THIÊN VƯƠNG ĐIỆN HẠ TRỞ LẠI

Hồ Mị Nhi cười nói: “Nếu đã làm việc cho đại ca tôi thì nói với cậu ta cũng không sao, trong lòng cậu ta hiểu rõ, mới có thể yên tâm làm việc”.

Cô ta tại nhìn mặt sẹo hỏi: “Nghe danh Thiên Vương Thần Điện chưa?”

“Sao ạ? Thiên Vương Thần Điện?”

Đầu mặt sẹo ong ong, bất giác nói: “Ý cô là…Thiên Vương…Thần Điện…tổ chức lính đánh thuê đứng đầu Hoa Hạ, có sức chiến đấu vô cùng mạnh đó sao ạ?”

“Xem ra cậu cũng có chút hiểu biết”.

Ngô Bân nói tiếp: “Không sai, anh Lôi chính là người của Thiên Vương Thần Điện”.

“Mặt sẹo, cậu đoán xem, anh Lôi có thân phận gì ở Thiên Vương Thần Điện?”, Hồ Mị Nhi mỉm cười hỏi.

“Anh Lôi phong thái bất phàm, nhất định là người có địa vị rất cao”.

“Với kiến thức của cậu, thế nào thì gọi là cao nhất?”

“Cao nhất, vậy nhất định là cấp Thiên Vương rồi, không phải chứ…lẽ nào anh Lôi là Thiên Vương ạ?”

Mặt sẹo càng trở nên kích động hơn, cả người bắt đầu nổi da gà rần rần.

“Hahahaha…”

Hồ Mị Nhi và Ngô Bân cùng lúc cười lớn.

Còn mặt sẹo thì quỳ trên mặt đất, cười ngây ngô.

Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện là khái niệm gì? Đó căn bản chính là cấp chiến thần, tài lực võ lực ngất trời, sao có thể đến nhà họ Tần ở rể được chứ, còn mang tiếng vô dụng rác rưởi?”

“Mặt sẹo, cậu nghe rõ đây”.

Ngô Bân nói oang oang: “Người ngồi trước mặt câu đây chính là Bắc Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện, được mệnh danh là nữ vương La Sát.

Bùm!

Trong đầu mặt sẹo một mớ hỗn độn, nhất thời không nói nên lời!

“Không sai, chính là bổn tọa”.

Hồ Mị Nhi vẫn cười như cũ: “Tôi là Thiên Vương, anh Lôi là đại ca của tôi, như vậy cậu đã đoán được thân phận của anh ấy rồi nhỉ?”

“Tôi…”

“Anh Lôi…”

“Lẽ nào…”.

Đam Mỹ Hài

Mặt sẹo ngồi bệt xuống đất, lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng không tài nào nói được những lời vừa nghĩ ra.

“Trong lòng cậu hiểu rõ là được”.

Hồ Mị Nhi dặn dò: “Thiên Vương Thần Điện chúng tôi là người chinh chiến, không giống những người dân bình thường, cho nên thân phận của anh Tuấn không thể công khai, vì vậy cậu phải cố gắng hết sức, chỉ cần cậu làm tốt, tương lai có cơ hội, tôi sẽ nhận cậu về dưới trướng mình”.

“Đa tạ Thiên Vương, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình, dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ”.

Mặt sẹo hít sâu một hơi, nhất thời kích động, cúi lạy dập đầu một cái.

“Được rồi”, Hồ Mị Nhi nhìn Ngô Bân cười nói.

“Mặt sẹo, cậu đi đi!”, Ngô Bân cũng kích động nói.

“Tuân lệnh”.

Mặt sẹo đứng dậy, vịn tay vào tường, loạng choạng đi ra ngoài.

Trên xe, mặt sẹo hạ cửu kính xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ hút liên tục mấy điếu thuốc.

“Đại ca, anh sao vậy?”, tên đàn em ngồi phía trước hỏi.

“Tao tao tao…”

Mặt sẹo lắp bắp, đột nhiên cười lớn: “Hahahaha…cuối cùng ông đây cũng có thể vực dậy rồi”.

“Đại ca, anh không có chuyện gì chứ ạ?”, tên đàn em càng tò mò hơn.

“Có chuyện, chuyện tốt, chuyện lớn”.

Mặt sẹo ấn đầu thuốc trong lòng bàn tay, ra lệnh: “Tập hợp tất cả mọi người lại, ông đây nhận được một vụ làm ăn lớn rồi”.

Trời tối rồi!

Lôi Tuấn đang trên đường cùng Thương Lam đi tham gia buổi họp lớp.

Lần họp lớp này, là do một người tên Dương Phong tổ chức.

Dương Phong là lớp trưởng, cũng là người giàu có nhất trong số những bạn học cùng lớp của Thương Lam.

Thương Lam hiểu rõ cô sẽ bị người ta châm biếm sau khi đi đến đây, nhưng cô vẫn phải đến.

Có cơ hội tiếp xúc với tổng giám đốc Lâm Đông Thăng của tập đoàn Kim Đỉnh là tốt nhất, nếu như không có cơ hội gặp được vị đó, cô cũng muốn thông qua lớp trưởng để tìm một công việc ổn định, dù sao cũng sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, đến lúc đó cũng cần phải sống.

“Đều tại anh”, Thương Lam nhìn Lôi Tuấn tức giận nói.

“Anh lại làm sao nữa?”, Lôi Tuấn bối rối.

“Nếu như anh có bản lĩnh, tôi có cần phải khổ sở như thế này không?”

“Bà xã”.

Lôi Tuấn ôm cô vào lòng, dứt khoát nói: “Vốn dĩ anh muốn đợi đến phút chót mới khoác lác, nhưng tình huống không cho phép! Được thôi, anh lật bài rồi, thực ra anh là đại gia cực kỳ giàu có đấy”.

“Anh cút đi”.

Thương Lam đột nhiên tức giận đấm Lôi Tuấn một đấm.

Khách sạn Giang Hoa.

Đây là một khách sạn cao cấp bậc nhất ở thành Hương Giang, chỉ tiếp đón hội viên.

Lúc Lôi Tuấn và Thương Lam đến nơi, đa số những bạn học khác cũng đã có mặt đông đủ rồi.

Trong đó bao gồm Tiểu Khê và Tôn Vũ, còn có rất nhiều người mà Lôi Tuấn chưa từng gặp.

Trải qua chuyện lần trước, Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ không dám xem thường Lôi Tuấn nữa.

Nhưng những người khác vẫn xem anh như một tên rác rưởi vô dụng.

Thực ra lần họp lớp này có rất nhiều người vì muốn xem kịch hay nên mới đến.

Dù sao lớp trưởng Dương Phong cũng là người giàu có, lớp trưởng theo đuổi Thương Lam nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ cô lại dẫn người chông vô dụng này đến ăn chực, bữa tiệc hôm nay, chức chắn sẽ rất thú vị.

Hầu hết những dịp như họp lớp này, thường rất khó coi.

Rất hiếm có những người thực sự ngồi xuống trò chuyện tâm sự với nhau, không hề có ý cười nhạo, cũng không bốc phét.

Thương Lam vừa ngồi xuống, liền có người đến bắt chuyện.

“Wa, Thương Lam, chồng cậu đẹp trai thật đấy!”, một cô gái có mắt một mí nói.

“Làm gì có!”, Thương Lam mỉm cười lịch sự nói.

“Thật đấy, đẹp trai quá đi, giống như diễn viên trong phim vậy”, cô gái đó trông giống như fan cuồng nhìn Lôi Tuấn, nói.

“Chậc, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ”.

Một bạn nam tên A Thất nói: “Đẹp trai cũng không thể biến thành tiền mà tiêu được, tôi nói này, vẫn là lớp trưởng Dương Phong của chúng ta đẹp trai nhát, vừa giỏi giang lại vừa có tiền, đó mới gọi là người thành công”.

“Lớp trưởng, còn phải nói sao, lúc đi học đã rất ưu tú rồi”.

“Đúng vậy, bây giờ người ta là giám đốc của khách sạn này đấy, nghe nói còn là cổ đông nữa”.

“Lúc trước tôi có gặp cậu ấy, vừa lên chiếc Porsche xịn lắm”.

Vừa nhắc đến lớp trưởng, ai nấy cũng tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

“Mọi người nói chuyện vui vẻ quá!”.

Bình luận

Truyện đang đọc