"Đây chính là sức mạnh không thể chống lại của cốt truyện. Dù ngươi có chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, Tô Hoàn cũng sẽ phá vỡ hàng rào phòng ngự của ngươi mà quỳ trước xe ngựa."
009 khẽ hừ một tiếng, nếu có đuôi, chắc hẳn nó đã vểnh lên tận trời rồi.
"Nhưng không sao, nàng có cốt truyện, còn ngươi có hệ thống."
Bên ngoài xe ngựa, Tô Hoàn vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
"Tiểu nữ là Tô Hoàn, thân phận lả nô tỳ bán mình vào Tạ phủ, may mắn được công tử chiếu cố mà mang cốt nhục trong mình. Tiểu nữ không có phụ mẫu, chỉ còn lại hài nhi trong bụng là thân nhân duy nhất. Nhưng công tử đã được chọn làm Phò mã, lão phu nhân ép tiểu nữ phải bỏ đứa trẻ! Tiểu nữ biết rằng Công chúa là long phượng quý tộc, thân phận tôn quý, không dám vọng tưởng. Nhưng, nhưng hài nhi trong bụng tiểu nữ là vô tội! Cầu xin Công chúa rộng lượng, tiểu nữ nguyện sinh xong đứa trẻ rồi c.h.ế.t, Công chúa có thể nhận đứa trẻ làm con nuôi, nuôi dưỡng nó trưởng thành, cũng coi như thêm một phần trợ lực, xin Công chúa thành toàn!"
Đôi mắt nàng ta luôn ngấn lệ, đến cuối câu, từng giọt nước mắt trong suốt mới nối tiếp nhau rơi xuống.
Nhìn mà thương cảm.
Nàng ta cong eo mềm mại, dáng vẻ động lòng chặn trước xe ngựa, khiến ta liên tưởng đến những bông hoa lê mùa xuân.
Hương thơm ngào ngạt, dung nhan tuyệt mỹ, nở rộ trên cành chờ người thưởng ngoạn.
Ta cười khẽ.
"Thật thú vị."
Hệ thống không nghe rõ lời thì thầm của ta, vẫn đang lải nhải đề xuất ý kiến.
"Ngươi nghe ta này, đừng xuống xe, bảo tỳ nữ của ngươi ra ngoài, khiến Tô Hoàn rời đi, hoặc đơn giản là ngươi đổi đường.
Dù thế nào, chúng ta cũng không thể dính dáng đến nữ chính.
“Này, ngươi có nghe ta nói không, ngươi đang làm gì đấy!"
Giọng của hệ thống chấn động đến mức biến đổi, như tiếng kêu của một con vịt vừa bị chọc thủng cổ họng.
Bởi vì, ngay lúc đó, ta đã vịn tay Trúc Ảnh, đẩy cửa xe ngựa ra.
Vì tà váy quá dài, khi ta bước xuống, phía dưới đã có một đám người đen nghịt đang quỳ rạp.
Bao gồm cả Tô Hoàn.
Khác hẳn với tư thế quỳ đẹp đẽ khi nãy, giờ đây nàng ta ngoan ngoãn cúi đầu, vùi sâu mặt vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy.
Nàng đang sợ hãi.
Ta đưa tay nắm lấy cằm nàng, dùng sức ép buộc nàng ngẩng mặt lên.
Mái tóc nàng bị nước mắt làm ướt, xõa lệch trên khuôn mặt, những sợi tóc đen rối bám vào làn da trắng tinh khiết.
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy đáng thương, khóe mắt đỏ ửng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, khiến trong lòng ta bất giác dâng lên một cảm giác muốn chiếm đoạt.
Đây đúng là nữ chính.
Đây thực sự phải là nữ chính.
Ta cứ thế chăm chú nhìn nàng, nhìn mãi.
Nhìn đến khi 009 run rẩy hỏi ta: "Ngươi có muốn mang nàng ta lên xe ngựa rồi nhìn tiếp không?"
"Đông người quá." Giọng 009 run rẩy như muốn khóc: "Ngươi đừng nhìn nữa, ta sợ."
Chỉ đến lúc đó ta mới thoát ra khỏi sự mê hoặc của nhan sắc Tô Hoàn.
Thấy ta đứng thẳng dậy, 009 thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu khuyên nhủ: "Đúng rồi, ngươi nên mang nữ chính về, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi đối phó tiếp theo..."
"Ngươi đ.i.ê.n rồi sao, ngươi định làm gì đấy!"