THIÊN TÀI TƯỚNG SƯ

Diệp Thiên tin rằng bất kì một quốc gia có chủ quyền nào, cho dù là trong thời chiến tranh, cũng là theo dõi chặt chẽ người nhập cảnh từ bên ngoài, cậu sợ nếu mình vô ý để lộ thì ngoài bản thân cậu và Hồ Hồng Đức ra, thậm chí là Chu Khiếu Thiên và Định Định cũng chưa báo về việc này.

Đối với mấy người Võ Thần, thì Diệp Thiên lại càng không cần phải nói, chỉ khi bắt đầu vận chuyển vàng, bọn họ mới biết mình lần này đến Myanmar là làm cái gì, đến nỗi sau này có bị bên Myanmar biết hay không Diệp Thiên cũng không quan tâm, cùng lắm là bị liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh ở Myanmar mà thôi.

Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm ở nhà ăn khách sạn, mấy người Võ Thần đã đứng chờ ở cửa khoảng 20 phút, phía khách sạn phái đến một chiếc xe thiết giáp, là chiếc mà Diệp Thiên đặt từ tối hôm qua.

Những khách nhân đến Myanmar du lịch hoặc tham gia đổ thạch, kim tháp- điểm nổi tiếng nhất của Ngưỡng Quang là nơi nhất định phải đến, mỗi ngày khách sạn đều sắp xếp chuyến du lịch cho những người đến đây, vì vậy Diệp Thiên cũng không muốn người khác chú ý đến hành vi của mình.

Sau khi lên xe, Diệp Thiên cũng không nói chuyện cùng với những võ sĩ của mình, chỉ nhỏ tiếng nói chuyện cùng với Hồ Hồng Đức, mà không biết có phải nguyên nhân là do tấm rèm cửa sổ bị hỏng hay không, hôm nay Liễu Định ĐỊnh trở nên yên lặng lạ thường,Diệp Thiên ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, nét mặt bỗng dưng đỏ ửng.

Khi xe đến kim tháp thì là vào lúc hơn 8 giờ sáng, nhưng là một điểm du lịch nổi tiếng ở Myanmar nên du khách ở đây từ sớm đã đến đây rất đông, ngoài những gương mặt Châu Á ra còn có một số ít người da trắng và người da đen.

-Anh bạn, tối nay chúng tôi sẽ ở lại đây, không cần phải qua đón đâu.

Diệp Thiên lấy ra tờ 100$ đưa cho người lái xe, anh bạn kia vui mừng gật đầu liên tục, bình thường ông ta cũng rất hay được nhận tiền boa, nhưng hào phóng như Diệp Thiên thì chưa gặp bao giờ.

Đợi cho chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mình, Diệp Thiên lúc đó mới vẫy tay những người võ sĩ, trong phong cảnh là nơi toàn những người khách du lịch, nên không cần phải kiêng dè gì cả.

Diệp Thiên cười hỏi:

- Thế nào, hôm qua ở có tốt không?

-Tốt, cả đời chúng tôi đây là lần đầu tiên được ăn hải sản, vây cá và bún cũng gần như vậy.

-hì, cảm ơn ông Diệp, nơi đây ấm áp hơn Bắc Kinh nhiều.

-Đúng vậy, lần đầu tiên tôi được xuất ngoại đấy, thật là nhờ phúc của ông Diệp rồi.

Đáng nhẽ Khâu Văn Đông đăng kí cho Võ Thần vào đoàn du lịch, nhưng vừa vào khách sạn thì những võ sĩ này đã tìm đường hướng dẫn viên du lịch, sau khi đưa cho ông ta ba nghìn USD, trong vòng 5 ngày, người du lịch sẽ không đến quấy rầy bọn họ nữa.

Ba nghìn USD này và bữa cơm tối qua của những võ sĩ này đều do Diệp Thiên trả, tục ngữ có câu hoàng đế cũng không để binh đói, Diệp Thiên cũng sẽ không thể nào tiết kiệm số tiền nhỏ đấy, hôm qua không chỉ sắp xếp cho họ ăn một bữa ăn linh đình, mà còn đưa cho họ một chút tiền để hưởng thụ cuộc sống ở Myanmar.

Cho nên sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, mấy người đồng thanh nói, ngoài mấy người hơi lớn tuổi một chút ra thì những người còn lại đều xấp xỉ tuổi Khiếu Thiên, cũng là lần đầu tiên xuất ngoại, nên cảm thấy mới mẻ với cảnh sắc nơi đây.

-được rồi, đừng ồn ào nữa.

Võ Thần nhíu mày, trách mắng mấy người kia một câu, rồi nói với Diệp Thiên:

-Diệp gia, có việc gì cần giao phó, ngài cứ nói đi, chúng tôi cái khác thì không có chứ sức thì có thừa.

Võ Thần nhìn qua thái độ của Diệp Thiên, cậu biết việc lần này nếu như làm khiến cho Diệp Thiên hài lòng, vậy võ quán của bọn họ ở kinh thành có thể có chỗ dựa, làm ăn phát đạt, không bị người khác bắt nạt nữa.

Cho nên Võ Thần cùng những người khác sớm đã định trước rồi, việc này không nói không hỏi, chỉ cần là việc mà DIệp Thiên giao cho thì nhất định phải gắng sức làm cho tốt.

-Tiểu Vũ, đưa mọi người theo tôi, đoạn đường này khôn g hề gần, mọi người đều đi theo.

Diệp Thiên là dùng tiền mướn người, lập tức cũng không khách khí, chào hỏi mọi người xong, đến cửa lớn của kim tháp cũng không vào, mà đi thẳng về phía Bắc.

Bởi vì ở Myanmar có nhiều núi, đường luôn là một vấn đề lớn trong phát triển kinh tế ở Myanmar, mà người Myanmar xuất hành, thường dựa vào tàu hỏa, mấy người Diệp Thiên sau khi đi được ba bốn dặm, con đường nhựa đã biến thành con đường đá, nhiều chỗ gồ ghề rất khó đi.

Cũng may là trong đoàn người này, ngoài Hồ Hồng Đức và Liễu Định Định ra, đều là những chàng trai tràn đầy khí huyết, bình thường đều rèn luyện sức khỏe, đi bộ mặc dù ai cũng mồ hôi đầm đìa nhưng lại không một ai than khổ.

Đi mất một thời gian tương đối dài mới đến được địa điểm đã hẹn, đây là một nơi gò đồi, phía bắc là rừng rậm nguyên sinh, cách khoảng vài trăm thước, Diệp Thiên nhìn thấy một loạt xe dừng ở đó.

-Đứng lại, các người là ai?

Đi gần lại phía trước, một tiếng súng vang lên, một khuôn mặt nghiêm nghị khoảng 30 tuổi, mặc quân phục với quân hàm thượng tá Myanmar đi ra.

-Diệp gia, chuyện gì thế?

Bất ngờ gặp tình trạng như vậy Võ Thần cũng thấy lo lắng, bọn họ mặc dù bình thường cũng là người thích đấu tranh tàn nhẫn, nhưng bị súng chỉ vào người lại là lần đầu tiên, nhìn thấy khẩu súng đen chỉ sợ viên đạn bên trong sẽ phóng ra.

-Không sao, không cần phải lo lắng.

Diệp Thiên tiến lên phía trên nói với vị thượng ta:

-Tôi là Diệp Thiên, xin hỏi ngài có phải là thượng tá Chương Sơn không?

-Cậu chính là Diệp Thiên?

Chương Sơn nâng tay chào theo nghi thức quân đội, lớn tiếng nói:

-Mệnh lệnh của Phụng Ba Cương tướng quân, đưa ba xe bọc thép đến, giao tiếp với Diệp tiên sinh một chút đi.

Cùng với âm thanh của Chương Sơn, mười mấy binh lính đang vây quanh liền đưa xe ra, ba chiếc xe thiết giáp được trang trí đầy màu sắc xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

-Tôi thấy lão Đường đúng thật là cao tay đấy.

Diệp Thiên nghĩ rằng cùng lắm thì cũng chỉ là mượn được mấy chiếc xe tải Đông Phong, không ngờ toàn bộ lại đều là xe thiết giáp, boong xe kia về căn bản là súng không thể bắn xuyên qua được.

Chiều dài của ba chiếc xe này khoảng 5m, xe rộng 3m, tổng cộng có tám bánh xe, hơn nữa lốp xe thì rất lớn, gầm xe thì cao thích hợp cho chạy ở đường núi, ngoài ra, quan sát từ bên ngoài mỗi chiếc xe ngồi bảy tám người là không thành vấn đề.

-Thượng tá, cám ơn ngài.

Diệp Thiên tiếp nhận tập văn kiện từ Chương Sơn, kí tên mình lên đó, sau đó Chu Khiếu Thiên đưa cho Chương Sơn chiếc túi đen trên tay nói:

-Đây là món quà mà Ba Cương tướng quân ở Cảng Đảo nhờ tôi gửi cho ngài, là xì gà chính cống, có tất cả 18 hộp, trong đó sáu hộp là thuộc về ngài.

Những vật này Đường Văn Viễn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Diệp Thiên cũng không biết giá trị của nó, nhưng sau khi CHương Sơn nghe thấy là xì gà gương mặt vốn dĩ lạnh khốc đã nở nụ cười. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

-Cám ơn, ta và tướng quân rất thích món quà này.

Chương Sơn sau khi nhận lấy chiếc túi, mở mắt ra nhìn nụ cười xán lạn lập tức nở trên khuôn mặt, theo Ba Cương tướng quân đã lâu rồi, ông nhìn là nhận ra loại xì gà với cách đóng gói năm điếu này, giá mỗi gói phải hơn 150USD.

Quân đội cấp cao Myanmar rất thích hút xì gà, thực ra thì cũng có quan hệ với Khôn Sa, vị này rõ ràng là trùm ma túy lớn, chính mình chưa bao giờ dính đến thuốc phiện, chỉ riêng mỗi là thích hút xì gà Ba Tây.

Từng có một thời gian những trùm thuốc phiện lớn nhỏ ở nước ngoài trước khi đến Tam Giác Vàng đều mang đến cho Khôn Sa một món quà, Tam Giác Vàng đã từng trở thành nơi tập trung nhiều xì gà cao cấp Cu Ba nổi tiếng nhất Châu Á.

Trong vài lần hoạt động quân sự tấn công ở Tam Giác Vàng, quân đội Myanmar đã thu được khá nhiều xì gà loại này, những người binh lính bình thường thì thường không đến lượt hút mà cuối cùng đều rơi vào tay những tướng lĩnh, những tướng lĩnh này thích hương vị của loại thuốc này.

Nhưng những vị này lại không có mặt Khôn Sa, cũng không ai tặng xì gà cho họ cả, cho dù là muốn mua cũng không mua được loại chính gốc như thế này, có một số phương pháp mà tướng quân có thể lấy được xì gà Cu Ba chính gốc.

Cho nên Hồ Hồng Đức tặng món quà này không nói đến giá trị của nó là bao nhiêu mà là làm vừa lòng những người dưới này, đây cũng là nguyên nhân mà CHương Sơn nở nụ cười, tướng quân ăn thịt thì ông ta uống canh, lần sau khi các tướng quân tụ họp thì hắn có thể mang xì gà ra khoe khoang, nhất định có thể trấn được nhóm sĩ quan này.

Đương nhiên, Diệp Thiên không hề biết giá trị của những điếu xì gà này cũng không biết được vị trí của nó trong mắt những người binh sĩ, cũng không biết Đường Văn Viễn một lúc đã tặng đi gần mười vạn USD, lúc này còn thầm oán kiến thức của người Myanmar hạn hẹp, chỉ có mấy hộp xì gà mà đã đánh gục được họ.

Đem bọc đựng đầy xì gà ra sau đưa cho binh lính, Chương Sơn thuận miệng hỏi:

-Diệp tiên sinh, không biết ngài muốn dùng mấy chiếc xe thiết giáp này đi đâu, đi vào trong núi sao?

-Vừa cầm lấy đồ mà đã bắt đầu hỏi vòng vo?

Diệp Thiên tức giận mắng một câu, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi chút nào, cười nói:

-Đường tiên sinh gần đây nhận được một hũ phương thuốc cổ truyền rượu hổ cốt, nhất định là dùng hổ tươi nhất để bào chế, lúc này mới làm phiền đến tướng quân.

Nói tới đây, nét mặt Diệp Thiên cố tình lộ ra vẻ kì quái, cậu biết Đường tiên dinh mặc dù tuổi đã cao, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, đàn ông mà, vẫn luôn cần dùng đến vật này.

-Đúng vậy, đúng vậy, haha, nếu như rượu hổ cốt đó có hiệu quả, mong Diệp tiên sinh lúc đó có thể bảo cho phương thuốc cổ truyền, tôi nghĩ tướng quân nhất định có thể vui mừng đưa cho Đường tiên sinh xương hổ mới nhất.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy Chương Sơn lập tức cười lớn, lòng nghi ngờ đối với Diệp Thiên mất đi chính là do nguyên nhân vô cùng trùng hợp là năm ngoái, Đường Văn Viễn đúng là có yêu cầu xương hổ từ Ba Cương tướng quân chỉ là lúc đó không có xương mới thôi.

Còn hổ có phải là động vật cần bảo vệ hay không, Chương Sơn lại không quan tâm, trong đại bàn truyền thống của những sĩ quan cấp cao này, sự tồn tại của bọn họ chẳng khác nào là Hoàng đế, cũng tuyệt đối không có tổ chức bảo vệ động vật nào đến kháng nghị trước đây.

Bình luận

Truyện đang đọc