ra, quan sát khung cảnh bên ngoài xe. Cô đoán chắc là bọn họ đang ở trên một con đường quốc lộ cấp hai, con đường này có đoạn đã được làm khá lâu rồi, cứ cách một khoảng xa mới có một cây đèn đường, lại còn chập chờn lúc sáng lúc tối. Phía bên trái là vách núi, bên phải chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, Lam Túy ấn nút hạ cửa sổ xe, một mùi ẩm ướt xộc vào mũi, khi xe chạy qua đoạn có đèn đường, chợt thấy ánh sáng phản chiếu trên sóng nước loang loáng, chắc hẳn là một con sông.
"Anh nói chỗ đó ở đây?" Lam Túy cực kỳ ngạc nhiên, hồi đầu năm nay mấy ngôi mộ đều bị viếng thăm gần hết rồi, mấy cái may mắn còn sót lại hình như đều ở nơi heo hút hẻo lánh, chưa ai đặt chân tới. Con đường quốc lộ này tuy không thấy có nhiều xe cộ qua lại, nhưng dù sao cũng là nơi có người lai vãng, vậy là tranh thủ lúc người trong nghề còn chưa phát hiện nên tiên hạ thủ vi cường?
"Đại khái còn khoảng 5,6 phút nữa là tới"
Lam Túy hạ cửa sổ, vươn tay ra khỏi xe. Bây giờ là tháng tư, khí trời không nóng nhưng cũng chẳng lạnh, gió thổi lên tay thật dễ chịu, khiến cô càng không hiểu nổi luồng khí lạnh đánh thức cô khi nãy rốt cuộc là từ đâu đến.
Cô quan sát sơ sơ hoàn cảnh xung quanh, phía trước là sông phía sau là núi, trải dài bất tận, mũi đất cao dốc xuống thoai thoải, phúc lộc đều đổ về. Vì trời tối nên Lam Túy không nhìn rõ thế núi, nhưng nhìn trước mắt thì đã có hai trong bốn điều, nếu là mộ nằm trên đỉnh núi, nhất định là một vị trí không tệ.
Xe rẽ qua một cái cua lớn, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng màu đỏ lấp lóa nhấp nháy phía trước, thu hút sự chú ý của Lam túy. Dung Thập Tam xoay vô lăng qua một bên, bắt đầu tấp vào lề: "Tới rồi"
Xung quanh đây không có đèn đường, Lam Túy mở cửa xe nhảy xuống, Dung Thập Tam cũng bước xuống cùng lúc, hai người mò mẫm trong bóng tối, nhắm ánh đèn lấp lánh màu đỏ phía trước mà đi tới. Đi được một đoạn thì có hai người đi qua đón bọn họ, gật gật đầu chào Dung Thập Tam: "Thập Tam gia, Lam tiểu thư" thái độ rất kính cẩn.
"Đã chuẩn bị đồ đạc hết chưa?"
"Xong hết rồi, Bạch tiểu thư cũng đã xuống dưới một chuyến"
Lam Túy bật cười khúc khích, Dung gia là dòng họ lớn, hai người này vừa nhìn thì biết là người làm ở Dung gia, lại còn giữ cách xưng hô truyền thống của Dung gia. Gia cái gì, tiểu thư cái gì chứ, mỗi lần Lam Túy nghe thấy đều cảm thấy rất mắc cười, cô có một cảm giác hỗn loạn như đã xuyên qua không gian, thời gian vậy.
Nhưng mà—Bạch tiểu thư đó là ai? Dung Thập Tam hình như chưa từng nói với cô là ngoài cô ra còn có người khác cùng đi xuống dưới?
Chiếc xe đằng trước đậu cách đây không xa, Lam Túy vừa đi vừa suy nghĩ, trong đầu nghĩ hết một lượt cũng không nhớ ra có dòng dõi trộm mộ danh tiếng nào họ Bạch cả.
Đi đến trước đầu xe, người trong xe nhìn thấy bọn họ cũng bước ra. Đầu tiên là một người thanh niên, trông rất lịch sự, đeo mắt kính gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, nhìn thế nào cũng không giống người biết xuống đất.
Theo sau người thanh niên là một cô gái cao gầy.
Dung Thập Tam cao một mét tám, cô gái đó đứng kế bên mà chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, khuôn mặt trái xoan, có sống mũi cao, mắt phượng, nét mặt ánh lên mấy phần kiêu ngạo. Mái tóc được buộc lại sau gáy hiện giờ đã ướt nhẹp, vẫn đang nhiễu nước xuống, toàn thân cô mặc một bộ đồ lặn màu đen bó sát, thân hình đường cong ẩn hiện, nhấp nhô gợi cảm rất thu hút.
"Dung Thiên Mạch, Bạch Tố Hà" Dung Thập Tham chỉ chỉ hai người, xem như là giới thiệu, ngón tay còn chưa kịp chỉ tới Lam Túy, cô gái tên Bạch Tố Hà đã mở miệng trước
"Cô ấy dụ ma, không thể xuống dưới"
Lời lẽ trực tiếp, giọng điệu nhanh nhẹn, một chút ý tứ uyển chuyển cũng không có.
Dung Thập Tam nghẹn lời líu lưỡi, đôi mắt hạnh nhân của Lam Túy hơi nheo lại, lửa giận bừng bừng xông lên.
Chỗ là Dung Thập Tam tìm, cô là người Dung Thập Tam gọi đến, cái người họ Bạch này dựa vào đâu mà vừa mở miệng đã nói cô không thể xuống đất? Không thể xuống đất, vậy cái bảng hiệu của Lam gia nhà cô khi không mà có chắc?
Khóe môi khẽ nhếch, Lam Túy vuốt mái tóc dài, cười khẩy: "Tỷ tỷ xin hỏi là từ dòng họ nào tới? Em gái đây hiểu biết hạn hẹp, sao chưa từng nghe qua những người uy tín trong giới, có người nào họ Bạch vậy?"
Dung Thập Tam đằng hắng hai cái, lập tức ra mặt giảng hòa: "Em gái à, đây là Bạch gia Xuyên Địa Tây Nam"
Lam Túy hơi sững người, Bạch gia Xuyên Địa cô có nghe qua, danh tiếng không nhỏ, chỉ là không phải dòng họ trong nghề. Bạch gia tự lập thành một phái riêng, tôn thần kính quỷ, mà mộ tặc trộm mộ người chết, kinh động ma quỷ, hai phái vốn không dính dáng gì tới nhau, đại bác bắn cũng không tới, Bạch gia xem thường người trộm mộ vì quấy nhiễu tới của sự thanh tịnh người chết, tự cho mình thanh cao, thế nào mà lại dây vào đây.
Nhíu mày suy nghĩ, Lam Túy lại cười: "Lẽ nào hiện tại nhiều người không còn tin vào quỷ thần, đại nghiệp của Bạch gia không trụ nổi nữa, muốn dây với bọn chuột đất chúng tôi kiếm chút lợi ích à?"
Lời nói của Lam Túy quả thực khó nghe, mặt Bạch Tố Hà lập tức biến sắc. Dung Thập Tam nhanh chóng kéo người qua một bên, lầm bầm:
"Em gái, nói chuyện phải để ý một chút chứ!"
"Em còn chưa tính sổ với anh, trong điện thoại anh không nói còn có nhà khác cùng đi. Mà có thì thôi đi, lại còn là Bạch gia, cô ấy vừa mở miệng đã nói em dụ ma không thể xuống đất, muốn ăn hết một mình hay sao, có ý gì chứ?"
Bát tự của Lam Túy yếu, điều này chỉ có vài người thân thiết biết rõ. Nghề nghiệp của họ tuy nói không sợ người chết, nhưng vẫn tin vào quỷ thần siêu hình, bát tự tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Bạch Tố Hà vừa đến đã vạch trần nhược điểm của cô, chỗ không đau thì nhất định không đâm vào, cô không tức giận mới là lạ.
"Bạch Tố Hà là đến giúp đỡ thôi, mẹ của Thiên Mạch họ Bạch"
Lam Túy lườm lườm Dung Thiên Mạch. Dung gia dòng chính thống đều có chính danh, Dung Ngũ là Dung Tư Uyên, Dung Thập Tam là Dung Tư Mặc, chỉ những người thân quen mới gọi họ theo thứ tự trong nhà. Người thanh niên này không có tên theo thứ tự, có cùng họ Dung lại dường như rất quen thuộc với Dung Thập Tam, chắc hẳn là anh em cùng chi họ.
Chỉ là Dung gia chi họ cùng dòng chính thống vốn không mấy thân thiết, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc này Lam Túy thật sự cảm thấy Dung Thập Tam đã đào một cái đầm lầy, chỉ chờ cô bước qua là lập tức rơi xuống đó.
"Dung Thập Tam, làm phiền anh ngoan ngoãn thành thật, nói hết với em cho rõ ràng, rốt cuộc đây là chuyện gì!"
"Ôi, Thiên Mạch qua đây, giải thích, giải thích cho em gái đi" Vừa thấy Lam Túy sắp nổi trận lôi đình, Dung Thập Tam túm lấy bia đỡ đạn rồi quay lưng bỏ chạy.
Dung Thiên Mạch giơ tay ra: "Em gái Lam phải không, làm phiền em xa xôi như vậy qua đây một chuyến, là anh có chuyện cần nhờ em giúp đỡ"
Lam Túy không trả lời, đợi anh nói tiếp.
"Là như vầy, bọn bạn nối khố của anh có xảy ra tai nạn xe ở đây, có điều nơi này không được sạch sẽ, bạn anh bị trúng chiêu. Anh tìm Thập Tam và Bạch tỷ tới giúp để cứu người, kết quả lại bị dẫn trở về đây, không những không cứu được người, bạn anh còn bị bắt hồn đi mất. Bọn anh nghi ngờ hang ổ của con oán linh đoạt xác đó nằm ở đây, vì sợ Bạch tỷ nên mới trốn về sào huyệt"
"Trúng chiêu gì?"
"Đoạt xác"
Lam Túy lấy tay xoa trán.
Có thể đoạt xác thì đều là oán linh có oán khí rất nặng. Con người một khi chết bất đắc kỳ tử nếu chấp niệm quá nặng không thể xuống Hoàng Tuyền, linh hồn không thể siêu thoát sẽ bước vào quỷ đạo, quỷ thuộc âm, cõi người thuộc dương, nếu để lâu ngày, đa số sẽ bị dương khí của cõi dương hút hết âm khí của cõi âm thì hồn phi phách tán. Nhưng đó là đa số, vẫn còn có ngoại lệ. Nếu quỷ có chấp niệm quá sâu, cơ duyên trùng hợp, được nương náu nơi đất âm, nó sẽ hút lấy âm khí, chống lại dương khí, lâu dần sẽ trở thành oán linh, chính là ác quỷ mà người ta hay nói đến.
Lam Túy rất muốn nhìn lên trời mà gào thét ba tiếng: Dung Thập Tam cái đồ lừa đảo chết tiệt! Nhiệt tình thế này quả nhiên là đào một cái hố chờ người ta nhảy xuống, tháng này lẽ ra tôi nên tắt điện thoại giả vờ mất tích! Là một con ác quỷ có thể đoạt xác đó! Xuống đất không thành vấn đề, nhưng đây được gọi là xuống đất sao? Phải sao?
"Cũng đã đoạt xác rồi, mọi người còn muốn sao nữa?"
"Một hồn của bạn anh bị nhốt trong một miếng ngọc cổ, nó mang miếng ngọc đi mất rồi. Hơn nữa bạn anh còn ý thức, chỉ là đang bị đoạt xác, vẫn còn cứu được"
Nói sao nghe nhẹ nhàng ghê!
Tâm tình Lam túy bây giờ dùng cụm từ triều dâng sóng dậy để hình dung cũng không hề quá đáng, cô không thèm vờ dịu dàng thục nữ nữa, hét lên với Dung Thập Tam đang trốn kế bên xe: "Dung Thập Tam, anh đi qua đây cho em!"
Dung Thập Tam lề mề đi qua, mặt dày cười cười: "Thiên Mạch giải thích rõ không?"
Giải thích cái ĐM anh!
Lam Túy chửi thầm, khó khăn lắm mới áp chế được lửa giận trong lòng: "Anh chỉ nói với em là có chỗ tốt, ở đâu ra nhiều nội tình như vậy hả?"
"Em gái à, chuyện nào ra chuyện đó. Tìm người là một chuyện, xuống đất lại là chuyện khác, đây vẫn là một chỗ tốt mà, anh không có lừa em ah" gương mặt Dung Thập Tam đầy vẻ vô tội
"Anh! Đây rõ ràng là xuống đất bắt quỷ mà!"
"Oán linh một khi đoạt xác rồi rất khó thoát ra, sao có thể xem như bắt quỷ được" Dung Thập Tam hoàn toàn không thấy là mình lừa gạc gì ai, cười hề hề nói: "Hơn nữa có Bạch gia ở đây, bắt quỷ nào tới phiên em ra tay. Hai người chúng ta xuống dưới mò chút đồ để phát tài, chuyện khác cứ giao cho Bạch Tố Hà là được rồi"
Lam Túy không thèm nói nữa, chỉ tổ hao hơi.
"Huống hồ không phải còn có anh Thập Tam của em ở đây sao!"
Có anh mới chết nhanh hơn đó---
Lam Túy thật sự rất muốn chửi câu 'WTF', nhưng lại cảm thấy quá mất tư cách. Suy nghĩ đến tình hình hiện tại của Lam gia, cũng đành bất chấp: "Chia thế nào?"
"3-4-3"
"3-3-4"
"Em gái chết tiệt, đồ đạc anh chuẩn bị, chỗ thì anh tìm, em mở miệng ra sao lại tàn nhẫn quá vậy!"
"Làm hay không, không thì em lập tức đi. Anh ở lại tự đi với cô gái họ Bạch đó đi" Lam Túy hất chiếc cằm thanh tú của cô, vẻ mặt không thể thương lượng.
"Chết cũng muốn tiền. Chỗ này ở dưới nước, em vận động một chút đi, nửa tiếng sau chúng ta xuống dưới thăm dò trước"
Lam Túy hừ một tiếng, cuối cùng cũng biết vì sao trước đó Dung Thập Tam lại nói là đoán.
Nếu là lưng giáp núi, mặt hướng sông, xác thực là một cái huyệt tốt. Nhưng huyệt này lại nằm dưới nước, nước thuộc âm, khi hạ táng tối kỵ nhất là nước. Dưới nước mà dựa núi, âm khí từ trên đỉnh tràn xuống, mãi mãi không có ngày thoát ra, người có chút kiến thức đều sẽ không lựa chọn hạ táng dưới nước. Huống chi có thể xây một ngôi mộ quy mô thế này đều là danh môn vọng tộc, hoàng thân quốc thích thời xưa, chắc chắn sẽ có thầy phong thủy tính toán, làm sao có thể chọn một cái huyệt như vậy được?
Cho nên Dung Thập Tam không dám chắc chắn. E rằng không gọi người ngoài cũng là vì sợ tìm sai huyệt mà bị truyền ra sẽ làm mất mặt Dung gia, nên mới quyết định gọi cô em thanh mai trúc mã đầy đạo đức này.

Bình luận

Truyện đang đọc