THIẾT LẬP MÙA HÈ

“Không được ăn nói lung tung.” Chung Ức khẽ nhéo mặt anh, nhưng ánh mắt anh vẫn không thay đổi, cứ thế nhìn cô chằm chằm khiến tim cô đập thình thịch. Trêu chọc sói  nhỏ không được, nên Chung Ức dứt khoát chuyển đề tài: “Cuối tuần chúng ta đi đâu chơi thế?” 

“Ở đây thôi.” Từ Án Viễn đáp.

“Trong thành phố sao?”

Từ Án Viễn lắc đầu, hơi nghiêng mặt về phía phòng ngủ, Chung Ức nhất thời hiểu ra, bèn hoảng loạn nhìn anh hai giây rồi lại rời đi. Nhưng Từ Án Viễn đã áp mặt lại gần, cô vội vàng che miệng anh lại, chớp mắt nói: “Em vừa mới uống sữa.” 

“Sợ cái gì?” Anh ấn tay lên lưng cô, để hai người sát chặt lại gần nhau. 

“Không được.” Thực ra là do mặt của cô đang nóng bừng, tim đập thình thịch, nên muốn tạm thời rời vòng tay của anh để kìm lại: “Anh không hiểu con gái đâu.” 

“Nhưng anh hiểu em.” Giọng nói của Từ Án  Viễn thấp hơn vài phần, trong đôi mắt dịu dàng đang nhìn cô ánh lên tia sáng, tựa mặt hồ bị gió thổi lăn tăn sau buổi trưa hè: “Chẳng phải tối qua em cũng…” 

Chung Ức nhân lúc anh không phòng bị, bèn rời khỏi vòng tay anh, chạy vào phòng: “Em đi thay đồ, hôm nay nhất định phải đưa em ra ngoài chơi.” 

Chắc hẳn là anh chưa nhìn thấy mấy dấu vết trên đùi ôc, nếu còn ở trong nhà thêm một lúc nữa, thì có lẽ sói nhỏ sẽ thăng cấp thành sói xám mất. Không được, anh là chú có săn lông vàng đáng yêu, cô có thể nhéo má anh, chọc lên cơ bụng anh bao nhiêu tùy thích, không thể để bị anh áp đảo được. 

Chung Ức vừa mới cởi qu4n áo ra thì có tiếng gõ cửa, giọng nói của Từ Án Viễn bên ngoài vọng vào: “Điện thoại em kêu kìa, có muốn bắt máy không?”

Chung Ức cầm đồ lót trên đầu giường, nhìn chằm chằm ra cửa: “Anh nghe giúp em đi.” 

Nửa phút sau, anh nói: “Có người giao đồ đến, để anh lấy giúp em.”     

“Được.”

Đợi đến khi cô thay quần áo xong và ra ngoài, thì trông thấy Từ Án Viễn đang ngồi trên ghế sofa,  một tay chống cằm, tay còn lại cầm đồ ăn cho mèo đút cho Than Tổ Ong, dáng vẻ vô cùng buồn chán. Thời điểm cô đi về phía anh, ánh mắt vây lấy cô, cứ thế cho đến khi vạt váy màu xanh lam của cô quét qua bắp chân anh, Từ Án Viễn từ từ buông tay, đầu chú mèo cúi mỗi lúc một thấp, cuối cùng có lẽ do không ăn được, nên mới li3m mép nhìn anh. 

“Đẹp không?” Chung Ức bước vào giữa hai đầu gối anh, cô được anh ôm trước mặt, đồng thời nhìn vào ánh mắt đang thẫn thờ của anh. 

Từ Án Viễn thấp giọng ừm một tiếng, hoàn toàn quên mất nửa thanh đồ ăn cho mèo trong tay vẫn còn chưa đút hết: “Hôm nay đi đâu?” 

Cô liếc nhìn chiếc túi đen trên sofa, bèn mỉm cười: “Anh chuẩn bị xong cả rồi à?” 

“Ừm.”

“Xem ra anh đã nghĩ ra nơi để đưa em đi rồi nhỉ!” 

“Nếu em có chỗ nào muốn đi, thì anh sẽ nghe em.”

Cô đáp: “Anh thì sao, anh định đi đâu?” 

Bốn mắt đối diện nhau, mèo con nhảy từ bàn trà sang sofa, ngồi bên cạnh Từ Án Viễn, ngáp dài.

“Biển.” Hai người cùng đồng thanh lên tiếng. 

……

Làm thế nào để có thể nuôi nấng được một người con trai vừa chu đáo, cẩn thận, lại đang tin cậy như Từ Án Viễn chứ?

Chung Ức thu mình trong một bóng râm nhỏ, cúi đầu nhặt vỏ sò trên cát vàng, hai ngón tay cô xoay xoay chiếc vỏ sò rồi đưa nó về hướng ánh mặt trời, mới phát hiện ánh nắng đều đang nằm bên ngoài bóng râm. Từ Án Viễn cầm một chiếc khăn chắn gió, vừa hay để nó bị gió thổi tạo thành mái che, che nắng cho cô. 

Cô vươn cánh tay đưa vỏ sò cho anh, anh rũ mi nói: “Đã bôi kem chống nắng chưa?” 

“Bôi rồi, anh thì sao?”

“Anh không cần.” Anh liếc nhìn về phía cách đó không xa: “Vào bậc thềm kia ngồi một lát đi, anh đi mua nước ép cho em.” 

Chung Ức vẫn ngồi xổm bất động, đưa mắt tiếp tục tìm kiếm xung quanh: “Nhưng em không muốn xa anh.” 

Người phía sau không lên tiếng, người “túm gọn” chú chó săn lông vàng phải là cô. Chung Ức lặng lẽ cong môi, cô tìm thấy một chiếc vỏ sò đốm đen, bèn phủi sạch lớp cát mịn bên trên rồi bắt đầu nghiên cứu hoa văn của nó. 

Bỗng trên đầu xuất hiện áp lực của vật gì đó, tấm khăn áp lên đ1nh đầu, hai người bị bao phủ bởi hơi nóng trong bóng râm. Từ Án Viễn ngồi xổm phía sau Chung Ức, nhân lúc cô ngạc nhiên quay lại, anh đã nghiêng người ra trước, ngậm lấy môi cô. 

……

Cuối cùng, Chung Ức ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm, đợi anh bê nửa trái dưa hấu tới, cô ăn một miếng lại đút cho anh một miếng. Nhưng chưa được vài miếng, Từ Án Viễn đã lắc đầu, biểu thị rằng cô cứ ăn đi, sau đó anh ngồi bên cạnh cô, ngửa đầu uống nước suối. 

“Từ Án Viễn, có người đang nhìn anh kia.” Chung Ức  phồng má, huých vai vào cai anh. 

Từ Án Viễn không ngó nghiêng, anh uống hết nửa chai nước mới dừng lại, lúc vặn đóng nắp chai nước mới nói: “Không để ý, trong mắt anh chỉ có em thôi.” 

“Là thằng bé.” Chung Ức cười vỗ vỗ lên cánh tay anh và hất cằm, Từ Án Viễn nhìn theo, thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, đang đứng cách đó khoảng hai mét, cánh tay và bắp chân dính đầy cát, trong tay còn đang cầm một món đồ chơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa trái dưa hấu trên tay Chung Ức. 

Sau đó, ánh mắt đen láy ấy lại chuyển sang phía Từ Án Viễn, nhưng không nói lời nào, chỉ cứ thế nhìn anh. 

“…” Từ Án Viễn đối diện với ánh mắt cậu bé vài giây, rồi nhỏ giọng nói: “Nhìn anh cũng vô dụng, em phải bảo ba mẹ em mua, cái này là anh mua cho bạn gái anh mà.”

Cậu bé làm như không hiểu, vẫn tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm, anh lại nói: “Hoặc là chờ sau này em lớn đẹp trai như anh, rồi bảo bạn gái em mua cho, đút cho em ăn nữa.” 

Khi Chung Ức khẽ bật cười, cậu bé đã quay người chạy đi mất. 

“Cười gì thế?

“Cười vì anh đáng yêu.”

Từ Án Viễn như ngẫm nghĩ gì đó, nhìn cô một cái: “Tối qua em cười, cũng là vì anh đáng yêu sao?” 

Anh cố ý phải không? Chung Ức âm thầm vu khống anh, sau đó lắc lư chân ăn dưa hấu, ngắm nhìn bờ biển cùng những con người tự do, cố ý không đáp lại anh. 

“Ngó lơ anh hả?”

“Em đang ăn dưa hấu.”

“Có thể vừa ăn vừa nói chuyện với anh mà.”

“Ừm.”

“Có nhớ những gì xảy ra tối qua không?”

“Không nhớ lắm.”

Một cánh tay vòng qua sau eo, tiếp xúc với cơ thể cô, Chung Ức mím môi cười, cô thích sự đụng chạm của anh, nên vô thức sát lại gần người anh. Suy nghĩ của cô trôi dạt đến bãi biển sôi động, trong lúc mặt trời lặn, đã đi dạo một vòng quanh bờ biển.

Bên tai là hơi thở nóng bỏng, là chất xúc tác quen thuộc đến từ anh, Từ Án Viễn áp môi lên vành tai cô, khẽ nói: “Em mua “đồ chơi” làm gì thế?” 

Hô hấp của Chung Ức khẽ khựng lại, cô có cảm giác như đang bị anh “nắm giữ” sinh mạng vậy, khiến cô chuyển động khó khăn. Cô mấp máy miệng, anh lại tiếp tục nói: “Cảm thấy anh không đủ giỏi sao?”  

Cô lập tức quay người đối diện anh, bàn tay đặt trên ngực anh, vừa xấu hổ lại vừa căng thẳng: “Không phải…” 

Từ Án Viễn coi như không có ai bên cạnh mà nhìn cô, cô ngoảnh mặt đi đâu, anh bèn theo đến đó: “Vậy thì cảm thấy anh rất giỏi hả?” 

“Ừm.” Cô đưa mắt khắp  nơi, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của người đi đường, liền lập tức vùi mặt vào cổ anh trốn tránh: “Là có người giới thiệu, nên em mới mua.”

“Vậy em không dùng sao?” Anh hỏi.

“Để xem tình hình đã.” Cô mơ hồ đáp.

Từ Án Viễn đáp lại một tiếng, rồi ôm lấy cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, sau đố bỗng lên tiếng: “Tối nay dùng.” 

Chung Ức ngước mắt lên nhìn, ánh sáng trong đôi mắt đen láy ấy khiến trái tim cô khẽ run, lời mà anh nói quả thực khiến người nghe mềm nhũn tây chân.

“Anh nhìn em dùng.” 

……

Trong nhà thi đấu chật kín người, Chung Ức ngồi trên khán đài, ngẩn ngơ nhìn xuống bể bơi màu xanh, cô đang nghĩ đến đêm qua. 

Hôm nay, có cuộc thi dưới nước do vài Câu lạc bộ tổ chức, các Huấn luyện viên của mỗi Câu lạc bộ cùng tranh tài. Cùng với đó, cuộc thi còn dành cho những người có đam mê và nhiệt tình với bơi lội trong thành phố thi đấu với nhau, sau khi đặt lịch và đăng ký thành công, thì đều có thể tham gia thi đấu.

Đêm qua, Chung Ức đã mượn cớ này, để bảo anh điều chỉnh trạng thái tốt nhất, cố ý không ngủ lại nhà anh, tuy nhiên đã chẳng có tác dụng.   

Đã thỏa thuận từ trước, chỉ nhìn chứ không được chạm vào, nhưng vì để công bằng, cô dùng đô chơi, còn anh thì dùng tay… Cũng chỉ là kéo rèm phòng ngủ lại vui chơi chút thôi mà, tuy nhiên, Chung Ức thực sự không ngờ rằng, “Con thỏ” màu hồng đáng yêu kia lại “hung dữ” vô cùng.  

Có thể là do đây là lần đầu sử dụng, cộng thêm ánh mắt nóng rực không gần cũng chẳng xa của anh đang nhìn cô chằm chằm. Đủ loại cảnh tượng náo động bóp méo không gian, nói tóm lại, đúng như Hiểu Giang nói, món đồ chơi thần kỳ “một giây là tới” này quả không phải là hư danh.   

Chung Ức không bao giờ tin vào những lời quỷ quyệt của đàn ông nữa, ngay cả với chú chó săn lông vàng mà cô dễ dàng bảo ban, thì trong chuyện này, anh lại chiếm ưu thế và anh đã không để con mồi trước mặt có cơ hội chạy thoát. Trong khi cô đang miềm nhũn, mơ màng ngã xuống giường, thì anh đã cởi bỏ chiếc quần cuối cùng rồi đi về phía cô…

“Cô Tiểu Ức!” 

Chu Phàm Tần chu miệng, càm ràm không vui: “Em đang nói chuyện với cô mà, cô có nghe không thế?” 

Chung Ức chột dạ chớp mắt: “Sao thế?”  

“Sao cô cứ nở nụ cười kỳ quái vậy?” Cậu ấy nghi ngờ nhìn cô: “Trời nóng thế này, tại sao lại mặc áo khoác?”

“Cô đâu có nóng.”

“Thế tại sao cô lại đỏ mặt?”

Chung Ức cúi đầu, bấm sáng điện thoại, gợi chuyện: “Để cô xem xem, phần thi tiếp theo là…”

“Bơi 400 mét nam tự do, là phần thi của anh Viễn.” Chu Phàm Tần chê bôi chép miệng: “Cô là bạn gái của anh ấy, vậy mà tại sao chẳng quan tâm tới anh ấy chút  nào thế?” 

“Cô quan tâm tới anh ấy mà.” Chung Ức khẽ ho khan, đưa tay lên xoa mặt: “Quan tâm những lúc mà em không có mặt.”

Giọng nói của nam bình luận viên vang lên trong nhà thi đấu: “Đường bơi số hai, Từ Án Viễn của Câu lạc bộ bơi lội thanh thiếu niên Tinh Viễn.” 

Khuôn mặt của Từ Án Viễn xuất hiện trên màn hình, sức nóng tại điểm thi tăng vọt, cứ thế át đi tiếng hét của Chu Phàm Tần. Một người đi ngang qua mỉm cười bắt chuyện với cậu: “Cậu bé, kia là anh trai của em sao?” 

“Đúng vậy ạ, cũng là Huấn luyện viên của em.” Cậu hếch cằm, giọng điệu vô cùng tự hào. 

“Anh  trai em vừa cao lại vừa đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả các Huấn luyện viên khác nữa.” Đối phương trầm tư một lát: “Tuy nhiên hình như tinh thần không được tốt lắm thì phải.” 

“Vậy sao? Em thấy tốt lắm mà, anh ấy lúc nào cũng như vậy, chẳng có biểu cảm gì hết.” Chu Phàm Tần gãi gãi đầu, nhìn ngó xung quanh một hồi, rồi lại quay đầu sang nhìn Chung Ức: “Cô  Tiểu Ức, tối qua bạn trai của cô làm gì thế, tại sao lại uể oải vậy?”  

“…”

Chung Ức lặng lẽ uống trà hoa cúc mà anh pha cho mình trong bình giữ nhiệt, nói là gần đây thời tiết nóng cần phải hạ nhiệt. Cô giả vờ bình tĩnh, nhìn thẳng về phía trước: “Bắt đầu rồi, mau cổ vũ cho anh ấy đi!” 

“Được ạ!”  

Cuộc thi được chia ra buổi sáng và buổi chiều, sau khi phần thi cuối cùng kết thúc, các tuyển thủ lần lượt lao xuống nước, bắt đầu thời gian hoạt động tự do. Có khán giả rời đi, cũng có người thân đến bên bờ, Chu Phàm Tần cứ thế lao xuống dưới, còn Chung Ức thì chậm rề rề đi sau cậu, ánh mắt tìm kiếm một bóng người trong bể bơi. 

Cô nhìn thấy Chu Phàm Tần trước, cậu ấy đứng trên bờ, nụ cười tươi nở trên môi, cánh tay thì làm động tác bơi lội, đang nhiệt tình nói chuyện với Huấn luyện viên Lục Tiêu. Xuyên qua đám đông, trong số những người đang bơi, cô tìm thấy một bóng đen, bước chân chợt không tự chủ được mà chậm lại, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, đến cả ánh mắt cũng dịu dàng trông thấy. 

Trên bờ, có một người đàn ông trung niên đeo kính đang nói chuyện với anh, hai người gật đầu với nhau, sau đó đối phương vội vàng rời đi. Từ Án Viễn quay người, anh cũng liếc nhìn một vòng, như đang tìm kiếm gì đó, sau đó đứng nhìn cô trong đám đông. 

Chung Ức đứng yên tại chỗ, nhìn anh từ từ mỉm cười, cô biết, anh sẽ chủ động bơi về phía mình. Cô đi đến bể bơi ngồi xổm xuống, anh thò đầu lên từ trong nước, Chung Ức đặt hai tay trên đầu gối, mỉm cười nói: “Chúc mừng anh giành giải nhất phần thi 400 mét tự do,  người giữ kỷ lục trong giải đấu.” 

Từ Án Viễn hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Ăn ở nhà sao?”

“Chỉ cần em thích, anh thế nào cũng được.” Phía sau ồn ào náo nhiệt, nước chảy ròng trên khuôn mặt anh, trong đôi mắt đen láy của anh chỉ có mình cô: “Ở nhà có nửa con gà và thịt bò, có thể làm gà hầm hạt dẻ, bò xào, nướng thêm cho em chút bánh quy, để em ăn lúc xem Tivi.” 

Lông mày Chung Ức ẩn hiện ý cười, cô không lên tiếng, anh lại nói: “Bánh quy bơ có lượng calo thấp, ăn sau tám giờ tối cũng không sao.” 

“Xem ra tinh thần anh khá tốt nhỉ?” Chung Ức nói: “Sáng và chiều đều phải thi đấu, vậy là tối còn nấu cơm cho em, thể lực tốt thật đó!” 

“Anh biết mà.” Từ Án Viễn mặt không biến sắc: “Tối qua em cũng khen anh rồi.” 

Cô liếc nhìn anh, không nói nên lời, còn anh thì vuốt v3 sống mũi cô, dáng vẻ không dám phạm sai lầm: “Vậy… Anh đi thay đồ, em đưa Chu Phàm Tần ra cổng đợi anh nhé.” 

“Em có lời muốn nói.” 

Từ Án Viễn nhìn cô, Chung Ức vươn tay về phía anh, ý muốn bảo anh tới gần mình một chút: “Vừa rồi em phát hiện ra một chuyện.” 

“Sao thế?” Đột nhiên lại tỏ ra thần bí thế này. 

Anh áp sát lại thành bể, cô cúi người xuống, nhỏ giọng nói: “Là…” 

Ánh sáng rực rỡ chợt mờ đi, chiếc váy màu be của cô gần ngay trước mắt, tựa một vòng ánh sáng, bốn bề như có lớp sương sáng bao quanh, tất cả mọi người đều đang ở trong lớp sương ấy, còn anh chỉ nhìn thấy một mình cô, thấy cô khẽ hôn anh giữa biển người ồn ào.   

Bình luận

Truyện đang đọc