Vầng dương gay gắt chiếu lên máu tươi đầm đìa như thể sẽ nhanh chóng hong khô nó, nhưng xương trắng nơi thi thể đập vào mắt khiến người ta lạnh lẽo. Các triều thần xanh xanh đỏ đỏ trước Tử Thần điện ai nấy đều cứng đờ toàn thân, ngậm chặt miệng.
Ánh mắt họ dời lên trên, người mặc bào phục màu tím đứng thẳng, một tay chắp phía sau, một tay nắm tay áo gập trước thắt lưng vàng ngọc, mắt phượng nheo lại, đáy mắt toát lên ý cười xảo trá.
Chín năm lăn lộn quan trường, trải bao mài giũa kiên cường vượt qua, giật mình bỗng chợt nhận ra, chàng thư sinh ấy vươn xa thế nào, trở nên vững chãi biết bao, toát lên khí thế anh hào một phương. Y chỉ đứng đó nhìn từ trên cao xuống đã có thể trấn áp khiến người ta không thở nổi.
Mãi đến lúc này, họ mới khẳng định nỗi nghi ngờ của bản thân về ý đồ của Lục Thời Khanh.
Nhưng khẳng định cũng vô dụng. Từ một canh giờ trước đã có người phát hiện canh phòng ở Đại Minh cung bất ổn, vài võ tướng vội đi báo hiệu cho tam đại doanh quân đội kinh thành, nhưng thư thông báo như đá chìm biển lớn không chút hồi âm, lòng họ cũng dần nguội lạnh.
Lục Thời Khanh đã chuẩn bị từ trước, khống chế cả hoàng cung, ngay cả tam đại doanh quân đội kinh thành cũng đã được thu xếp sẵn. Còn viện quân nơi khác được tạm thời phái đến Trường An do chiến sự thì binh phù điều khiển họ nằm trong tay thánh nhân.
Chiến sự hỗn loạn, thánh nhân đa nghi căn bản không chịu giao binh phù cho ai. Bây giờ ông bị nhốt ở Tử Thần điện, không rõ sống chết, trừ phi vượt qua được Kim Ngô vệ, bằng không căn bản không làm được gì. Nhưng các võ tướng đều đã đi hỗ trợ quân đội, người ở lại đây đa phần đều là văn nhân yếu ớt tay không tấc sắt và mấy hoàng tử hoàng tôn kiểu Trịnh Bái không thể gánh vác được gì, sao có thể xông vào chứ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Lục Thời Khanh nheo mắt nhìn thi thể dưới chân, nhàn nhạt nói:
– Trời nóng lắm, nếu chư vị muốn nằm nghỉ như Chu thiếu giám thì Lục mỗ đương nhiên tác thành.
Y thốt ra lời này chính là tỏ rõ ý tạo phản.
Một lão thần râu tóc bạc phơ bên dưới run run ngón trỏ chỉ vào y, lên tiếng trước:
– Lục thị lang, ngươi… ngươi biết mình đang làm gì không?
Lục Thời Khanh cong môi cười:
– Không nhọc Tôn thị trung nhắc nhở, Lục mỗ rất rõ ràng.
Tôn thị trung là lãnh đạo trực tiếp trước đây của y ở môn hạ tỉnh, dù chưa từng chính thức bái sư nhưng ông cũng xem như lão sư của y.
Tôn lão nghe vậy phẫn nộ mặt đỏ bừng:
– Dù thánh nhân có chỗ nào không thỏa đáng, Đại Chu cũng chỉ có thể mang họ Trịnh, há cho phép loại người thừa nước đục thả câu lúc quốc gia lâm nguy như ngươi? Đồ đại nghịch bất đạo… đại nghịch bất đạo… uổng công mấy năm nay ta luôn xem ngươi như cháu ruột!
Ông vừa nói vừa lảo đảo rút thanh đao bên hông một thị vệ chém xông lên.
Kim Ngô vệ phía trước lập tức rút đao ngăn cản, Lục Thời Khanh khẽ cau mày khó nhận ra, bắn nhanh viên đá giữa lòng bàn tay vào đầu gối Tôn lão.
Tôn lão vốn bước chân không vững ngã xuống đất, một đao vốn định đâm vào tim y cũng vì thế mà rơi vào khoảng không.
Phía dưới không biết rõ lập tức xôn xao tiếng mắng chửi.
Người thì đỡ, người thì mắng, người sợ hãi không dám làm gì thì co rụt lại ở cuối cùng.
Lục Thời Khanh ngó lơ hết thảy, nghiêng tai nghe tiếng vó ngựa xa xa truyền đến càng lúc càng gần, mãi đến lúc này y mới khép hai ngón tay lại ép xuống, ra hiệu giết sạch những kẻ không nghe lời.
Kim Ngô vệ nhận lệnh, lập tức tuốt đao khỏi vỏ, lao xuống bậc thềm theo hình tam giác, nhưng liền sau đó, từ chỗ rẽ cung đạo vang đến tiếng la hét chấn động một vùng.
Trước cái chết cận kề, mọi người đột nhiên quay đầu, thấy một người mặc huyền giáp lẫm liệt cưỡi ngựa lao đến, tay trái phóng trường thương ngăn một thanh đao ngay trước tim một lão thần, trầm giọng quát:
– Lùi lại!
Là Trịnh Trạc. Và mấy ngàn tướng sĩ Đại Chu tới cứu viện.
Các triều thần lúc này mới giật mình, lúc nãy lục điện hạ không ở dưới bậc thềm.
Mọi người rưng rưng lệ như được đại xá, vội vàng lùi lại, chạy ra sau viện quân tránh né. Lục Thời Khanh lại làm một thế tay “giết”, vào khoảnh khắc ngón tay ép xuống, ánh mắt y và Trịnh Trạc trên lưng ngựa giao nhau, sau đó cùng bình tĩnh dời đi.
Tay đưa lên, đao chém xuống, hai bên tức khắc giết lẫn nhau. Trịnh Trạc như một chiếc rìu sắc bén, nháy mắt đã chạy đến dưới bậc thềm.
Lục Thời Khanh được Kim Ngô vệ bảo vệ ở giữa, lạnh lùng nói:
– Cung tiễn thủ.
Một cung tiễn thủ cầm trọng tiễn trong tay tiến lên, mũi tên nhắm ngay ngực Trịnh Trạc, khom gối kéo cung, liền sau đó, mũi tên xé gió bay ra.
Các triều thần nấp phía sau xem trận chiến cùng gấp giọng hô:
– Điện hạ cẩn thận!
Trịnh Trạc hơi nghiêng người, tránh được chỗ nguy hiểm một cách hiểm hóc, trọng tiễn lướt qua cánh tay phải của hắn tạo nên một vệt màu trắng đỏ.
Đã có lão thần không kìm được lệ tuôn ào ạt:
– Điện hạ, ngài mau quay lại đi!
Qua một mũi tên ấy, các triều thần thường ngày không xem trọng Trịnh Trạc giờ đây đều triệt để thần phục.
Nhưng Trịnh Trạc không dừng lại, tay trái cầm đao vẫn vững vàng giết về phía trước.
Tay phải của hắn bị phế rồi.
Lục Thời Khanh cười nhạt, chợt xoay người lùi vào đại điện, lúc trở ra, trên tay có thêm một thanh đao và Huy Ninh Đế đầu tóc hỗn loạn dở sống dở chết.
Y nhẹ nhàng nói:
– Điện hạ gần ta thêm một thước thì đao trong tay ta gần cổ bệ hạ thêm một tấc.
Trịnh Trạc ghìm ngựa, vó ngựa tung cao rồi hạ xuống.
Mọi người bốn phía kinh hãi:
– Bệ hạ!
Râu tóc Huy Ninh Đế rối bời, sắc mặt tái xanh, giận đến mức không nói năng lưu loát, hồi lâu chỉ thốt được mấy chữ linh tinh, đại khái là đang mắng Lục Thời Khanh.
Một tay Lục Thời Khanh giữ sau gáy ông, một tay cầm đao, nhàn nhạt nói không hề sợ hãi:
– Điện hạ, bảo người của ngài nghỉ ngơi đi.
Trịnh Trạc chỉ huy các tướng sĩ ngừng lại, trầm mặc chốc lát mới lên tiếng, lời ít ý nhiều:
– Điều kiện?
Hắn hỏi điều kiện để y thả Huy Ninh Đế.
Lục Thời Khanh cũng đáp thẳng thắn:
– Ra ngoài thành thả người.
Ý là để y toàn thân rút lui, an toàn rời khỏi thành Trường An.
Hai bên im lặng giằng co chốc lát, Trịnh Trạc nhìn ánh mắt sợ hãi của Huy Ninh Đế hồi lâu mới dời đi, hạ lệnh:
– Thả Lục thị lang bình an xuất thành.
Lục Thời Khanh đưa Huy Ninh Đế lên ngựa, được các Kim Ngô vệ bảo vệ phi như bay về hướng cửa cung.
Trịnh Trạc dẫn người theo sát phía sau, luôn duy trì khoảng cách 30 trượng với y.
Tướng sĩ bên cạnh thấy vậy, vừa giục ngựa vừa nói:
– Điện hạ, không cần bắn tên ạ?
Sắc mặt Trịnh Trạc âm trầm:
– Nếu lỡ làm bệ hạ bị thương thì trách nhiệm này ngươi gánh hả?
Tướng sĩ lập tức im lặng không nói.
Nhân mã hai phe truy đuổi suốt tới cổng Kim Quang ngoài thành Trường An mới dừng.
Lục Thời Khanh ghìm cương xoay người, ném Huy Ninh Đế cho phe kia, kế đó xoay đầu ngựa phi nhanh về hướng tây, cùng lúc đó, 100 tinh kỵ do Nguyên Dị Trực phái tới tiếp ứng chợt lao ra từ chỗ rẽ ngăn ý đồ truy kích của binh mã Trịnh Trạc.
Một kỵ binh đuổi theo Lục Thời Khanh, nghe y hỏi:
– Huyện chúa an toàn chứ?
– Lục thị lang yên tâm, theo chỉ thị của ngài, huyện chúa, Lục lão phu nhân và Lục tiểu nương tử đều đã được hộ tống ra khỏi thành vào nửa canh giờ trước rồi ạ.
Y nói “tốt” rồi vung roi, từ đầu tới cuối không hề quay đầu nhìn lại.
Bên kia, Trịnh Trạc bị kỵ binh ngăn trở dõi mắt nhìn bóng lưng y xa dần.
Tối qua, Trịnh Trạc ngồi đối diện Lục Thời Khanh ở nha môn trung thư tỉnh cả đêm, y nói:
– A Trạc, thánh nhân quyết tâm nhổ tận gốc rễ Nguyên gia rồi. Nguyên gia không có đường lui, ta cũng vậy.
Trịnh Trạc gật đầu, trầm mặc chốc lát rồi nói:
– Thế thì làm phản. Cùng nhau phản.
Nhưng Lục Thời Khanh lắc đầu:
– Lục gia và Nguyên gia không có đường lui, nhưng ngươi có.
Hắn hỏi y nói vậy có ý gì.
Lúc đó bốn bề tĩnh mịch, chỉ có tiếng vang tí tách của đồng hồ nước, Lục Thời Khanh mỉm cười đáp:
– Tạo phản hay hành thích vua, ta đều có thể làm, nhưng ngươi thì không. Những thứ dơ bẩn ấy văng vào một mình ta là được. Ta làm nịnh thần tiếng xấu muôn đời không sao cả, nhưng ngươi phải là một minh quân lưu danh sử sách.
Trịnh Trạc nghe vậy vỗ mạnh bàn đứng dậy, nghiến răng quát:
– Lục Tử Chú!
Lục Thời Khanh ngước mắt:
– Sao? Chê sau này đăng cơ, bên cạnh không có cố nhân tri kỷ nên chán quá à? Nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho ta chứ. Ta giúp ngươi trong triều bao nhiêu năm nay, không có lấy một ngày thanh tịnh, bây giờ đã tới lúc sống những ngày nhàn rỗi. Nếu ngươi muốn báo đáp ta thì nhớ sau khi đăng cơ hãy xé bố cáo lùng bắt khâm phạm, cho ta giả chết là được. Ngươi thấy chán quá thì phủ ta còn một bộ ngũ mộc đấy, ngươi cầm về chơi đi.
Trịnh Trạc hừ lạnh một tiếng, trách y:
– Ngươi nghĩ hay lắm nhỉ. Nếu ta thật đăng cơ, việc đầu tiên ta làm là xóa tội, chính danh cho ngươi, kéo ngươi về triều làm trung thư lệnh.
Lục Thời Khanh cười:
– Làm trung thư lệnh không bằng câu cá. Ngươi không biết đâu, Tứ Nhàn không thích Trường An. Chờ mọi việc kết thúc, ta muốn mang nàng về Lạc Dương ẩn cư.
Nói tới đây, người xưa nay lãnh đạm như y lại lộ vẻ khát khao hiếm thấy, nhấn mạnh:
– Ta muốn lâu lắm rồi.
Trịnh Trạc nghẹn, không còn gì để nói, qua hồi lâu mới thở dài:
– Sao ta lại có bằng hữu xấu trọng sắc khinh bạn như ngươi chứ.
– Đâu xấu lắm đâu, nếu ngày nào đó ngươi đến Lạc Dương, ta sẽ bao ngươi uống rượu.
– Rượu chính ngươi ủ à? Ta sợ bị độc chết lắm, không tới thì hơn.
Nói xong, hắn xoay người sải bước bỏ đi.
Lục Thời Khanh nói với theo sau hắn:
– Vậy ngày mai là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau rồi, nhớ diễn cho tốt đấy.
Đây là lần cuối cùng gặp nhau.
Trịnh Trạc trên lưng ngựa cao cao, tầm mắt băng qua vô số binh mã và đầu người nhốn nháo, nhìn Lục Thời Khanh dứt áo ra đi.
Bùn văng tung tóe nhiễm bẫn áo bào của y mà y không hề để ý.
Y thích sạch sẽ đến thế mà không ngại muôn người chỉ trỏ, tiếng xấu muôn đời, chỉ vì muốn giữ ánh hào quang rạng rỡ cho minh quân Đại Chu tương lai trong mắt y.
Trịnh Trạc ơi Trịnh Trạc, mày đâu xứng.
Bên tai truyền đến tiếng ồn ào huyên náo, Huy Ninh Đế bị Lục Thời Khanh ném xuống ngựa cuối cùng đã đến trước mắt Trịnh Trạc nhờ sự dìu đỡ của các tướng sĩ, tay run run khẽ nói với con trai:
– Lục lang, lục lang… binh phù của trẫm giấu trong hộp ở ruột gối… con đi lấy, mau đi lấy đi, thay trẫm giết tên tặc tử kia, giết!
Lúc nói lời này, ông ta không thèm nhìn vết thương chảy máu dữ tợn trên cánh tay Trịnh Trạc.
Trịnh Trạc thản nhiên nhìn thẳng ông ta, mãi đến khi ánh mắt ông ta chuyển sang ngờ vực, hắn mới cong môi:
– Nhi thần xin tuân thánh mệnh.
Dứt lời, hắn quay đầu ngựa lao nhanh về Đại Minh cung.
Trước khi vào cổng thành, hắn ghìm cương, xoay người lần nữa, nhìn theo hướng quan đạo trùng trùng bóng lưng nhưng không còn bóng dáng Lục Thời Khanh.
Hắn chớp mắt, thầm thốt lên câu đêm qua chưa kịp nói: đường xa thăm thẳm, vạn lần bảo trọng.